Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 577: Tự hào vì sự lựa chọn của ngày hôm nay.

Chương 577: Tự hào vì sự lựa chọn của ngày hôm nay.
“Đương nhiên, ta cũng sẽ không ép buộc các ngươi phải đi theo hắn, nếu như các ngươi không muốn thì bây giờ có thể rời đi.”
Nói rồi, Thất Hải ung dung lấy ra một bình rượu, tới bàn đá bên cạnh ngồi uống một mình.
Đây là bình Tiên Minh Ngọc Nhưỡng của Diệp Viễn tặng cho hắn, cho nên lần này hắn đã đặc biệt mang theo bên mình.
Hắn biết, cả bốn người bọn họ vẫn còn đang phân vân, nên nhất thời chưa đưa ra được câu trả lời.
Liễu Hồng thì không cần nói làm gì, nhưng ba người còn lại đều là những thiên tài kiệt xuất, luôn được người đời ngưỡng mộ.
Cho dù bây giờ bọn họ có nể phục Diệp Viễn, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ sẽ tình nguyện đi theo Diệp Viễn, mọi sự nhất nhất đều nghe theo Diệp Viễn.
Nhưng Thất Hải cũng có suy nghĩ riêng của hắn, bởi trước giờ Diệp Viễn không hề thuộc về Vô Biên giới mà nhất định là hắn sẽ đạt được nhiều thành tựu xuất sắc ở cả Thần Vực!
Với tốc độ tiến bộ hiện nay của Diệp Viễn, hắn tin chắc rằng ngày đó cũng sẽ không còn xa.
Có thể là mười năm, nhưng nhiều nhất cũng không quá hai mươi năm!
Hơn nữa Diệp Viễn chính là tia hy vọng cuối cùng của Vô Biên giới!
Sự tồn tại của một Vô Lượng Cảnh như Triệu Thiên Dận chẳng khác nào một ngọn núi lớn đè nặng trong lòng Thất Hải.
Một khi thông đạo giữa hai thế giới được củng cố, Phong Hoàng sẽ đích thân giáng lâm Vô Biên giới, sợ rằng ngay cả giới chủ như hắn cũng khó mà tồn tại được.
Vốn dĩ hắn vẫn luôn đau đáu về việc này, cho tới khi hắn nhìn thấy sự thể hiện đáng kinh ngạc của Diệp Viễn ở trong Hạo Thiên Tháp!
Đúng vậy, hắn đã hoàn toàn bị Diệp Viễn làm cho kinh ngạc!
Có thể xuất sắc vượt ải liên tục cả hai lần, và tiến vào được tầng thứ bảy!
Thành tích đáng nể như vậy, không dám nói sau này sẽ không có, nhưng nó là điều trước này chưa từng có!
Hơn nữa mới trong nửa tháng, Diệp Viễn đã có thể liên tiếp đột phá các tiểu cảnh giới lên hẳn Hóa Hải trung kỳ.
Tốc độ tu luyện như vậy, có ai có thể đảm bảo rằng có thể chiến đấu cùng hắn trước khi Phong Hoàng giáng lâm?
Nếu một thiếu niên ở Vô Biên giới nhận được truyền thừa từ Thần Vực đương nhiên là rất tài giỏi, nhưng sự tài giỏi của Diệp Viễn hiển nhiên không chỉ dừng lại ở đó. Bởi điều tài giỏi nhất ở hắn không phải ở chỗ nhận được truyền thừa từ Thần Vực, mà là thiên phú kinh người của chính bản thân hắn!
Thất Hải dám khẳng định, cho dù truyền thừa của Thần Vực có rơi xuống ngay trước mặt bốn người kia, bọn họ cũng không thể đạt tới trình độ của Diệp Viễn hiện tại!
Hơn nữa cho dù truyền thừa có lợi hại tới đâu, thì bản thân võ giả cũng phải cảm ngộ từng chút từng chút một để tu luyện nguyên lực.
Việc tu luyện nguyên lực không thể nói trước được, nhưng cảm ngộ ý cảnh lại hoàn toàn dựa vào tư chất cá nhân.
Diệp Viễn có thể mạnh như vậy cũng là bởi vì cảm ngộ ý cảnh của hắn vượt xa những người khác!
Hơn nữa để bốn người này đi theo Diệp Viễn, cũng là hy vọng bọn họ có thể trở thành niềm hy vọng trong tương lai của Vô Biên giới, để bọn họ trưởng thành nhanh hơn và trở nên mạnh mẽ hơn!
Nhưng nếu như bọn họ không hạ lòng tự tôn của bản thân xuống, Thất Hải cũng không thể giúp gì cho bọn họ.
“Được! Vãn bổi sẽ ở lại đi theo Diệp Viễn!”
Thất Hải rất ngạc nhiên khi người đầu tiên lên tiếng đồng ý lại là Tần Nham, người trước kia từng có hiềm khích với Diệp Viễn.
“Ta ở lại!”
“Ta cũng ở lại!”
Quách Đào Quần và Doãn Yên Hoa gần như cùng lúc trả lời ngay sau đó, chỉ còn Liễu Hồng vẫn đang có chút do dự.
Tình huống này khác xa quá nhiều so với dự tính trước khi tới Hạo Thiên Tháp của hắn.
Hắn không thể nào ngờ rằng, bây giờ hắn phải đi theo một thiếu niên nhỏ tuổi hơn hắn rất nhiều.
“Ta...” Liễu Hồng lộ rõ vẻ khó xử, cho nên ấp úng nói mãi không ra.
Thất Hải liếc nhìn hắn một cái, từ tốn nói: “Không cần phải quá băn khoăn như thế, đồng ý thì nói đồng ý, không đồng ý thì nói không đồng ý, ta cũng không vì ngươi rời đi mà làm khó dễ gì cho ngươi. Hơn nữa chuyện này chỉ là chủ ý tạm thời của ta, ta cũng còn chưa bàn bạc với Diệp Viễn, và hắn có đồng ý hay không lại là một chuyện khác!”
Chuyện này quả thật là chuyện đột phát, chính bởi hành động bất thường của Cuồng Phong giới khiến hắn cảm thấy có chút bất an.
Cho dù đứng ở góc độ nào để phân tích, hành động giết chết toàn bộ người dân trong thành là hành động vô cùng ngu xuẩn. Nhưng người của Cuồng Phong giới lại là đám người ngu xuẩn như vậy sao?”
Xét thấy Liễu Hồng cũng là nhân vật không tầm thường, cho nên Thất Hải mới có ý định giữ hắn ở lại.
“Thực ra ngươi cũng không phải cảm thấy chịu uất ức, ta nghĩ ngươi biết rõ cả đời này ngươi cũng không thể nào theo kịp Diệp Viễn. Ở tầng thứ năm hắn đã có được thực lực khủng khiếp như vậy rồi, không biết hắn sẽ nhận được phần thưởng nghịch thiên tới mức nào khi xuất sắc vượt ải lần thứ hai. Lần này từ trong Hạo Thiên Tháp đi ra, hắn đã là võ giả không cùng đẳng cấp với chúng ta rồi. Đi theo hắn, không phải là bôi nhọ ngươi. Mà nói không chừng có ngày nào đó, ngươi sẽ cảm thấy tự hào vì sự lựa chọn ngày hôm nay!” Lúc này, Tần Nham chợt lên tiếng khuyên nhủ.
Thất Hải say sưa uống một ngụm Tiên Minh Ngọc Nhưỡng, rồi cười nói: “Không phải là có lẽ, mà là chắc chắn sẽ như vậy.”
Cuối cùng Liễu Hồng cũng khẽ thở dài một tiếng, nói với Thất Hải: “Được, vậy ta sẽ ở lại!”
“Được rồi, nếu đã như vậy, các ngươi tự mình bế quan lĩnh ngộ đi.”
Thất Hải cũng không quá bất ngờ trước sự lựa chọn của Liễu Hồng.
Người này không phải kẻ ngốc, bằng không hắn đã không có được thành tích như ngày hôm nay. Nên lựa chọn như thế nào trong lòng hắn cũng biết rõ, chỉ là hắn vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để chấp nhận chuyện này.
Chỉ cần phân tích rõ điểm lợi điểm hại, hắn sẽ đưa ra lựa chọn sáng suốt.

Chỉ trong nháy mắt, Diệp Viễn đã ở trong băng thiên tuyết địa được hơn năm tháng.
Trong hơn năm tháng này, Diệp Viễn đã bị chết cóng không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng chết vì cạn kiệt nguyên lực.
Vì để không bị chết cóng, Diệp Viễn đã nghĩ ra vô số cách, thế nhưng hiệu quả đạt được là rất ít.
Khi vừa bắt đầu, Diệp Viễn liền dùng Chước Nhiệt chân ý để duy trì thân nhiệt, nhưng hắn phát hiện dùng cách này sẽ khiến hắn nhanh chóng cạn kiệt nguyên lực mà chết.
Sau đó, Diệp Viễn điều chỉnh lại chỉ duy trì chân ý ở mức thấp nhất, chủ yếu là để bản thân không bị chết cóng, nhưng làm như vậy lại khiến hắn cảm nhận rõ rệt cái lạnh như cắt. Chính hàn ý thấu xương thấu tủy này, càng khiến hắn vô cùng tuyệt vọng.
Nhưng Diệp Viễn vẫn vượt qua được!
Nhờ có tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước, Diệp Viễn cẩn thận duy trì chân ý mong manh để đối phó lại với tiết trời giá lạnh.
Dần dần, Diệp Viễn cũng đã tìm ra một vài điểm then chốt!
Diệp Viễn phát hiện, ở trong trạng thái như vậy càng khiến hắn cảm nhận được rõ cơ năng của Chước Nhiệt chân ý!
Tuy rằng cảm giác này rất mơ hồ, nhưng chí ít hắn còn tìm ra phương hướng để nỗ lực, chứ không còn phải mông lung dò dẫm như trước kia nữa.
Những ngày này, Diệp Viễn vẫn luôn cẩn thận lĩnh hội Chước Nhiệt chân ý, và cũng đã dần ngộ ra được vài điều.
Nhiệt lượng là loại năng lượng có thể phóng thích, khi nhiệt độ không cao, loại phóng thích này sẽ không sản sinh ra ra nhiều sức tàn phá.
Nhưng một khi đã tăng nhiệt độ tới mức đáng sợ, sức tàn phá của Chước Nhiệt chân ý sẽ vô cùng kinh người!
Suy cho cùng, võ giả vẫn phải nâng cao mức nhiệt của Chước Nhiệt ý cảnh!
Nhiệt lượng tỏa ra càng cao, sức tàn phá càng mạnh!
Cũng giống như Cửu Dương Phần Thiên của Linh Chá Thần Vương. Sức tàn phá ác liệt của nó, không phải dựa vào phạm vi tàn sát của nó lớn, mà là khả năng tăng nhiệt tới mức cực độ trong phạm vi nhất định.
Và để có thể hạ sát được cả cường giả Thần Vương thì cần phải có ý cảnh cao thâm tới mức nào?
Trình độ hiện tại của Diệp Viễn vẫn còn thua kém quá xa!
Khi đã hiểu rõ được điều này, Diệp Viễn không dùng tới Chước Nhiệt chân ý để duy trì thân nhiệt của bản thân nữa!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất