Chương 578: Cửa vào
“Viêm Động Sát!”
Diệp Viễn giải phóng tất cả nguyên lực, định dùng nó để phá tan thế giới băng tuyết này.
Thế nhưng hành động này của hắn chẳng khác nào như muối bỏ biển, Viêm Động Sát của hắn không hề tạo nên bất kỳ chấn động nào.
Diệp Viễn vẫn không từ bỏ, từng cú đấm nối tiếp nhau, như con thiêu thân lao vào chỗ chết, cho tới tận khi hắn bị chết cóng, sau khi được hồi sinh lại làm điều tương tự!
Diệp Viễn không rõ bản thân đã chết đi sống lại bao nhiêu lần, cũng không biết đã tung ra biết bao nhiêu cú đấm.
Nhưng hắn đều dùng toàn lực cho mỗi cú đấm, phóng thích Chước Nhiệt chân ý tới cực hạn!
“Chỉ còn thiếu một chút nữa, chỉ cần một chút nữa thôi!”
Mỗi cú đấm được tung ra không hề uổng công vô ích, luôn duy trì trạng thái cực hạn đã khiến hắn ngày một thành thục hơn trong việc vận dụng Chước Nhiệt chân ý, và cũng khiến hắn hiểu rõ hơn về nó.
Còn bây giờ, Diệp Viễn đã cảm thấy bản thân dần nắm bắt được phương pháp tu luyện!
Hắn vừa hưng phấn vừa có chút buồn khi có được cảm giác này, hưng phấn vì Chước Nhiệt chân ý vô thượng đã ở trước mặt hắn, buồn vì đã mất quá nhiều thời gian để đi được tới bước này mà vẫn chưa hề có sự đột phá.
Chước Nhiệt chân ý lại có thể dễ dàng bước vào như vậy sao?
Nhưng thứ Diệp Viễn không thiếu nhất chính là sự nhẫn nại, kiếp trước vì nghiên cứu một loại đan dược mà hắn đã phải làm các thí nghiệm tới cả hàng trăm hàng vạn lần.
Nếu như không tôi luyện được kỹ năng đó, hắn không thể trở thành Đan Đế trẻ tuổi nhất ở Thần Vực được.
Cho nên tình huống trước mặt cũng chỉ là chuyện vặt vãnh đối với hắn.
Cũng chính vì như vậy, mỗi lần hắn tung cú đấm ra, là một lần hắn tìm ra cảm giác đột phá.
Tới ngày một trăm bảy mươi, cuối cùng Diệp Viễn cũng đã tìm ra một chút linh cảm!
“Rầm!”
Diệp Viễn nỗ lực tung ra một cú đấm, lần này không gian băng giá đã có chút biến chuyển!
Chỉ một biến chuyển nhỏ nhoi này thôi, cũng đủ khiến Diệp Viễn cảm thấy hết sức vui mừng.
Cú đấm vừa rồi đã nhanh chóng phá vỡ không gian lạnh buốt!
Tuy rằng chỉ trong thời gian vô cùng ngắn ngủi, nhưng Diệp Viễn lại cảm nhận rõ ràng!
Song quyền này cũng đã tiêu hao toàn bộ nguyên lực của hắn nên ngay sau đó Diệp Viễn lại bị chết cóng.
Sau khi được tái sinh, Diệp Viễn không lập tức cuồng loạn tung quyền, mà cẩn thận cảm nhận lấy cảm giác vừa rồi.
Vận lực, xuất quyền, phá không!
Chính là cảm giác này!
Diệp Viễn lại một lần nữa cảm nhận, khoảng khắc phá tan không gian cực lạnh này, luồng khí cực lạnh đó đã có chút buông lỏng.
Tuy loại cực hàn đó vô cùng ngoan cố, nó lập tức quay trở lại trận địa, nhưng cảm giác này tuyệt đối không sai!
“Ha ha, có công mài sắt có ngày nên kim, coi như đã tìm ra được kẽ hở!”
Ngay chính bản thân hắn cũng bất giác cảm thấy có chút tự đắc.
Hắn lại có thể trong vòng một trăm bảy mươi ngày ngắn ngủi mà tìm ra được đường để đi tới Chước Nhiệt chân ý vô thượng, đây tuyệt đối là thành tích vô cùng đáng nể.
Cho dù là Linh Chá Thần Vương năm đó, cũng phải mất tới mười năm mới có thể tìm ra được con đường tu luyện Chước Nhiệt chân ý vô thượng.
Cái gọi là vạn sự khởi đầu nan, cái khó nhất trong cảm ngộ ý cảnh không phải là quá trình cảm ngộ, mà là cách tìm ra bước đầu của việc cảm ngộ đó.
Cho dù Diệp Viễn có cảm ngộ được Chước Nhiệt chân ý, nhưng để có thể tiến tới Chước Nhiệt chân ý vô thượng thì lại là một chuyện khác.
Độ khó của nó, không thua kém gì việc một kẻ đầu đất từ Vô Biên giới có thể lên được đến Thần Vực.
Ngoại trừ Diệp Viễn ra, cả trăm năm nay cũng chưa từng có kẻ đầu đầu nào từ Vô Biên giới có thể lên được tới Thần Vực, từ đó cũng đủ biết được độ khó của nó là như thế nào.
Chỉ trong vỏn vẹn một trăm bảy mươi ngày Diệp Viễn đã có thể tìm ra được hướng đi trong việc tu luyện lên chân ý vô thượng, đây chính là thành tích vĩ đại nhất từ trước tới giờ.
Đương nhiên, cho dù Diệp Viễn có tìm ra được đường vào, thì con đường sau đó cũng gian nan vô cùng. Nhưng đây cũng là bước đi vững chắc nhất để đi tiếp con đường sau này.
Người mặc đồ đen cảm thấy vô cùng kinh ngạc: “Rốt cuộc tên tiểu tử này là quái thai từ đâu chui ra? Phải biết rằng đây là Chước Nhiệt chân ý vô thượng chứ không phải bất kỳ loại chân ý tầm thường nào! Một trăm bảy mươi ngày! Chỉ trong một trăm bảy mươi ngày hắn đã có thể tìm ra con đường tu luyện!”
Ngạo khí của người mặc đồ đen đã bị Diệp Viễn đạp đổ hoàn toàn.
Trên cả chặng đường, Diệp Viễn đã hoàn thành quá nhiều nhiệm vụ không thể hoàn thành được. Người mặc đồ đen cảm thấy bản thân tê tái rồi, nhưng hắn không ngờ Diệp Viễn lại có thể lần nữa làm cho hắn kinh ngạc tới vậy.
Tuy người mặc đồ đen không nói cho Diệp Viễn biết thời gian ở lại trong không gian truyền thừa là bao lâu, nhưng bản thân hắn cũng biết khoảng thời gian ở lại bên trong không gian truyền thừa đã sắp hết.
Mà nếu vẫn còn thời gian, ắt hẳn cũng sẽ chẳng còn được bao lâu, lại nghĩ tới những tiến triển đã đạt được trong Chước Nhiệt chân ý, xét thấy thời gian không đủ, cho nên Diệp Viễn liền nghĩ ngay tới Cửu Tự Chân Ngôn Quyết.
Diệp Viễn quyết định tận dụng chút thời gian còn lại, nghiên cứu Cửu Tự Chân Ngôn Quyết.
Cửu Tự Chân Ngôn Quyết này không giống với những võ kỹ bình thường, không có đại cương, cũng không có phương pháp tu luyện, chỉ có chín con chữ hết sức mơ hồ.
Diệp Viễn tiến vào tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước, bắt đầu quan sát chữ “Lâm”, đây dường như đã trở thành một thói quen của Diệp Viễn. Dưới sự hỗ trợ của tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước, khả năng tu luyện hay chiến đấu của Diệp Viễn đều đạt được hiệu quả tốt nhất. Hơn nữa ngay khắc sau, đột nhiên toàn thân Diệp Viễn khẽ chấn động!
Cảnh giới của Tâm Lặng Như Nước, lại xảy ra sự cộng hưởng khó miêu tả bằng lời với chữ “Lâm” này.
“Lẽ nào giữa hai thứ này có mối liên hệ nào sao?” Diệp Viễn cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Tâm Lặng Như Nước là hắn ngẫu nhiên cảm ngộ được trên Cửu Thiên Lộ chứ không có chút liên quan nào tới chữ “Lâm”.
Nhưng rõ ràng hắn đã cảm nhận được, điểm mắc kẹt trong cảnh giới tâm cảnh dường như đã được khơi thông ra chút ít.
Ngoài ra, Diệp Viễn cũng thấy chữ “Lâm” vốn rất mơ hồ trong thức hải của hắn cũng đã dần trở nên rõ ràng hơn.
Hai là sự cộng hưởng giữa chúng lại như củi khô gặp phải lửa mạnh!
Với sự cộng hưởng này, Diệp Viễn như cầu được ước thấy, bất giác tạo ra tạo ra thủ ấn kỳ lạ.
Thủ ấn này không phức tạp, nhưng không biết tại sao, Diệp Viễn lại tạo ra kết ấn này, song cũng rất mất sức để tạo ra nó.
Cách kết ấn này rõ ràng nằm sẵn trong não của Diệp Viễn, nhưng đến cả thủ ấn đầu tiên, hắn cũng không đủ sức để tạo ra kết ấn!
Dường như trong mỗi ấn quyết này đều ấn chứa một loại sức mạnh vô cùng to lớn, khiến hai tay của hắn không thể hợp lại được với nhau.
Diệp Viễn cũng là người quật cường, ấn quyết đầu tiên hắn cũng đã kết được hơn một nửa, chỉ thiếu bước cuối cùng nữa thôi là có thể thành công.
Đây là khoảng thời gian hắn không muốn từ bỏ.
Vậy nên, hắn vận dụng tất cả nguyên lực nhằm hoàn thành thủ ấn.
“Phù!”
Diệp Viễn không chịu được đã phun ra một ngụm máu.
“Ấn quyết này cực kỳ bá đạo, lại có thể khiến ta bị nội thương! Ngay từ ấn quyết đầu tiên đã thâm sâu như vậy, không biết những ấn quyết sau còn đáng sợ tới nhường nào!” Diệp Viễn lau vết máu bên khóe miệng, không nhịn được mà cảm thán một câu.
Tuy không thành công, nhưng Diệp Viễn có thể xác định được, giữa chữ “Lâm” và cảnh giới tâm cảnh có mối liên hệ nào đó.
Cũng đã rất lâu chưa Diệp Viễn chưa có đột phá trên phương diện tâm cảnh, tâm cảnh của hắn vẫn dậm chân tại chỗ, hiển nhiên có thể thấy nó đang bị vướng mắc tại một điểm.
Nhưng qua lần quan sát này, Diệp Viễn đã cảm nhận rõ sự lay động trong tâm cảnh của Tâm Như Chỉ Thủy.
Chỉ cần tiếp tục quan sát, cảnh giới tâm cảnh của Diệp Viễn nhất định sẽ có đột phá!
Thế nhưng điều khiến Diệp Viễn kích động hơn là, nếu như quan sát chữ “Lâm” có thể giúp tâm cảnh đột phá, vậy không phải hắn đã có được giá thêm một môn pháp tu luyện tâm cảnh nữa sao?