Chương 584: Tiến một bước biển rộng trời cao.
“Tầng thứ chín! Diệp Viễn vào được tầng thứ chín rồi! Đệ ấy lại có thể vượt qua được cả Lý Phàm Thiên, trở thành người đầu tiên trong cả vạn năm nay!”
Quách Đào Quần kinh ngạc hô lên khi thấy tên của Diệp Viễn xuất hiện ở tầng thứ chín.
Từ khi biết Diệp Viễn tiến vào được tầng thứ tám, cả mấy người bọn họ không còn ai có tâm trạng bế quan nữa.
Nhất là khi thấy Diệp Viễn ở trong tầng thứ tám tới mười ngày, lại càng khiến bọn họ cảm thấy kích động.
Ngay cả Thất Hải, cũng liên tục ngẩng đầu nhìn về phía luồng sáng, bởi hắn muốn biết Diệp Viễn có thể lên được tới tầng thứ chín hay không.
Thế nhưng mãi chưa thấy Diệp Viễn có bất kỳ động tĩnh gì.
Mấy người nhóm Quách Đào Quần tranh luận bàn tán xôn xao xem Diệp Viễn có thể tiến vào tầng thứ chín được hay không.
Cho tới tận ngày hôm nay, cuối cùng Quách Đào Quần cũng đã thấy tên của Diệp Viễn xuất hiện ở tầng thứ chín!
Nghe tiếng hắn hô lên, tất cả mọi người lập tức đứng bật dậy.
Tầng thứ chín nghĩa là như thế nào, cả mấy người bọn họ đều là người rõ hơn ai hết!
Không biết từ lúc nào, nhưng cái tên của Lý Phàm Thiên đã trở thành danh xưng “Thiên tài đệ nhất vạn năm”.
Còn bây giờ, danh xưng đó đã được chuyển sang cho Diệp Viễn!
Tuy Vô Biên giới chỉ là một tiểu thế giới, nhưng một vạn năm cũng đã tạo ra biết bao nhiêu thiên tài.
Trong những thiên tài này, cũng không ít những nhân vật lẫy lừng, như Đại Diễn Chân Quân - Lục Lâm Phong!
Thế nhưng bây giờ, những thiên tài đó đều phải khấu đầu dưới chân Diệp Viễn.
Còn những cường giả mạnh nhất thuộc lớp người trẻ đang không khỏi kích động và khâm phục khi chứng kiến thời khắc mang tính lịch sử này.
Từ khi Diệp Viễn có thể bước vào tầng thứ tám, cả bốn người bọn họ đã gạt lòng tự tôn của bản thân qua một bên, kể cả Liễu Hồng.
Cho dù bọn họ có ngông cuồng có ngạo mạn tới đâu, cũng không thể nào đạt tới trình độ có thể vượt qua được tầng thứ tám. Bởi ngay cả khoảng cách giữa tầng thứ năm và tầng thứ sáu Cũng đã là quá lớn rồi.
Bây giờ Diệp Viễn lại có thể tiến vào tầng cuối cùng, lại càng khiến bọn họ khâm phục bội phần.
Đúng như những gì ban đầu Thất Hải đã nói, có lẽ sẽ có một ngày, bọn họ sẽ cảm thấy tự hào vì lựa chọn đi theo Diệp Viễn!
“Tuy chỉ là truyền thuyết, nhưng chắc chắn độ khó của ba tầng cuối cùng sẽ còn vượt xa sức tưởng tượng của chúng ta. Vậy mà Diệp Viễn lại có thể liên tiếp vượt qua hai cửa ải khó như thế, thật đáng kinh ngạc!” Tần Nham nói.
“Ngay cả nhân vật tuyệt đỉnh như Đại Diễn Chân Quân, cũng chỉ có thể tiến vào được tầng thứ bảy. Còn bây giờ Diệp Viễn lại có thể tiến vào được tầng thứ chín, có thể thấy thành tích của đệ ấy ít nhất không kém là bao so với Đại Diễn Chân Quân?” Quách Đào Quần nói.
“Đó là điều đương nhiên! Từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể tiến vào được tầng thứ chín. Không cần nói cũng biết, Diệp Viễn sẽ không kém cạnh Đại Diễn Chân Quân!” Tần Nham nói.
“Ha ha, không biết truyền thuyết về Diệp Viễn sẽ còn được lưu truyền ở Vô Biên giới chúng ta trong bao nhiên năm! Bây giờ ta lại thấy cũng không tồi nếu trở thành tùy tùng cho đệ ấy. Có lẽ sau khi đệ ấy lên tới Thần Vực, chúng ta cũng sẽ được thơm lây không chừng!” Quách Đào Quần nói tiếp.
“Ta khinh! Nhưng bây giờ ta lại thấy, Diệp Viễn là người vô cùng may mắn, chúng ta có thể thu hoạch được rất nhiều điều nếu như đi theo đệ ấy!” Tần Nham nói thêm.
Doãn Yên Hoa trầm mặc đứng bên cạnh gật đầu, tỏ ý tán đồng với ý kiến của hai người.
Còn Liễu Hồng tuy không nói gì, nhưng từ nét mặt của hắn cũng có thể thấy, hắn cũng đã không còn suy nghĩ đặt nặng vấn đề khi trở thành tùy tùng cho Diệp Viễn.
Thất Hải trước sau vẫn chưa lên tiếng, chỉ thấy hắn đang đứng ngẩn người, cũng không biết là suy nghĩ điều gì.
…
Bên trong tầng thứ chín, người mặc đồ đen đứng đối diện với Diệp Viễn, cảm thán nói: “Cuối cùng ngươi cũng đã tới, ta còn cho rằng ngươi sẽ lựa chọn rút lui!”
Diệp Viễn cười nói: “Ta chưa từng có thói quen rút lui bao giờ.”
“Ngươi cảm thấy dựa vào thực lực hiện giờ của ngươi, có thể vượt qua được tầng thứ chín không? Với trí thông minh của ngươi chắc cũng đoán ra được một chưởng này mạnh như thế nào, với thực lực hiện giờ của ngươi, sẽ không thể làm được việc này đâu! Hơn nữa cái giá phải trả nếu không vượt qua được tầng thứ chín này chính là cái chết! Ngươi là thiếu niên thiên tài nhất trong cả vạn năm nay, cho nên ta cũng không can tâm khi phải đích thân ra tay giết chết ngươi.” Người mặc đồ đen nói.
Sau khi tận mắt chứng kiến biểu hiện đáng kinh ngạc của Diệp Viễn, hắn cũng không nỡ xuống tay sát hại một thiên tài như vậy.
“Ha ha, không thử sao biết? Tiền bối, ra tay đi!” Diệp Viễn bình thản nói.
Người mặc đồ đen trầm mặc một hồi không nói gì, hắn đoán chắc Diệp Viễn không thể vượt qua được tầng thứ chín là bởi hắn không thấy Diệp Viễn có bất kỳ động tĩnh trong năm ngày cuối, mà chỉ thấy Diệp Viễn bế quan ngồi thiền!
Trước đó Diệp Viễn dùng ba ngày để tìm cách điều động sức mạnh của Chân Long, nói thực điều này cũng đã khiến người mặc đồ đen không khỏi kinh ngạc.
Thế nhưng điều khiến ông ta không thể giải thích được là tại sao trong năm ngày cuối, Diệp Viễn lại bế quan ngồi thiền!
Võ kỹ và cảm ngộ ý cảnh không giống nhau, lĩnh ngộ võ kỹ cần phải không ngừng khổ luyện.
Nhất là đối với võ kỹ của long tộc, càng phải dành nhiều thời gian tu luyện.
Không phải Diệp Viễn cho rằng có thể điều động được sức mạnh của Chân Long là có thể vượt qua được tầng thứ chín đấy chứ?
Việc dùng sức mạnh Chân Long để đánh ra một chưởng là khái niệm hoàn toàn khác so với việc dử dụng Bàn Long Phá Thiên Chưởng để tung ra một chưởng pháp!
Hoặc cũng có thể là, trong năm ngày qua, hắn không hề lĩnh ngộ được Bàn Long Phá Thiên Chưởng?
Cho dù là đứng từ góc độ nào, cũng thấy Diệp Viễn không có hy vọng vượt qua được tầng thứ chín.
“Ta khuyên ngươi từ bỏ đi! Tuy ta chỉ sử dụng hai mươi phần trăm công lực cho chưởng cuối cùng của Bàn Long Phá Thiên Chưởng nhưng ngươi cũng khó mà đối phó lại được. Nếu như ngươi có thể lĩnh ngộ được Bàn Long Phá Thiên Chưởng thì may ra, cho dù không thể thắng, thì ít nhất cũng có thể bảo toàn tính mạng. Còn nếu ngươi chỉ lĩnh ngộ được cách điều động sức mạnh của Chân Long, song lại không thể nào sử dụng được Bàn Long Phá Thiên Chưởng, thì cũng không thể giữ nổi cái mạng của mình!” Trầm ngâm một hồi, người mặc đồ đen vẫn quyết lên tiếng khuyên ngăn.
Không phải người mặc đồ đen không coi trọng Diệp Viễn, mà là ngược lại.
Nhưng hắn cũng là người hiểu rõ uy lực của Bàn Long Phá Thiên Chưởng hơn ai hết!
Võ kỹ này quá cao siêu, nên Diệp Viễn không thể nào lĩnh ngộ được.
Hơn nữa nhiệm vụ ở tầng thứ chín này là quá khó!
“Ngươi cứ ra khỏi Hạo Thiên Tháp đi đã, ngươi vẫn còn trẻ, mười năm sau quay lại ắt hẳn tầng thứ chín sẽ chẳng thế nào gây khó dễ gì được cho ngươi nữa! Tới lúc đó, ngươi sẽ biết thế nào gọi là núi non bốn cõi trông vời bé con! Thiếu niên này, có lúc lùi một bước biển rộng trời cao!” Người mặc đồ đen vẫn tiếp tục khuyên răn.
Diệp Viễn thấy vậy, đột nhiên bật cười nói: “Đa tạ tiền bối đã quan tâm, nhưng ta vẫn quyết nhận thử thách ở tầng thứ chín này! Trong thế giới quan của ta, lùi một bước sẽ ngã xuống vực sâu vạn trượng, chỉ có tiến về phía trước mới thấy được biển rộng trời cao!”
Cũng không phải là những ngôn từ mĩ miều gì, nhưng Diệp Viễn đã thể hiện rõ quyết tâm, khiến người mặc đồ đen phải cảm động theo.
Thế nhưng đứng từ góc độ của người mặc đồ đen, hắn vẫn không thể hiểu nổi suy nghĩ của Diệp Viễn.
Lùi một bước mới có thể thấy biển rộng trời cao, đây chính là sự lý giải của hắn về nhân sinh.
Nhưng sự lý giải về nhân sinh đối với Diệp Viễn lại là ngược lại, với hắn tiến một bước mới có thể thấy biển rộng trời cao.
Cho dù là ở tiền kiếp hay bây giờ, trong từ điển của Diệp Viễn chưa bao giờ có hai chữ “lùi bước” !
Hơn nữa đối với Diệp Viễn mà nói, hắn không thể nào dành thời gian mười năm để chờ đợi!
Mười năm đối với hắn mà nói là quá dài!
“Ha ha, tiểu tử nhà ngươi, đúng là khác người! Nhưng… đây là ngươi tự chuốc lấy, ngươi cũng đừng oán hận gì nếu phải chết trong tay ta!”
Diệp Viễn cười nói: “Không oán hận!”