Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 589: Tứ đại tùy tùng.

Chương 589: Tứ đại tùy tùng.
Không biết tên tiểu tử này đã ngủ từ lúc nào, lại còn ngáy liên hồi không thôi.
Nhưng Diệp Viễn cũng ngạc nhiên phát hiện ra, không biết Bạch Quang đã đột phá lên cấp bốn từ khi nào!
“Diệp thiếu gia, từ sau khi Bạch Quang luyện hóa hổ cốt, lúc nào cũng ngủ khì khì như vậy, mấy hôm trước đột phá lên cấp bốn, hơn nữa bằng mắt thường cũng có thể thấy hắn đã đột phá lên tới cấp bốn trung kỳ.” Viên Phi nói.
Cấp bốn trung kỳ, về cơ bản cũng đã tương đương với võ giả Hóa Hải hậu kỳ.
Diệp Viễn nhận được truyền thừa của Hạo Thiên Tháp mới đột phá lên Hóa Hải hậu kỳ, không ngờ tên tiểu tử này lại dùng cách này để đột phá, thật là khiến người khác phải ngưỡng mộ không thôi.
“Xem ra hổ cốt rất có lợi cho Bạch Quang, khó trách tại sao ban đầu nó lại tỏ ra kích động như vậy, cứ để nó tiếp tục ở đây đột phá tiếp. Ta cũng phải ở đây bế quan vài ngày, các ngươi có việc gì cứ gọi ta một tiếng là được.” Diệp Viễn nói.

“Diệp Viễn đã vào tầng thứ chín cũng đã mấy ngày rồi, tại sao tới bây giờ vẫn chưa có chút động tĩnh gì vậy, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?” Quách Đào Quần nói.
“Cái mỏ quạ nhà ngươi! Diệp Viễn là người may mắn, nếu như đã có thể lên tới tầng thứ chín thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ?” Tần Nham nhổ phì phì nói.
“Ha ha, nói vậy cũng phải, ta cũng chỉ lo lắng thôi mà! A, là Diệp Viễn, đệ ấy ra rồi!” Quách Đào Quần đột nhiên kích động hô lên.
Mọi người ai nấy đều vô cùng kinh ngạc, vội vàng quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy Diệp Viễn từ trong Hạo Thiên Tháp đi ra.
Đúng lúc này, cả năm người đều nhìn thấy cảnh tượng cả đời khó quên.
Hạo Thiên Tháp vốn sừng sững giữa trời, lúc này lại nhanh chóng thu nhỏ lại!
Ngay sau đó, cả tòa tháp đồ sộ lại thu nhỏ thành bảo tháp nhỏ tí xíu nằm gọn trong lòng bàn tay của Diệp Viễn.
“Chuyện… chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao Hạo Thiên Tháp lại biến thành ra như thế này?” Quách Đào Quần mắt tròn mắt dẹt khi chứng kiến cảnh tượng này.
Trong nháy mắt Diệp Viễn đã đi tới trước mặt bọn họ.
Thất Hải là người đầu tiên định thần lại trước cảnh tượng chấn động vừa rồi, ngạc nhiên nhìn Diệp Viễn, nói: “Diệp Viễn, ngươi đây là...”
Diệp Viễn cười nói: “Hải lão, từ hôm nay trở đi, ở Vô Biên giới này sẽ không còn truyền thừa Hạo Thiên Tháp nữa. Đây là chuyện rất quan trọng, vẫn mong các vị giữ bí mật này giúp ta.”
Tuy Diệp Viễn dùng giọng thương lượng để nói, nhưng khí thế cường hùng toát ra từ thân thể của hắn đã khiến cả bốn người bọn họ cảm thấy căng thẳng.
Diệp Viễn chỉ thở thôi cũng đủ khiến bọn họ không dám phán khảng.
Cả bốn người đều là những thiên tài cao ngạo, làm sao lại có người có thể đẩy bọn họ vào tình huống như vậy được chứ?
Nhìn lại lần nữa, lúc này Diệp Viễn đã là Hóa Hải tầng tám.
Đây là chấn kinh không hề nhỏ!
Nếu như là những võ giả Hóa Hải Cảnh tầng tám bình thường thì bọn hắn nào coi ra gì, nhưng từ sâu thẳm trong thâm tâm bọn hắn đều biết, Diệp Viễn đột phá lên Hóa Hải tầng tám có nghĩa là thế nào!
“Yên tâm, chúng ta sẽ không nói!” Cả bốn người đồng thanh đáp.
Thất Hải cũng nói: “Yên tâm đi, cả bốn người bọn chúng tuyệt đối sẽ không hé răng nửa lời.”
Diệp Viễn gật đầu: “Nếu như chuyện này bị lộ ra ngoài, ta sẽ tìm mấy huynh tính số! Còn nữa, Hạo Thiên Tháp là tự bỏ chốn này mà đi, đã hiểu chưa?”
Cả bốn người gật đầu: “Hiểu!”
Cùng với công trạng ngày hôm nay của Diệp Viễn, khí thế của hắn cũng tăng lên rõ rệt, khiến người khác phải nể phục.
Thực ra vừa rồi nhắc nhở bọn họ cũng chỉ tránh chuyện bất trắc xảy ra, vì sợ bọn họ không giữ mồm giữ miệng.
Cũng phải tới mười năm nữa bí cảnh Hạo Thiên này mới được mở lại, tới lúc đó e rằng Diệp Viễn đã sớm không còn ở Vô Biên giới này nữa.
Diệp Viễn gật đầu, sau đó không để ý tới bốn người nữa mà nhìn ra xung quanh, rồi liền hỏi Thất Hải: “Hải lão, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Thất Hải thuật lại ngắn gọn những gì đã xảy ra, hai hàng lông mày của Diệp Viễn cau chặt lại khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện.
“Trước đó ta cũng đã từng nghi ngờ động tĩnh bất ổn của Triệu Thiên Dận, xem ra, những thứ gọi là phúc lợi cho võ giả Cuồng Phong giới vốn chỉ là những thứ giáo điều linh tinh!”
Diệp Viễn cũng đã nhận ngay ra mùi âm mưu nồng nặc trong chuyện diệt thành.
“Ừm, ta cũng nghĩ như vậy. Chỉ là không biết, rốt cuộc tại sao Cuồng Phong giới lại làm như vậy?” Thất Hải nói.
“Không cần nghĩ nhiều làm gì, cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra!” Diệp Viễn khinh thường nói.
Thất Hải gật đầu, nói tiếp: “Bây giờ cũng chỉ có thể án binh bất động. Diệp Viễn, chuyện gì đã xảy ra với Hạo Thiên Tháp vậy?”
Diệp Viễn cười nói: “Ta đã vượt qua tầng thứ chín, hơn nữa phần thưởng cuối cùng của Hạo Thiên Tháp lại chính là tòa tháp này!”
Diệp Viễn nói lại vắn tắt chuyện vượt qua tầng thứ chín, nhưng hắn cũng đã lược bớt một vài thông tin quan trọng.
Thế nhưng cho dù là vậy cũng không khỏi khiến cả năm người bao gồm cả Thất Hải cảm thấy ngưỡng mộ vô cùng.
Nhất là bốn người trẻ tuổi, lúc này bọn họ đã nhìn Diệp Viễn bằng ánh mắt chứa đầy sự kính nể.
Diệp Viễn ít tuổi hơn nhiều so với bọn hắn nhưng đã đạt được thành tựu đáng ngưỡng vọng tới vậy.
“Hạo Thiên Tháp sừng sững vạn năm giữa đất trời, hóa ra lại dùng để chọn ra chủ nhân mới của nó! Chỉ là cho dù biết sự thật này đi chăng nữa, e là cũng chẳng có ai có thể làm được. Diệp Viễn này, thực lực càng mạnh, trách nhiệm càng cao, hy vọng của Vô Biên giới chúng ta đều đặt hết cả lên người ngươi đấy.” Thất Hải trầm giọng nói.
Diệp Viễn chỉ bình thản đáp lại: “Hải lão yên tâm, ta và Triệu Thiên Dận đã hẹn quyết đấu một trận, hơn nữa gia đình và bạn bè của ta vẫn đang ở Vô Biên giới, đương nhiên ta sẽ không giương mắt nhìn bọn họ đi vào chỗ chết được.”
Nghe Diệp Viễn nói như vậy, trong lòng Thất Hải chợt trở nên trĩu nặng.
Không biết Diệp Viễn đã trải qua những gì trong chuyến đi tới Cuồng Phong giới mà lại khiến hắn có mối thù sâu sắc tới như vậy với cường giả Vô Lượng Cảnh đó.
Diệp Viễn sẽ làm cách nào để chiến thắng nếu xảy ra trận chiến giữa hắn và giới chủ của Cuồng Phong giới?
Quả nhiên còn quá nhiều bí mật xung quanh Diệp Viễn!
Nhưng đối với Thất Hải mà nói, thế cũng đã đủ rồi!
“Diệp Viễn, ta đã tự quyết giữ bốn người bọn họ ở lại. Nếu ngươi không chê, thì hãy giữ bọn họ lại làm tùy tùng của mình; còn nếu như ngươi có ý kiến khác, ta sẽ để bọn họ rời đi.”
Diệp Viễn có chút kinh ngạc nói: “Mấy người bọn họ làm tùy tùng cho ta? Cái này không được thích hợp cho lắm thì phải?”
Cả mấy người bọn họ đều là những nhân vật vô cùng ngạo mạn, cho nên hắn vẫn chưa chấp nhận được việc để mấy người bọn họ đi theo làm tùy tùng cho mình.
“Có gì không thích hợp cơ chứ, sau khi chứng kiến những gì ngươi đã làm ở trong Hạo Thiên Tháp, bọn họ sớm đã biết vị trí của mình là ở đâu. Nếu như sau này bọn chúng có bất kính với ngươi, ngươi cứ đuổi thẳng cổ đi là được!” Thất Hải nghiêm túc nói, đồng thời nhìn sang phía bốn người đám Tầm Nham, Liễu Hồng.
Cả bốn người hiểu ý, vội vàng đáp: “Cả bốn người chúng ta đều đồng ý đi theo Diệp Viễn đại nhân!”
Diệp Viễn liếc nhìn cả bốn người một lượt, nhưng vẫn chưa lên tiếng đồng ý ngay.
Thất Hải thấy vậy, liền nói thêm: “Diệp Viễn, ý của ta ra sao chắc ngươi cũng hiểu rõ. Con đường giữa hai thế giới đã được đả thông, chiến tranh giữa hai giới sẽ diễn ra trong một thời gian khá dài. Bốn người bọn họ đều là hạt giống tương lai của Vô Biên giới, ta muốn để bọn họ đi theo ngươi tu luyện.”
Diệp Viễn trầm lặng một lúc, sau đó gật đầu nói: “Được thôi, nếu Hải lão đã nói tới như vậy, ta không đồng ý thì e là không được thấu tình đạt lý cho lắm. Nhưng ta cũng xin nói thẳng trước, đi theo ta, thì nhất nhất phải nghe theo ta, nếu như ai dám chọc giận ta, ta sẽ không khách khí đâu đấy!”
Cả bốn người vui mừng đồng thanh đáp: “Tuân lệnh, Diệp Viễn đại nhân!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất