Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 590: Đào ngũ.

Chương 590: Đào ngũ.
Vô Phương Thành giờ đây đã trở thành tổng bộ của liên minh, sau khi từ Hạo Thiên Tháp quay về, người đứng đầu của các đại tông môn đã tập trung tại đây, điều động lực lượng võ giả của Vô Biên giới.
Còn lúc này, bên trong phủ thành chủ đã trở thành một đống hỗn tạp.
“Người của Hắc Viêm Tông các ngươi là lũ đầu heo hả? Số người của Cuồng Phong giới ít hơn một nửa so với các ngươi, vậy mà ba ngày các ngươi cũng không cầm cự nổi là sao!”
“Đừng có ở đấy mà nói bóng nói gió! Các ngươi nói cứ như Thiên Ưng Tông các ngươi lợi hại lắm vậy, các người cứ làm như kiên trì hơn chúng ta được một ngày thì ghê gớm lắm vậy?”
“Kiên trì được một ngày cũng là kiên trì! Ngươi có biết chỉ vì một ngày, mà Thiên Ưng Tông chúng ta đã phải thiệt hại bao nhiêu người không? Nào giống Hắc Viêm Tông các ngươi, vừa thấy tình thế không ổn liền rút lui!”
“Ta khinh! Ai là người lập tức rút lui chứ? Mấy trưởng lão của chúng ta cũng đã hy sinh trong trận đại chiến vừa rồi, tổn thất của chúng ta là không hề nhỏ. Ngươi còn nói xằng nói bậy nữa thì ngươi chết với lão tử ta!”
Đại lão của một tông môn khác đang định nói, lập tức bị Tần Hồng Đào đã sớm không chịu nổi cảnh tượng này tức giận nạt nộ lại: “Im mồm hết cho lão phu! Năm đại quân của Cuồng Phong giới đã dần tiến tới Xích Quang Vực rồi, một khi Xích Quang Vực bị vỡ trận, coi như mở rộng cửa cho bọn chúng vào, điều này là vô cùng bất lợi cho liên minh Vô Biên chúng ta, vậy mà các ngươi vẫn còn có tâm tư ngồi đây đấu khẩu với nhau!”
Tất cả mọi người im re khi hắn lên tiếng.
Hiện giờ Cuồng Phong giới như gió thu quét lá trên cành, bọn chúng đã thổi bay cả phía đông nam của Vô Biên giới.
Còn võ giả Vô Biên giới lúc này chỉ cần nghe thấy tên của Cuồng Phong giới thôi là đã sợ mất mật.
Trong khi Cuồng Phong giới lại không quá vội vã trong việc bành chướng, nhưng bọn chúng đi tới đâu, đều sẽ ra tay giết sạch hết toàn bộ võ giả ở nơi đó.
Chính vì vậy, nơi nào Cuồng Phong giới đi qua là nơi đó gà bay chó chạy, cảnh tượng hoang tàn.
Bây giờ, phần đa võ giả vùng đông nam đều bỏ chạy tới Xích Quang Thành.
Song Xích Quang Thành lại là cửa khẩu vô cùng quan trọng, một khi bị Cuồng Phong giới chiếm đóng, sẽ đẩy Vô Biên giới vào thế cực kỳ bị động.
Minh chủ Ninh Nhất Hiền ngồi phía trên, cau chặt mày, dường như không nghe thấy tiếng cãi vã của những người phía dưới, và cũng không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Lúc này khi thấy đám đông đã trở nên im lặng, Ninh Nhất Hiền mới chậm rãi nói: “Tính quan trọng của Xích Quang Thành là như thế nào chắc cũng không cần ta phải nói lại nữa. Thành chủ Tô Hộ của Xích Quang Thành đã gửi yêu cầu chi viện khẩn cấp tới liên minh, yêu cầu liên minh cho người tới chi viện, không biết các vị đề cử ai?”
Các lão tổ nhìn nhau, ai nấy đều lộ rõ vẻ do dự, nhưng cũng không ai dám nói ra.
Bây giờ chiến sự giữa hai bên đã dần mở rộng trên mọi phương diện, thế nhưng hai bên vẫn duy trì khoảng cách nhất định, bởi cường giả Thần Du Cảnh của cả hai bên vẫn chưa tham chiến.
Một khi có sự tham chiến của cường giả Thần Du Cảnh, nghĩa là cuộc chiến đã được đẩy lên một tầm cao khác, và cũng đồng nghĩa với thời khắc quyết chiến giữa hai bên cũng đã tới gần.
Một vài lão tổ tông có mặt ở đây cũng đã cắt cử không ít lực lượng của mình tham gia giao chiến với Cuồng Phong giới, thế nhưng bọn họ lại bị thua không còn mảnh giáp, cho nên càng khiến họ chỉ lo giữ sức lực của tông môn mình hơn mà không muốn cử người của mình ra tiền tuyến.
“Hừ! Tam tông chúng ta đã cử lực lượng tinh nhuệ đi tới bốn thành trì phía đông nam! Mấy lão già chúng ta còn chưa nói gì, mà các người ai nấy đều rụt hết cổ lại rồi là sao?”
Nhìn thấy những người này tới lúc này rồi vẫn còn muốn bảo toàn lực lượng, Tĩnh Huyền trước giờ lạnh như băng cũng phải phát điên lên.
Lão tổ của các tông môn khác câm như hến, không ai dám lên tiếng.
Tĩnh Huyền vốn là người ít nói, nhưng một khi cần phải lên tiếng, thì tiếng nói của bà lại rất có trọng lượng.
Tuy liên minh đã được thành lập, nhưng các tông môn của Vô Biên giới vẫn cần phải được duy trì, cho nên bọn họ đều không nỡ đẩy người của mình vào chỗ chết.
Ninh Nhất Hiền quét mắt nhìn một lượt, từ tốn nói: “Không ai lên tiếng đúng không? Vậy để ta gọi tên.”
Không khí trong gian phòng lúc này bất chợt trở nên căng thẳng.
Ánh mắt của Ninh Nhất Hiền lướt qua một lượt các gương mặt phía dưới, mỗi lần ánh mắt dừng lại ở người nào, người đó gần như nín thở lo lắng.
Ánh mắt của Ninh Nhất Hiền cuối cùng cũng dừng lại ở phía lão tổ của Hắc Viêm Tông, khiến não hắn ta muốn nổ tung.
Xích Quang Thành lúc này chẳng khác nào chảo lửa, dường như đây là nhiệm vụ một đi không trở lại. Nếu để người của Hắc Viêm Tông bọn họ tới đó, thì liệu rằng còn ai có thể trở về được?
Đúng lúc lão tổ Hắc Viêm Tông mặt mày u dột, đột nhiên có thuộc hạ vào cấp báo: “Minh chủ, Diệp Viễn đại nhân đã trở về, bây giờ đang ở bên ngoài điện.”
Ninh Nhất Hiền kinh ngạc đứng bật dậy nói: “Mau, mau cho gọi hắn vào đây!”
Lão tổ Hắc Viêm Tông nhìn sắc mặt của Ninh Nhất Hiền giãn ra một cái mới dám thở dài một tiếng.
Cho dù nói thế nào, thì cũng coi như thoát được lần này.
Không lâu sau, Diệp Viễn dẫn theo bốn người đám Liễu Hồng cùng tiến vào đại điện nghị sự.
Ánh mắt của Ninh Nhất Hiền nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn, trong ánh mắt lộ rõ sự ngạc nhiên.
“Các vị minh chủ đại nhân, vẫn ổn chứ?” Diệp Viễn hỏi.
Lúc này Ninh Nhất Hiền mới định thần lại, nắm chặt vai Diệp Viễn, vui mừng nói: “Sự tiến bộ của Diệp lão đệ thật đáng kinh ngạc đấy! Trước khi vào Hạo Thiên Tháp mới chỉ Hoá Hải tầng hai, còn chưa đầy một tháng, mà ngươi đã đột phá lên Hoá Hải tầng tám!”
Không khí căng như dây đàn lúc trước nhờ sự trở về của Diệp Viễn mà đã được phá tan, khiến bọn họ bớt căng thẳng hơn nhiều.
Thế nhưng khi nghe Ninh Nhất Hiền nói như vậy, bọn họ mới choàng tỉnh.
Chỉ tham gia một lần tu luyện, với thời gian chưa đầy một tháng đã có thể đột phá hẳn sáu tầng tiểu cảnh giới, như vậy có phải là khoa trương quá rồi không!
Song Diệp Viễn lại như không để ý mà đáp lời: “Ha ha, vì gặp được vài cơ duyên trong Hạo Thiên Tháp cho nên có chút đột phá.”
Ninh Nhất Hiền dè dặt hỏi: “Diệp lão đệ cuối cùng vượt qua được tầng thứ mấy?”
Tất cả mọi người đều dỏng tai lên nghe khi hắn đặt câu hỏi này.
Bọn họ đều rất hiếu kỳ muốn biết tới cuối cùng Diệp Viễn có thể lên được tầng thứ mấy.
Diệp Viễn cười nói: “Tầng thứ tám.”
Một luồng không khí lạnh như thổi qua khắp căn phòng.
“Không phải đùa đấy chứ? Tầng thứ tám! Cả vạn năm nay, cũng chỉ mới có một người lên được tới tầng thứ tám!”
“Không phải tức là nói Diệp Viễn là thiên tài hàng đầu trong vạn năm nay sao? Trời ạ, thật không thể ngờ được!”
“Các người nói xem, có phải hắn đang nói khoác không đấy? Tầng thứ bảy cũng đã nghịch thiên lắm rồi, tầng thứ tám...”
“Nói khoác cái đầu ngươi ấy! Trước khi Diệp Viễn đi ra, hắn đã có thể liên tiếp đạt được xuất sắc vượt ải, lại không thể lên được tới tầng thứ tám hay sao? Hơn nữa còn có Hải lão và tứ đại thiên tài làm chứng, nếu hắn có nói dối thì cũng sẽ bị vạch trần thôi hiểu không?”
Bọn họ nào biết, Diệp Viễn không hề nói khoác, mà còn cố tình nói giảm đi để che giấu sự thật.
Ninh Nhất Hiền nghe vậy vui ra mặt nói: “Diệp lão đệ quả đúng là thiên tài trong thiên tài, lại còn vượt xa hơn cả Đại Diễn Chân Quân nghìn năm trước! Chúc mừng lão đệ, với tài năng của lão đệ, ngày phi thăng Thần Vực sẽ không còn xa!”
Diệp Viễn cười nói: “Cơm cũng phải ăn từng thìa, bây giờ ta mới chỉ là Hoá Hải Cảnh, vẫn còn cả một chặng đường dài mới có thể phi thăng!”
Nghe câu này, Ninh Nhất Hiền lại càng đánh giá Diệp Viễn cao hơn.
Bởi so với đám người Quách Đào Quần bọn họ, tuy Diệp Viễn ít tuổi hơn nhưng lại chín chắn hơn nhiều.
“Đúng rồi, ta có một chuyện muốn nói với mọi người, vẫn mong mọi người sẽ chuẩn bị sẵn tâm lý. Hạo Thiên Tháp… đã biến mất!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất