Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 594: Giết đi vào!

Chương 594: Giết đi vào!
Tâm cảnh là thứ huyền bí vô cùng, ngay cả ở Thần Vực, cũng không ai có thể phân chia chính xác được từng tiểu cảnh giới.
Cho tới tận bây giờ, sự hiểu biết của Diệp Viễn về tâm cảnh vẫn còn quá ít.
Hắn những tưởng thời gian tiến vào Tâm Lặng Như Nước càng dài, hắn sẽ có thể đi được càng xa.
Nhưng với tình thế lúc này, vẫn không thể nào làm được!
Diệp Viễn ý thức được rằng, cho tới tận bây giờ, e rằng bản thân hắn cũng chỉ mới dừng lại ở một tiểu cảnh giới của Tâm Lặng Như Nước.
Còn luyện thành công thủ ấn đầu tiên của quyết tự “Lâm”, mới giúp Diệp Viễn đột phá được một tiểu cảnh giới.
Diệp Viễn tiến vào tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước, tỉ mỉ cảm nhận sự thay đổi sau khi đột phá.
Thế nhưng hắn buồn bã phát hiện ra rằng, dường như không hề có sự thay đổi rõ rệt.
“Lẽ nào ngoài việc giảm bớt tiêu hao tâm lực ra thì không còn thay đổi nào khác nữa sao? Tâm cảnh là một loại cảnh giới bổ trợ, nâng cao cảnh giới của tâm cảnh nhất định sẽ có tác dụng khác! Đúng rồi, cảm ngộ ý cảnh!”
Diệp Viễn mừng rỡ, bắt đầu cảm ngộ ý cảnh.
Lúc này, Diệp Viễn hưng phấn phát hiện ra, tốc độ cảm ngộ ý cảnh của hắn đã được cải thiện rất nhiều.
Mặc dù sự cải thiện này không đáng là bao so với cảm ngộ khắp cả ý cảnh, nhưng mức độ của sự cải tiến này sẽ rất khủng khiếp nếu được tích luỹ từ ngày này qua tháng khác.
Diệp Viễn vừa mới thử cảm ngộ Chước Nhiệt ý cảnh một chút, hắn phát hiện ra hiệu suất cảm ngộ của hắn đã gấp ba lần so với trước đây!
Trước kia Diệp Viễn cũng đã phát hiện dưới tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước tốc độ cảm ngộ của hắn đã nhanh hơn so với bình thường.
Thật không ngờ sau khi phá được nút thắt lại mang tới sự cải thiện lớn tới như vậy!
“Ha ha, hoá ra là như thế! Ta thật sự mong chờ sự thay đổi của tâm cảnh sau khi lĩnh ngộ thủ ấn thứ hai!”
Diệp Viễn sau khi nếm được quả ngọt, lại cảm thấy vô cùng có hứng thú với tám thủ ấn sau quyết tự “Lâm”.
Nếu hoàn toàn lĩnh ngộ được cả chín thủ ấn, thì tốc độ cảm ngộ ý cảnh sẽ còn nhanh tới mức nào nữa?
Thế nhưng từ điểm này, Diệp Viễn có cảm nhận sâu sắc được chỗ cường đại của Cửu Tự Chân Ngôn Quyết.
Chỉ một quyết tự “Lâm” đã có uy lực mạnh như vậy rồi.
Phải biết rằng, tốc độ cảm ngộ ý cảnh hoàn toàn được quyết định bởi thiên phú, nếu không có kỳ ngộ nghịch thiên gì, căn bản là sẽ không thể cải thiện được.
Còn việc quyết tự “Lâm” có thể tu luyện nâng cao tâm cảnh, và đồng thời thông qua tâm cảnh để nâng cao tốc độ cảm ngộ ý cảnh, đây lại đúng là việc chưa từng nghe qua bao giờ!
Điều này cũng đồng nghĩa với việc khả năng tu luyện của võ giả không cần dựa vào thiên phú nữa!
Hiệu quả như vậy, thật đúng là quá nghịch thiên!
Thế nhưng Diệp Viễn dựa vào thiên phú của mình để tu luyện Cửu Tự Chân Ngôn Quyết, cho nên hiệu quả lại càng rõ rệt hơn!
Bởi lẽ đó Diệp Viễn càng cảm thấy hưng phấn hơn với tám chữ còn lại, đợi khi có thời gian, hắn nhất định phải nghiên cứu hết một lượt.
Đúng lúc này, giọng nói đè nén của Từ Tử Huy vang lên bên phía ngoài cửa: “Diệp lão đệ, ba người nhóm Tần Nham đã đứng đợi rất lâu ở ngoài cửa rồi.”
Diệp Viễn bước ra, nói với Từ Tử Huy: “Để lão ca phải chờ lâu rồi, ta sẽ đi ngay.”
Đi được vài bước, Diệp Viễn đột nhiên quay đầu lại nói: “Đúng rồi, sau chuyến này, trở về ta sẽ giúp huynh đột phá lên Thần Du Cảnh! Trong thời gian này, huynh nghĩ cách gom vài loại dược liệu, đợi ta trở về sẽ giúp huynh luyện chế đan dược!”
Nói rồi, Diệp Viễn đưa cho Từ Tử Huy một viên ngọc giản.
Từ Tử Huy như run lên khi nhận lấy ngọc giản này, bởi hắn mắc ở Thần Du Cảnh tầng chín đã một thời gian rất lâu rồi nhưng mãi vẫn không tìm ra được thời cơ để đột phá.
Đối với võ giả Vô Biên giới, Thần Du Cảnh là một ngưỡng cửa rất lớn, tuyệt đại đa số võ giả đều không thể nào vượt qua nó.
Đừng nhìn vào số lượng cường giả Thần Du Cảnh đông như quân nguyên trong các đại tông môn ở Bắc Vực, nhưng so với số lượng võ giả ở Vô Biên giới, thì cường giả Thần Du Cảnh lại ít tới mức đáng thương.
Không biết có bao nhiêu cường giả Hồn Hải Cảnh phải nuốt hận trước ngưỡng cửa quá lớn đó.
Từ Tử Huy cũng không còn trẻ, hy vọng đột phá ngày càng mờ mịt, bản thân hắn cũng gần như đã tuyệt vọng.
Cho nên trong những năm này, hắn chỉ dồn hết tâm tư vào việc bồi dưỡng cho con trai, mà bỏ bê việc tu luyện của bản thân.
Hắn cũng không ngờ rằng vào một ngày nào đó bản thân có thể đột phá lên Thần Du Cảnh, điều này làm sao có thể khiến hắn không kích động cho được?
Trước giờ hắn cũng chưa bao giờ hoài nghi về những gì Diệp Viễn đã nói.
Diệp Viễn đăng đàn giảng đạo đã làm chấn động cả Vô Phương Thành, Từ Tử Huy là người hiểu rõ hơn ai hết.
Hắn biết, cho dù là thành chủ đại nhân cũng chưa chắc đã có thể đạt tới trình độ như vậy!
Còn thứ mà Diệp Viễn thiếu nhất lúc này chính là cảnh giới của hắn mà thôi!
Cũng tức là nói, sau khi Diệp Viễn trở về rất có khả năng sẽ đột phá lên Hồn Hải Cảnh.
Từ Tử Huy đang định nói lời cảm ơn, lại đã nghe thấy Diệp Viễn nói: “Được rồi, ta và huynh còn phải khách sáo vậy sao? Nuốt lại lời huynh định nói đi!”
Từ Tử Huy lặng người, chỉ biết ngây ra cười rồi nói: “n tình này lão ca xin nhận!”
“Ha ha, vậy mới đúng!”

Khoảng mười ngày sau, nhóm năm người Diệp Viễn thu lại linh chu, đáp xuống một dãy nũi cách Xích Quang Thành khoảng vạn dạm.
“Diệp huynh, sát khí từ phía Xích Quang Thành cao ngút trời xanh, xem ra võ giả của Cuồng Phong giới kẻ nào kẻ nấy đều đã giết rất nhiều người! Cho nên mới trong thời gian ngắn đã có thể tạo ra được luồng sát khí khủng khiếp như thế!” Tần Nham nói.
Diệp Viễn cũng biết mấy người bọn họ chịu đi theo hắn cũng chỉ vì muốn tìm cơ duyên, cho nên hắn cũng không làm quá, chỉ để bọn họ gọi mình là Diệp huynh mà thôi.
Tuy có chút kỳ quái, nhưng nó vẫn dễ nghe hơn nhiều so với chủ nhân gì gì đó.
Nét mặt Diệp Viễn khẽ chùng xuống nói: “Võ giả Cuồng Phong giới tuy dũng mãnh, nhưng có lẽ sẽ không suy đồi tới mức trở thành đao phủ giết người không chớp mắt. Triệu Thiên Dận thật đáng chết!”
Cho dù cách cả vạn dặm, nhưng nhóm người Diệp Viễn vẫn có thể cảm nhận rõ sát khí cao ngút trời, có thể thấy trong thời gian qua võ giả Cuồng Phong giới đã giết chết rất nhiều người.
Mười mấy thành trì ở phía đông nam, sợ rằng sớm đã trở thành tràng tu la!
“Diệp huynh, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?” Liễu Hồng hỏi.
Cả bốn người này đều không rõ, rốt cuộc Diệp Viễn định làm gì.
Năm người tới chi viện cho cả một thành trì lớn như vậy, việc này chẳng khác nào chuyện nghìn lẻ một đêm.
Hơn nữa trên cả chặng đường tới đây Diệp Viễn lại miệng kín như bưng, không giải thích bất kỳ điều gì, điều này càng khiến bốn người bọn họ bứt rứt không thôi.
Diệp Viễn cười nói: “Vào thành!”
Bốn người bọn họ ngẩn người ra, Quách Đào Quần kinh ngạc hỏi: “Diệp huynh, theo tin tình báo nói, vì để đề phòng kẻ gian trà trộn, trong thành sớm đã huỷ tất cả truyền tống trận. Không có truyền tống trận, chúng ta làm sao vào được trong thành?”
Sau khi Xích Quang Thành cử người gửi tin chi viện, đã cho huỷ toàn bộ truyền tống trận.
Bây giờ Xích Quang Thành khởi động đại trận, cửa thành đã đóng chặt, cho nên không có cách nào vào tiến vào trong thành.
Vậy nên cả bốn người bọn họ mới tỏ ra vô cùng ngạc nhiên khi nghe Diệp Viễn nói vào thành.
Với tình trạng như lúc này thì bọn họ làm thế nào để vào trong thành được?
Diệp Viễn không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Trận pháp mà ta dạy, mấy huynh học tới đâu rồi?”
Quách Đào Quần nghe vậy, hưng phấn nói: “Ha ha, Tứ Tượng Đấu Chiến của Diệp huynh quả đúng là lợi hại! Dựa vào sức mạnh của bốn người chúng ta kết hợp với trận pháp thì cho dù là võ giả Hồn Hải Cảnh hậu kỳ cũng khó mà sống nổi.”
Diệp Viễn nghe vậy khẽ mỉm cười nói: “Rất tốt, vậy chúng ta… giết điểm vào!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất