Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 593: Thủ ấn đầu tiên!

Chương 593: Thủ ấn đầu tiên!
Cảnh tượng trong phủ thành chủ lúc này vô cùng bận rộn tấp nập.
Cùng với diễn biến của cuộc đại chiến giữa hai giới nhu cầu về đan dược của các võ giả nơi tiền tuyến cũng ngày một tăng cao.
Mấy ngày nay Nhậm Tinh Thuần vẫn luôn pmiệt mài luyện đan, ngay cả cuộc họp cấp cao cũng không thể tham dự được.
Diệp Viễn tới thỉnh an phụ thân phụ mẫu, nhưng điều khiến hắn cảm thấy bất ngờ là mẫu thân Nhậm Hồng Lăng đang bế quan tu luyện, còn phụ thân hắn thì lại có thời gian rảnh rỗi.
Khi hỏi ra mới biết, Nhậm Hồng Lăng bắt đầu điên cuồng tu luyện từ sau khi khôi phục lại nguyên lực. Trong thời gian Diệp Viễn ở bí cảnh Hạo Thiên, bà vẫn luôn bế quan.
Diệp Viễn cũng chỉ biết cười trừ trước tình trạng hiện tại của mẫu thân. Xem ra nỗi khát vọng được mẫu thân hắn chôn chặt trong lòng bao nhiêu năm qua cuối cùng cũng có ngày được giải toả.
Sau khi gặp mặt, hai cha con hàn huyên không ngớt, Diệp Viễn thuật lại chuyến đi tới Hạo Thiên Tháp một cách sơ lược đơn giản nhưng cũng đủ khiến Diệp Hàng kinh ngạc không thôi.
Vũ khí mạnh nhất của Vô Biên giới lúc này lại đang nằm trong tay nhi tử của mình, thành tích này thật quá đáng nể.
Sau khi hay tin ngày mai nhi tử sẽ phải lên đường, Diệp Hàng cười lớn nói: “Đi đi, nam nhi trí ở bốn phương! Nhưng tình thế thời nay loạn lạc, hơn nữa Xích Quang Thành lại là nơi vô cùng nguy hiểm, nhớ cẩn thận!”
Từ ánh mắt của phụ thân Diệp Viễn cũng thấy rõ sự luyến tiếc và quan tâm, nhưng hắn lại làm ra vẻ không để ý, ngoài miệng tươi cười nhưng trong lòng cảm động vô cùng.
Thực lực của Diệp Viễn bây giờ đã vượt xa Diệp Hàng, thế nhưng trong lòng Diệp Hàng, Diệp Viễn vẫn mãi chỉ là đứa trẻ.
Và đối với những quyết định của Diệp Viễn, Diệp Hàng luôn ủng hộ vô điều kiện, vì hắn tin ở con trai mình.
Nếu như nói có một người là đấng cứu thế của Vô Biên giới này, thì người đó chắn chắn là Diệp Viễn!
“Phụ thân yên tâm, Viễn Nhi cũng đã có dự tính của riêng mình, sẽ không làm chuyện hồ đồ đâu. Hơn nữa lúc còn ở bên trong Hạo Thiên Tháp con đã lấy được một tấm phù lục vô cùng lợi hại, cho dù có phải đối đầu với võ giả Thần Du Cảnh đỉnh phong cũng thừa sức đối phó lại.” Diệp Viễn cười nói.
Diệp Viễn có thể nhận nhiệm vụ không ai muốn làm này, vì hắn biết tầm quan trọng của Xích Quang Thành.
Trừ phi cắt cử cường giả Thần Du Cảnh đi, bằng không ai tới cũng coi như đưa người vào chỗ chết.
Hơn nữa trong Xích Quang Thành tập trung rất đông những võ giả của mười mấy toàn thành phía đông nam. Một khi vỡ thành, coi như bách tính lầm than.
Diệp Viễn đã sớm coi Vô Biên giới là nhà của mình, nên làm sao hắn có thể nhẫn tâm để chuyện như vậy xảy ra được?
Đương nhiên, lần này đi Diệp Viễn vẫn còn có mục đích khác, đó chính là muốn xem xem, rốt cuộc đám người của Cuồng Phong giới đang tính toán cái gì, tại sao lại làm ra việc táng tận lương tâm như vậy.
Trong ấn tượng của Diệp Viễn, võ giả Cuồng Phong giới tuy hiếu chiến nhưng không tàn ác như vậy.
Ắt phải có nguyên nhân nào đó mới xảy ra chuyện như thế.
Quả nhiên, Diệp Hàng nghe Diệp Viễn nói vậy, cũng yên tâm hơn phần nào.

“Cái gì? Sao Diệp Viễn muốn lấy nhiều dược liệu như thế? Hắn… hắn định dùng dược liệu thay cơm hả, mà có thay cơm cũng không cần dùng nhiều tới vậy?”
Ninh Nhất Hiền nhìn danh sách đan dược trong tay, kinh ngạc tới mức sắp rớt cả quai hàm.
Cấp bậc của những dược liệu này cũng không cao, mà có thì cao nhất cũng chỉ là được liệu chuẩn cấp bốn. Nhưng số lượng đề ra trong danh sách này thì lại quá nhiều.
“Ngươi đừng quên tên tiểu tử này còn là một luyện dược sư!” Tịnh Huyền nhắc nhở.
Ninh Nhất Hiền lặng người, nhưng vẫn lắc đầu nói: “Ta đương nhiên biết hắn là luyện dược sư, nhưng ở Xích Quang Thành nào có nhiều luyện dược sư như vậy, mà hắn cần dùng tới nhiều loại dược liệu cấp thấp như vậy để làm gì? Một mình hắn có luyện tới sang năm cũng không hết chỗ dược liệu này?”
“Trước giờ Diệp Viễn luôn hành sự nằm ngoài dự đoán của người khác, hắn làm như thế ắt hẳn có dụng ý riêng. Lần này tới Xích Quang Thành, hắn chỉ dẫn theo bốn đệ tử chúng con, có thể thấy trợ thủ đắc lực còn lại chính là số dược liệu này. Tuy không biết hắn sẽ điều chế đan dược như thế nào, nhưng con nghĩ hắn sẽ không làm những chuyện vô vị đâu.” Doãn Yên Hoa nói.
Ninh Nhất Hiền ngẩn người, cẩn thận suy nghĩ lại, sau đó liền cho người đi chuẩn bị dược liệu.
“Ba người các ngươi có suy nghĩ gì khi thấy Diệp Viễn đơn thương độc mã tới Xích Quang Thành, hắn định giải vây Xích Quang Thành bằng cách nào?” Ninh Nhất Hiền đột nhiên lên tiếng hỏi.
Cả ba người đều lắc đầu, Quách Đào Quần nói: “Nói thực lòng, từ lần đầu tiên gặp Diệp Viễn, con chưa bao giờ hiểu được suy nghĩ của đệ ấy! Nói trắng ra tư duy của con không thể bì lại được với đệ ấy. Con tính mười bước, thì e rằng đệ ấy đã sớm tính ra cả trăm bước rồi.”
Ninh Nhất Hiền nghe vậy cũng chỉ biết cười khổ: “Đừng nói là các ngươi, mà ngay cả lão phu cũng không đoán rõ suy nghĩ của hắn. Thôi bỏ đi, để hắn tự lo liệu, những người già cả như chúng ta chỉ cần làm tốt công việc hậu cần là được rồi! Lão Tần này, hai nhà chúng ta phái thêm một đội nữa chia làm hai hướng đi tới Bình Dương Thành và Vĩnh An Thành!”
Tần Hồng Đào gật đầu: “Được, không vấn đề gì!”
“Nếu sau này ba người các ngươi muốn đi theo Diệp Viễn, nhớ kỹ là không được hành động tuỳ tiện. Thực lực của hắn lúc này đã vượt qua các ngươi rất nhiều rồi, các ngươi nhớ phải cố gắng hết sức. Bởi không phải ai cũng có đủ tư cách để đi theo bên cạnh cường giả đâu!” Ninh Nhất Hiền trầm giọng nói.
Cả ba người nghiêm nét mặt, trịnh trọng gật đầu.

Diệp Viễn và Diệp Hàng nói chuyện với nhau tới tận nửa đêm mới chịu về phòng của mình.
Lúc này chỉ thấy thần thức hắn khẽ động, ngay lập tức đã nhảy vào bên trong Hạo Thiên Tháp.
“Cửu Tự Chân Ngôn Quyết này huyền bí vô cùng, đến tận hôm nay ta vẫn chưa thể nào kết được thủ ấn đầu tiên của quyết tự “Lâm”. Nhưng sau một khoảng thời gian nghiên cứu, ta cũng chỉ còn thiếu một bước cuối cùng nữa thôi. Không biết sau khi kết được thủ ấn này, tâm cảnh của ta có thể đột phá được hay không?”
Trong quãng thời gian vừa rồi, ngoài tu luyện Bàn Long Phá Thiên Chưởng ra thì Diệp Viễn còn cảm ngộ luôn cả quyết tự “Lâm”.
Có điều tiến độ chậm hơn hắn tưởng tưởng rất nhiều.
Diệp Viễn vẫn luôn mong ngóng, sau khi lĩnh ngộ được quyết tự “Lâm” này tâm cảnh của hắn cũng có thể đột phá được.
Diệp Viễn khẽ nhắm mắt, bắt đầu quan sát quyết tự “Lâm”.
Nhờ khoảng thời gian quan sát này, Diệp Viễn dần cảm ngộ được, Cửu Tự Chân Ngôn Quyết có tất cả chín thủ ẩn, nhưng tới tận bây giờ mới chỉ có thủ ấn đầu tiên hiện rõ trong tâm trí hắn.
Chín thủ ấn tạo thành một ấn quyết hoàn chỉnh, nếu như có thể thành thục hoàn thành cả chín thủ ấn này, có khi uy lực sẽ vượt ra ngoài sức tưởng tượng!
Chớp mắt một cái, trời đã bừng sáng.
Đột nhiên, có một cảm giác kỳ lạ truyền tới trái tim của Diệp Viễn.
Diệp Viễn chợt mở to hai mắt, hai tay nhanh chóng kết ấn!
Vốn dĩ Diệp Viễn chỉ còn thiếu một bước cuối cùng để hoàn thành, thì lúc này hắn đã có thể thuận lợi kết ấn!
Ngay chính lúc này, nhịp tim của Diệp Viễn nhảy loạn lên, hoá ra nút thắt trong tâm cảnh đã được khai thông!
Chỉ là kết quả cuối cùng lại khiến Diệp Viễn thất vọng.
“Hầy… ta còn tưởng bản thân mình đã bước tới ngưỡng cửa của Tâm Như Bàn Thạch, hoá ra chỉ là một bước tiến của Tâm Lặng Như Nước! Khó trách cảnh giới tâm cảnh lại khó đột phá như vậy, mới tầng đầu tiên của Tâm Lặng Như Nước mà đã khó tới như vậy rồi. Nếu như không có Cửu Tự Chân Ngôn Quyết thì không biết còn phải mất bao lâu nữa mới có thể mở được nút thắt này.” Diệp Viễn bất lực nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất