Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 598: Chất vấn.

Chương 598: Chất vấn.
Bên trên cổng thành to lớn của Xích Quang Thành, có mấy bóng người đang phóng tầm mắt ra xa, chứng kiến tất cả mọi chuyện đang xảy ra ở ngoài cổng thành.
“Thành chủ đại nhân, người thiếu niên đó thật lợi hại, đến cả thống soái của Cuồng Phong giới cũng không phải là đối thủ của hắn!”
Người vừa lên tiếng là Đinh Kỳ, tâm phúc của thành chủ Tô Hỗ, đại cao thủ Hồn Hải Cảnh tầng tám.
Ngoài mặt Tô Hỗ tỏ ra bình thường, nhưng sự kinh ngạc lại hiện rõ trong đôi mắt hắn.
Nghe Đinh Kỳ đánh giá về người thiếu niên đó, hắn gật đầu nói: “Người thiếu niên này không biết từ đâu chui ra mà lại có thực lực đáng sợ tới như vậy! Hắn mới chỉ là Hoá Hải, mà lại có thể chiến đấu vượt cấp tới cả một đại cảnh giới!”
Ánh mắt Đinh Kỳ lấp lóe, nói: “Thành chủ đại nhân, lẽ nào người thiếu niên này lại là viện binh do liên minh của chúng ta cử tới?”
Tô Hỗ lặng người, gật đầu nói: “Bây giờ chúng ta đã cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài, cho nên không biết sự sắp xếp của phía liên minh là như thế nào. Nghe ngươi nói như vậy, thì cũng có khả năng là như thế. Nhưng… nếu đó là một màn che mắt thì sao?”
Đinh Kỳ kinh ngạc hỏi lại: “Nghe thành chủ đại nhân nói như vậy, ta thấy cũng có chút lo lắng. Từ khi gã thống soái trẻ tuổi kia của Cuồng Phong giới dẫn quân tới nay đều đánh đâu thắng đó, nghe nói rất nhiều đối thủ khó nhằn đều không chịu nổi một đòn của hắn. Còn người thiếu niên có mạnh thế nào đi chăng nữa thì điều này cũng thật đáng ngờ.”
Nghe Đinh Kỳ phân tích như vậy, càng làm sự nghi ngờ trong lòng Tô Hỗ sâu sắc hơn: “Ngươi nói như vậy, cũng khiến ta càng thấy hoài nghi hơn! Người thiếu niên này có chút không đáng tin, vừa rồi cả mười cường giả Hồn Hải trung kỳ lại không thể chịu được một kích của hắn! Tuy rằng chưởng pháp của hắn nhìn vào vô cùng đáng sợ, nhưng xem ra lại giống diễn kịch hơn!”
“Còn nữa, thống soái trẻ tuổi đó còn chưa dùng hết sức. Bao nhiêu võ giả như vậy lại phải nhường đường cho năm người bọn họ?”
“Ừm, còn nữa! Cho dù người thiếu niên đó có thật sự rất mạnh, nhưng hắn cũng chỉ có một mình, có thể giúp ích được gì cho trận chiến này? Cho dù hắn có thể tự do đi lại, thì cũng làm sao có thể dẫn được tất cả mọi người ở đây tới chỗ an toàn?”
Đinh Kỳ nhìn về phía Tô Hỗ nói: “Lẽ nào nói, người thiếu niên này tới là để lừa chúng ta? Một khi chúng ta mở một cửa trong đại trận, những võ giả Cuồng Phong giới ở dưới kia sẽ thừa cơ xông vào! Người khác thì tại hạ không lo lắng, nhưng thực lực của vị thống soái trẻ tuổi đó lại quá mạnh, nghe nói là người đầu tiên mà Thần Du Cảnh không dám động tới! Một khi hắn có được cơ hội này, thì tính mạng của tất cả người dân trong thành chúng ta tính sao?”
Hai người mỗi người một câu, cuối cùng quyết định phải xác thực “thân phận thật” của Diệp Viễn.
Còn lúc này, Diệp Viễn đã đứng trước cổng thành.
Còn Thượng Quan Lăng Vân thì đang quan sát bọn họ từ phía xa, trên mặt vẫn giữ nguyên ý cười.
“Thành chủ Tô Hỗ, chúng là ta viện binh được liên minh phái tới, mong thành chủ mở đại trận cho chúng ta vào!” Tần Nham vận đủ nguyên lực, lớn tiếng nói.
Tô Hỗ cau mày, nhìn Đinh Kỳ.
Đinh Kỳ hiểu ý, liền đáp lại: “Các ngươi có gì để chứng minh?”
Tần Nham lấy ra một thứ như tấm lụa, sau đó liền tạo ra một ấn quyết lên đó, lập tức tấm lụa liền xuất hiện trước mặt Tô Hỗ.
Tô Hỗ vừa nhìn liền biết đó là đồ của liên minh, nhưng nét mặt của ông ta vẫn không có chút chuyển biến.
Thời gian liên minh Vô Biên thành lập quá ngắn, rất nhiều hệ thống còn chưa được hoàn thiện.
Xích Quang Thành lại cách quá xa Vô Phương Thành, cho nên còn chưa quen nhiều thứ của liên minh.
Chỉ dựa vào một mảnh lụa khiến bọn họ không thể nào phân biệt được thật giả ra sao.
“Đồ này quá dễ bị nguỵ tạo, chúng ta không thể mở trận pháp!” Đinh Kỳ dõng dạc nói.
Tần Nham lặng người, không ngờ người này lại cứng nhắc tới vậy. Hắn vốn là người cao ngạo, cất công tới đây là để hỗ trợ giữ thành, nhưng bây giờ bọn họ lại không tin hắn, khiến tính khí thiếu gia trong hắn bùng lên.
“Mở to mắt chó của ngươi nhìn cho kỹ, ta là cháu đích tôn của Tần Hồng Đào, lão tổ của Vạn Kiếm Tông, lẽ nào cái này còn làm giả được sao?” Tần Nham tức giận nói.
Tô Hỗ nghe vậy, càng hoài nghi hơn, lạnh lùng cười nói: “Ha ha, Tần lão tổ lại phái cháu đích tôn của mình tới đây sao? Ngươi đừng đùa ta! Xem ra, các ngươi quả nhiên là người của Cuồng Phong giới phái tới để lừa chúng ta!”
“Ngươi…!” Tần Nham nghẹn lời không biết phải phản bác ra sao.
Đúng vậy, theo lý mà nói, Tần Hồng Đào sẽ không để cháu nội mình tới nơi nguy hiểm như thế này, huống hồ vừa rồi bọn họ tỏ ra rất ngạo nghễ mở đường máu để tiến vào trong thành.
Nhìn cảnh này, Tô Hỗ vô cùng thất vọng lắc đầu nói: “Hai... xem ra không thể trông chờ vào bên liên minh, lẽ nào võ giả của Vô Biên giới không còn đường thoát nữa sao?”
Bây giờ khắp nơi trong thành đều là võ giả, thân làm thành chủ như Tô Hỗ cũng cảm thấy áp lực vô cùng.
Cho nên hắn phải rất thận trọng với tất cả mọi chuyện xảy ra ở ngoài thành. Nếu không cái giá phải trả là quá đắt.
“Ha ha, xem ra ngay cả người của các ngươi cũng không tin các ngươi rồi!” Thượng Quan Lăng Vân vui mừng ra mặt khi chứng kiến điều này.
Diệp Viễn quay người lại bình thản nhìn về phía Thượng Quan Lăng Vân, nói: “Xem cái bộ dạng đắc ý của ngươi kìa!”
Thượng Quan Lăng Vân cười đáp trả: “Lẽ nào ta không nên đắc ý sao? Cho dù ta có thả các ngươi tới đó, thì các ngươi cũng không thể vào được trong thành, đúng chứ?”
Diệp Viễn đột nhiên tươi cười nói: “Bốn người các huynh theo sát ta, chúng ta vào thành.”
“Hả?” Bốn người ngạc nhiên, còn chưa kịp phản ứng lại, Diệp Viễn khẽ chuyển động, ngay lập tức hắn đã tới bên cạnh đại trận.
“Còn ngẩn người ra đó làm gì?” Diệp Viễn lên giọng thúc giục.
Bốn người vội vã đi theo.
Diệp Viễn liền bước một bước vào bên trong đại trận.
Nhìn cảnh này không khỏi khiến nụ cười trên gương mặt Thượng Quan Lăng Vân trở nên cứng ngắc.
Diệp Viễn lại coi như không thấy vật ngăn cản thiên binh vạn mã này sao?
Nguyên nhân khiến năm cánh đại quân của Cuồng Phong giới vẫn án binh bất động, chỉ vây mà không đánh, chính là bởi vì đại trận pháp trước mắt!
Đại trận này có tên là Huyền Tinh Thiết Toả Trận, là đại trận cấp năm hạ phẩm. Trừ phi là cường giả Thần Du Cảnh đến đây, bằng không sẽ không thể nào phá giải được trận pháp.
Từ trước tới nay, Thượng Quan Lăng Vẫn vẫn không vội vã, chỉ vây mà không đánh. Bởi hắn chỉ cần khiến toà thành bị cô lập, như vậy sớm muộn gì hắn cũng có được nó.
Ai ngờ Diệp Viễn lại dám thò chân vào trong đại trận pháp mà cường giả Thần Du Cảnh cũng chưa chắc đã hoá giải được.
Cả bốn người Tân Nham thấy vậy thì trở nên hưng phấn, vội vàng theo Diệp Viễn tiến vào đại trận.
Tô Hỗ đứng trên cổng thành cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng khi trông thấy cảnh tượng này, vội vàng nói với Đinh Kỳ: “Mau! Khởi động trận pháp, giết chết năm người này cho ta!”
Đinh Kỳ cũng hết sức kinh ngạc, vội vàng lấy ra một tấm phù lục, rót nguyên lực vào trong đó, rồi truyền tới trung tâm đại trận để điều khiển trận pháp.
Người điểu khiển trận pháp chính là một trận sư cấp bốn còn khá trẻ, tên là Thiệu Tư Tề.
Mặc dù hắn không thể nào phát huy được hết toàn bộ uy lực của đại trận, nhưng vẫn có thể huy động đại trận chống lại các võ giả có thực lực dưới Thần Du Cảnh.
Khi nhận được thông tin trong tấm phù, hắn không dám chậm trễ, vội vàng cho khởi động đại trận, nhằm tiêu diệt năm người Diệp Viễn.
Nhưng khi vừa khởi động, mặt Thiệu Tư Tề đột nhiên biến sắc: “Chuyện gì thế này? Tại sao Huyền Tinh Thiết Toả Trận lại không chịu sự khống chế của ta?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất