Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 599: Chưa dùng hết sức.

Chương 599: Chưa dùng hết sức.
Tô Hỗ khó nén được sự chấn động trong lòng khi thấy Diệp Viễn xuất hiện trước mặt.
Người thiếu niên này lại có thể đi qua được trận pháp, sau đó bay thẳng lên phía trên thành và đứng trước mặt hắn.
Tô Hỗ rất muốn dùng một chưởng giết chết người thiếu niên đang đứng trước mặt mình, thế nhưng không biết tại sao, hắn ta lại không nâng nổi cánh tay lên.
“Ngươi là thành chủ Tô Hỗ?” Diệp Viễn lặng lẽ nhìn Tô Hỗ một lát rồi lên tiếng hỏi.
“Hỗn xược! Ngươi lại dám vô lễ với thành chủ đại nhân!” Đinh Kỳ trách cứ nói.
Diệp Viễn không để ý tới hắn, trước sau vẫn nhìn Tô Hỗ, đợi câu trả lời từ hắn.
Tô Hỗ phát hiện bản thân có cảm giác như tức thở khi đối diện với người thiếu niên này!
Cuối cùng, hắn không chịu nổi bầu không khí đè nén như vậy, bèn gật đầu nói: “Không sai, ta là Tô Hỗ! Lẽ nào… ngươi thật sự là quân chi viện được cử tới chi viện cho Xích Quang Thành?”
Tần Nham nhìn thấy Tô Hỗ lập tức đầu như bốc hoả. Đúng lúc đang định phát tiết thì bị Doãn Yên Hoa kéo lại, nhìn hắn lắc đầu.
Tần Nham giật mình, quay ra nhìn Diệp Viễn, sau đó ngậm miệng không nói gì.
“Đương nhiên là thật, bằng không thì cho rằng ta vẫn còn đứng nguyên ở đây nói chuyện với ngươi sao?” Diệp Viễn lãnh đạm nói.
Tô Hỗ kinh ngạc, biết ý tứ trong câu nói vừa rồi.
Hắn có thể dẫn theo bốn người này vào trong đại trận, thì đương nhiên cũng có thể dẫn theo những người khác tiến vào.
Nếu như Diệp Viễn đúng là gian tế được Cuồng Phong giới cử tới, thì hà cớ gì hắn phải tốn thời gian phí lời như vậy?
Tuy không biết trung tâm đại trận bên đó xảy ra vấn đề gì, nhưng sự cường đại của Diệp Viễn đã nằm ngoài sự lý giải của bọn họ. Ngay cả đại trận cấp năm cũng không thể chặn được Diệp Viễn!
Sau khi đã nghĩ thông, Tô Hỗ tỏ rõ sự ngại ngùng, chắp tay nói với Diệp Viễn: “Thật xin lỗi, bởi sự xuất hiện của mấy vị có quá nhiều điểm bất hợp lý, ta cũng chỉ là vì cẩn thận một chút thôi, không ngờ sai càng thêm sai!”
Diệp Viễn xua tay nói: “Khó tránh khỏi, thành chủ đại nhân trọng trách nặng nề, cẩn thận một chút vẫn hơn. Ngược lại Diệp mỗ đã đường đột xông thẳng vào trận, mong đại nhân đừng quở trách mới phải.”
Diệp Viễn thật sự không có ý trách Tô Hỗ, bằng không với tính cách của hắn, sẽ không tỏ ra khách khí như vậy.
Bởi hắn biêt Tô Hỗ không dễ dàng gì để bảo vệ Xích Quang Thành cho tới bây giờ.
Thượng Quan Lăng Vân là người vô cùng thông minh, chắc chắn hắn đã giở trò không chỉ một lần, nếu Tô Hỗ không cẩn thận ứng phó, sợ rằng đã để mất thành từ lâu.
Tô Hỗ có thể kiên trì tới bây giờ cũng đã đủ để khiến Diệp Viễn kính nể hắn ta.
Tô Hỗ thấy Diệp Viễn dễ nói chuyện, nên trong lòng cũng đã thoải mái hơn rất nhiều.
Danh tiếng của Diệp Viễn sớm đã vang khắp Vô Phương Thành, thế nhưng Tô Hỗ lại không biết.
Theo hắn thấy, Diệp Viễn nhất định là hậu bối của nhân vật tầm cỡ nào đó, nên mới có thực lực như vậy.
Đáng lẽ với tính cách ngông cuồng tuổi thiếu niên, lại cộng thêm thực lực kinh người như vậy thì sẽ không coi hắn ta ra gì mới đúng, nhưng không ngờ rằng Diệp Viễn lại ăn nói dễ nghe như vậy.
Vừa rồi hẳn là người thanh niên đứng sau Diệp Viễn đang muốn phát tiết, nhưng cũng đã thấy hắn ta cố tình kìm nén lại, tính khí chẳng khác nào một đại thiếu gia.
Đợi chút, lẽ nào hắn đúng là cháu nội của Tần lão tổ?
Nghĩ tới đây, Tô Hỗ không khỏi thót tim một cái.
Bốn người đứng sau lưng Diệp Viễn đều là khí chất phi phàm, hơn nữa bọn họ đều đạt tới cảnh giới Hồn Hải tầng hai, chắc chắn đều có thực lực hàng đầu so với những người cùng trang lứa.
Nếu xét như vậy, khả năng cao người vừa rồi chính là cháu nội của Tần lão tổ!
Nhưng vấn đề là, cả bốn người này luôn làm theo chỉ thị của Diệp Viễn, thậm chí trông còn có vài phần giống với tuỳ tùng của hắn.
Rốt cuộc người thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đứng trước mặt mình đây có thân phận như thế nào?
Dựa vào thân phận của Tần lão tổ, làm sao lại có thể để cháu nội của mình đi theo làm tuỳ tùng cho một thiếu niên chứ?
Tô Hỗ cảm thấy bản thân sắp rơi vào một đống hỗn loạn, rốt cuộc người thiếu niên đang đứng trước mặt có lai lịch ra sao?
Nhóm năm người này thật sự quá kỳ lạ, khiến hắn ta không tài nào lý giải nổi.
Nhưng có một điều rất rõ ràng, đó chính là không thể động vào mấy người thanh niên này!
Chưa nói tới thế lực đứng sau lưng bọn họ, đơn giản ngay như một chưởng của Diệp Viễn đã có thể đánh bật cả mười cường giả Hồn Hải trung kỳ, thật sự không thể xem thường thực lực của bọn họ!
Nghĩ thông điều này, càng khiến Tô Hỗ cảm thấy khó thở hơn.
“Không dám, các vị tới đây chi viện mà ta lại để các vị phải đứng bên ngoài, nói thế nào thì cũng là ta không đúng! Chỉ là...” Tô Hỗ lộ rõ vẻ áy náy khi nhìn về phía năm người nhóm Diệp Viễn.
Diệp Viễn cười đỡ lời nói: “Chỉ là tại sao chỉ có năm người chúng ta thôi đúng không?”
Tô Hỗ cười gượng, thấy vậy Diệp Viễn tiếp tục nói: “Bởi vì chỉ cần năm người bọn ta là đủ rồi!”
Tô Hỗ có ấn tượng không tệ với Diệp Viễn, nhưng bây giờ nghe Diệp Viễn nói ra những lời ngông cuồng như vậy, không khỏi khiến hắn tự trách thầm trong lòng.
“Vừa rồi ta cũng đã chứng kiến thực lực của công tử, cho dù là chủ soái của Cuồng Phong giới cũng không thể nào gây khó dễ gì cho ngươi. Nhưng đám người chúng ta ở đây đều không phải là đối thủ của võ giả Cuồng Phong giới!” Tô Hỗ uất ức nói.
Diệp Viễn cười cười đáp lại: “Ở đây không tiện nói chuyện, chi bằng tới phủ thành chủ một chuyến đi.”
Tô Hỗ lặng người, vỗ trán nói: “Xem đầu óc của ta kìa, thật ngại quá! Xin mời công tử.”
Diệp Viễn gật đầu, đi theo Tô Hỗ về phủ thành chủ.

“Thượng Quan đại nhân, rốt cuộc người thiếu niên đó là thần quái phương nào mà lại có thực lực đáng sợ tới như vậy?”
Đặng Thăng vẫn còn chưa hết kinh ngạc. Biểu hiện vừa rồi của Diệp Viễn là cú sốc quá lớn đối với hắn ta.
Thượng Quan Lăng Vân nhìn hắn, lãnh đạm nói: “Ngươi có biết một năm trước, có một thiếu niên của Vô Biên giới xâm nhập vào trung tâm Vương Thành, và đã làm đảo lộn cả Vương Thành lên không?”
Đặng Thăng nghe vậy mặt biến sắc, kinh ngạc nói: “Thì ra là hắn ta sao? Khó trách ngay cả Thất hoàng tử điện hạ cũng là bại tướng dưới tay hắn, hóa ra hắn lại mạnh tới như vậy! Chỉ là… nghe nói khi hắn thách đấu với Thất hoàng tử mới chỉ là một võ giả Ngưng Tinh Cảnh, nhưng mới không bao lâu… hắn lại có thể sắp đột phá đến Hồn Hải Cảnh?”
Đúng là trước này chưa từng thấy tốc độ tu luyện kinh khủng tới như vậy.
Hơn nữa tốc độ đột phá của Diệp Viễn tuy nhanh, nhưng thực lực của hắn còn tăng nhanh hơn!
Hắn mới là Hoá Hải Cảnh, lại đã có thể sử dụng Tụ Nguyên Ngưng Hình tới trình độ như vậy, thật quá đáng sợ!
May mà đòn tấn công trước đó là Thượng Quan Lăng Vân đấu với Diệp Viễn, nếu đổi lại là hắn ta, có khi bây giờ cũng đã bỏ mạng dưới kiếm của Diệp Viễn cũng nên.
“Ta vốn tưởng rằng ta đã có tiến bộ rất lớn trong một năm qua, nếu lần tới gặp lại có thể sẽ thắng được hắn. Nhưng không ngờ hôm nay gặp lại, vẫn khó đoán được chuyện thắng thua.” Thượng Quan Lăng Vân than thở nói.
Đặng Thăng như nghẹn đi khi nghe những lời này, cảm thấy bản thân không cùng một đẳng cấp với những thiên tài tuyệt thế như bọn họ.
Tốc độ tiến bộ của người ta, e rằng hắn có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp.
“Thượng Quan đại nhân, tuy Diệp Viễn đó lợi hại, nhưng trong trận đấu trước, Thượng Quan đại nhân cũng chưa dùng hết sức? Nếu Thượng Quan đại nhân dùng hết sức để đánh, thì tên tiểu tử đó làm sao có thể là đối thủ của đại nhân được?” Đặng Thăng nịnh khéo.
Thượng Quan Lăng Vân lại chỉ cười: “Ngươi cho rằng, Diệp Viễn đã dùng hết sức sao?”
Mặt Đặng Thăng biến sắc nói: “Uy lực của chiêu vừa rồi, ngay cả ta cũng không dám đối đầu trực diện, lẽ nào đó vẫn chưa phải là toàn bộ thực lực của hắn sao?”
Thượng Quan Lăng Vân lắc đầu nói: “Ta không biết, lần giao đấu đó, bọn ta cũng chỉ là muốn thăm dò thực lực của đối phương. Nhưng theo ta thấy, thực lực của hắn không chỉ dừng lại ở đó!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất