Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 611: Sự xuất hiện của cường giả Thần Du Cảnh.

Chương 611: Sự xuất hiện của cường giả Thần Du Cảnh.
Những võ giả đó đã giết người quen tay, nào có để ý gì tới lời cảnh cáo của Diệp Viễn!
“Viêm Động Chân Long Sát!”
Diệp Viễn không ngần ngại ra tay, hạ sát cả một đám võ giả!
Ngay sau đó, những võ giả này cũng đã biết sự lợi hại, không ai dám tiến lên phía trước, mà chỉ sợ hãi đứng nhìn Diệp Viễn.
“Ngươi tưởng dùng cách này thì có thể giúp bọn họ chạy thoát được sao? Để ta chặn hắn, các ngươi tiếp tục đuổi theo! Giết sạch toàn bộ bọn chúng cho ta!” Thượng Quan Lăng Vân hạ lệnh.
Võ giả Cuồng Phong Giới nghe lệnh của Thượng Quan Lăng Vân, kẻ nào kẻ nấy đều rục rịch muốn hành động.
Diệp Viễn nói: “Không sợ chết thì cứ đuổi.”
Giọng hắn không quá lớn, nhưng đủ để truyền tới tai từng người, cho nên tất cả bọn họ đều sợ run người, bất giác dừng bước.
Thượng Quan Lăng Vân đen mặt, liền lôi một tên võ giả lên, bóp chết hắn, sau đó trầm giọng nói: “Không nghe thấy ta nói gì sao? Đuổi theo cho ta! Lẽ nào các ngươi quên những gì Phong Hoàng Bệ Hạ giáo huấn rồi sao?”
Vừa nhắc tới Phong Hoàng, tất cả những võ giả này ai nấy đều sôi máu, lập tức hưng phấn tới lạ thường.
Bọn họ lại quên cả sợ, mà xông thẳng về phía trước.
“Bùm!”
Diệp Viễn lại tung ra một chưởng, lần nữa giết chết cả một đám.
Nhưng lần này, sự uy hiếp của hắn không còn tác dụng, những võ giả đó vẫn điên cuồng đuổi theo.
Song tất cả những võ giả này khi xông lên đều có ý chạy vòng qua Diệp Viễn.
Thượng Quan Lăng Vân đắc ý nhìn Diệp Viễn nói: “Nhìn thấy chưa? Đây chính là sự hùng mạnh của võ giả Cuồng Phong Giới! Cho dù ngươi có giết, thì cũng giết được bao nhiêu người cơ chứ?”
Diệp Viễn khẽ nheo mắt, nổi lên sát cơ phải giết bằng được Thượng Quan Lăng Vân!
Và đương nhiên Thượng Quan Lăng Vân cũng nhìn ra ý định của Diệp Viễn, song hắn cũng không thèm để ý điều đó.
Tuy hắn không phải là đối thủ của Diệp Viễn, nhưng Diệp Viễn cũng không dễ gì giết được hắn.
“Ha ha, muốn giết ta sao? Tới đi!” Thượng Quan Lăng Vân mừng thầm khi thấy Diệp Viễn phải ăn quả đắng.
Diệp Viễn nhìn Thượng Quan Lăng Vân, lạnh lùng nói: “Ngươi thật sự tưởng rằng ta không giết chết được ngươi sao?”
“Diệp Viễn, ta biết ngươi rất lợi hại, nhưng chỉ cần ta không đối đầu trực diện với ngươi, thì ngươi dựa vào cái gì để giết chết được ta chứ?”
“Vậy sao? Vậy ngươi nhìn cho kỹ đây!”
Diệp Viễn vẫn sử dụng Viêm Động Chân Long Sát, và Thượng Quan Lăng Vân đã quá quen thuộc với chiêu thức này.
Viêm Động Chân Long Sát quả thực rất lợi hại, nhưng Thượng Quan Lăng Vân cũng không ngu tới mức cứ thế đương đầu với nó.
Thượng Quan Lăng Vân nhanh chóng di chuyển khi thấy Diệp Viễn động thủ.
Đột nhiên, mặt Thượng Quan Lăng Vân biến sắc!
Bởi vì khi hắn vừa chuẩn bị di chuyển, đã thấy cự long màu đỏ xuất hiện ngay trước mắt! Thậm chí Thượng Quan Lăng Vân còn không nhìn rõ, Diệp Viễn đã xuất chiêu như thế nào!
Thuấn phát võ kỹ!
Ý niệm này vừa thoáng xuất hiện trong đầu Thượng Quan Lăng Vân, nhưng hắn cũng chỉ kịp dồn hết nguyên lực để bảo vệ tâm mạch.
“Bùm!”
Cự long màu đỏ tấn công trực diện lên người Thượng Quan Lăng Vân, khiến hắn phải ngoan ngoãn chịu một chưởng Viêm Động Chân Long Sát của Diệp Viễn!
Uy lực của Viêm Động Chân Long Sát là như thế nào cũng không cần phải nói nữa, cho dù Thượng Quan Lăng Vân có nguyên lực hộ thể của Hồn Hải tầng tám, cũng không thể nào chống đỡ lại được với chiêu thức này.
“Phù...”
Máu tươi cứ thế chảy ào ạt từ miệng của Thượng Quan Lăng Vân, cả thân thể hắn cũng bị đánh bay!
Những võ giả Cuồng Phong Giới đang truy đuổi võ giả Vô Biên Giới thấy vậy thì bất giác đứng lại, nhất thời luống cuống không biết nên làm gì.
Chủ soái của bọn chúng, lại bị Diệp Viễn đánh thành ra như vậy!
“Thượng Quan đại nhân!”
Lúc này, Đặng Thăng là người đầu tiên kịp phản ứng lại, vội vã chạy tới đỡ lấy Thượng Quan Lăng Vân.
“Thượng Quan đại nhân, người không sao chứ?”
Đặng Thăng vội vàng nhét một viên đan dược vào trong miệng Thượng Quan Lăng Vân, đồng thời vận nguyên lực giúp hắn luyện hoá dược lực.
Diệp Viễn cũng chạy tới, nhưng hắn không ngăn cản hành động của Đặng Thăng.
Với trình độ luyện dược của Cuồng Phong Giới, nào có được mấy loại đan dược hữu dụng?
Tất cả mọi người đều nín thở khi thấy Diệp Viễn từ từ đi tới chỗ Thượng Quan Lăng Vân.
Đặng Thăng vội vàng đứng ra chặn đường tiến của Diệp Viễn, trầm giọng nói: “Ngươi dám giết Thượng Quan đại nhân, ta sẽ liều chết với ngươi!”
“Liều với ta, ngươi cho rằng mình có tư cách đó?” Diệp Viễn vừa nói vừa tiếp tục tiến về phía trước.
Trước khí thế ngút trời của Diệp Viễn, Đặng Thăng từ từ lùi bước.
Đến cả Thượng Quan Lăng Vân còn không phải là đối thủ của Diệp Viễn, thì hắn làm sao có thể là đối thủ của Diệp Viễn được?
Vừa rồi hắn cũng không nhìn ra Diệp Viễn đã động thủ như thế nào, chỉ thấy một vệt sáng đỏ rực xuất hiện và ngay sau đó Thượng Quan Lăng Vân bị Diệp Viễn đánh trúng.
Thuấn phát võ kỹ!
Chắc chắn là thuấn phát võ kỹ!
Người thiếu niên này, lại còn phát ra chiêu thức võ kỹ trong nháy mắt, đúng là không thể nào đối phó lại được!
Cho dù Đặng Thăng có vò đầu bứt tóc cũng không thể nghĩ ra, làm thế nào có thể thực hiện với loại võ kỹ mạnh như vậy chỉ trong nháy mắt?
Một Thượng Quan Lăng Vân vô cùng cường đại trong mắt hắn, lại bị Diệp Viễn hạ gục trong tích tắc!
Trong chiêu thức vừa rồi, Diệp Viễn đã phải dùng tới nguyên lực vô danh trong cơ thể, cho nên đừng nói Thượng Quan Lăng Vân có chuẩn bị tốt hay không, mà cho dù có chuẩn bị tốt, hắn cũng chẳng phải là đối thủ của Diệp Viễn.
Uy lực của Viêm Động Chân Long Sát càng trở nên mạnh hơn khi có thêm sự xuất hiện của nguyên lực vô danh, cộng với thuấn phát võ kỹ, vì vậy sự thất bại của Thượng Quan Lăng Vân là điều không thể tránh khỏi.
Đặng Thăng chợt dừng bước.
Phía sau hắn chính là Thượng Quan Lăng Vân, cho nên hắn không thể tiếp tục lùi bước thêm nữa.
“Diệp… Diệp Viễn, ngươi giết ta đi, cầu xin ngươi hãy tha cho Thượng Quan đại nhân!” Đặng Thăng đột nhiên chuyển sang giọng khẩn khoản cầu xin.
Diệp Viễn không nói gì, hắn đang điên cuồng điều động nguyên lực.
Thượng Quan Lăng Vân bắt buộc phải chết, bởi hắn chính là linh hồn của nhánh đại quân này.
Chỉ cần hắn chết rồi, thì nhánh đại quân này cũng sẽ thành tàn quân, và cũng chỉ có như vậy mới có thể giúp võ giả Xích Quang Thành có đủ thời gian chạy thoát.
Cho nên, Diệp Viễn không thể bỏ qua cho Thượng Quan Lăng Vân được.
“Không… không cần phải cầu xin hắn! Có… có bản lĩnh… thì… giết chết ta luôn đi! Phụt...” Thượng Quan Lăng Vân vừa mở miệng nói, liền phun ra một ngụm máu lớn.
Chiêu thức vừa rồi chưa thể đoạt được mạng của hắn, thế nhưng đã khiến hắn trọng thương đến sắp chết.
Nếu như không phải vừa rồi Đặng Thăng cho hắn ăn đan dược, thì lúc này hắn cũng không tài nào mở miệng mà nói chuyện được.
Diệp Viễn cũng không có ý kéo dài thời gian, hắn biết thời gian gấp rút, không đủ cho hắn đắn đo thêm nữa.
Từ hành động của Thượng Quan Lăng Vân có thể thấy, cường giả Thần Du Cảnh nhất định đang trên đường tới đây, do vậy hắn không có thì giờ để do dự.
Và bản thân hắn cũng sẽ không nương tay với những kẻ như Thượng Quan Lăng Vân.
Ngay sau đó, lại lần nữa khí thế của Diệp Viễn vụt lên tới đỉnh điểm, cự long màu đỏ cũng lại lần nữa nhe manh múa vuốt bay thẳng về phía Đặng Thăng.
Đặng Thăng cắn chặt răng, định liều chết che chắn cho Thượng Quan Lăng Vân.
Thế nhưng đúng lúc đó, một luồng khí lực kinh khủng bỗng từ trên trời giáng xuống!
Cảm nhận được nguồn sức mạnh này, mặt Diệp Viễn biến sắc, nhanh chóng lùi về phía sau!
Một vầng hào quang xuất hiện, phá tan cự long màu đỏ của Diệp Viễn!
Hai bóng người xuất hiện bên cạnh Thượng Quan Lăng Vân, một người trong số đó có dáng vẻ ung dung hào hoa, vừa nhìn là biết thuộc dòng dõi quý tộc.
Người còn lại có phần cục mịch, gần giống với phong cách của gia tộc Lam Thị.
Cả hai người này đều là cường giả Thần Du Cảnh!
Đặng Thăng vui ra mặt khi thấy những người vừa tới!
“Vân Dung đại nhân! Lam Thuận đại nhân! Cuối cùng… các ngài cũng tới rồi!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất