Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 612: Có gì từ từ nói.

Chương 612: Có gì từ từ nói.
“Ngươi đưa Lăng Vân đi trị thương đi, ở đây giao lại cho ta.” Thượng Quan Vân Dung lãnh đạm nói.
Vừa rồi Đặng Thăng vẫn còn đang tưởng sẽ chết chắc, ai ngờ thế sự thay đổi, Thượng Quan Vân Dung kịp xuất hiện vào đúng thời khắc cuối cùng, cứu hắn một mạng.
Hắn nhìn Diệp Viễn bằng ánh mắt phức tạp, cũng không biết nên vui hay nên buồn.
Vui vì Vân Dung đại nhân tới đúng lúc, Diệp Viễn sẽ phải chết.
Buồn vì tiếc cho một tài năng kinh thiên động địa như vậy lại phải bỏ mạng ở chốn này.
“Ngươi chính là Diệp Viễn?” Sau khi Thượng Quan Vân Dung nhìn một lượt bèn nói.
“Ngươi phí thời gian nói mấy lời này làm gì?” Diệp Viễn không nể nang gì hỏi vặn lại.
Thượng Quan Vân Dung không để bụng, cười nói: “Ta là Thượng Quan Vân Dung, tộc thúc (chú họ) của Lăng Vân. Lần trước đã thoáng thấy ngươi ở U Vân Tông, cuối cùng hôm nay cũng đã được gặp mặt. Ngươi quả nhiên giống hệt như trong lời đồn, là thiên tài tuyệt thế vạn năm khó gặp. Tuy cảnh giới mới chỉ là Hoá Hải Cảnh đỉnh phong, nhưng lại có thể giết được Lăng Vân, đúng là rất tài giỏi.”
Cường giả Thần Du Cảnh đối với người khác mà nói, có lẽ đã là sự tồn tại không thể cao hơn được nữa. Thế nhưng trong mắt Diệp Viễn, bọn hắn cũng chỉ có như vậy.
Đương nhiên, với thực lực hiện giờ của Diệp Viễn, vẫn khó có thể đối phó lại được với cường giả Thần Du Cảnh. Song hắn vẫn không biết sợ là gì.
Nghe Thượng Quan Vân Dung nói vậy, Diệp Viễn bình thản đáp: “Thượng Quang Lăng Vân có là gì, giết chết hắn thì có gì đáng phải kiêu ngạo?”
“Này, tên tiểu tử ngông cuồng kia! Nghe nói mấy tiểu bối của Lam Thị chúng ta đều chết trong tay ngươi?” Lam Thuận đột nhiên lạnh lùng lên tiếng.
Diệp Viễn nghe vậy nhướng mày, chẳng trách người này có tác phong giống với bộ tộc Lam Thị như vậy, hoá ra là lão tổ tông của bộ tộc Lam Thị.
“Thì sao chứ?” Diệp Viễn ngang nhiên thừa nhận.
Chuyện ngày hôm nay đã không còn gì để thương lượng thêm, bây giờ Diệp Viễn cũng chỉ có thể đánh tới cùng.
Lúc này Diệp Viễn không còn đường lui nữa, võ giả của Xích Quang Thành còn chưa chạy được bao xa. Nếu như hắn bỏ chạy, thì bọn họ sẽ chết không chỗ chôn thân.
Cho nên bây giờ hắn bắt buộc phải kéo dài thời gian, để bọn họ có đủ thời gian tranh thủ chạy thoát.
Lam Thuận trước nay vẫn là cường giả Thần Du Cảnh cao cao tại thượng, ai cũng phải tỏ ra kính cẩn với hắn.
Thế nhưng tên tiểu tử đang đứng trước mắt lại không thèm coi hắn ra gì, điều này khiến hắn ta vô cùng bực tức.
Tuy bộ tộc Lam Thị trấn thủ đại trận phong ấn cấp sáu, những tiểu bối kia chỉ thuộc một nhánh của của Lam Thị, nhưng nói thể nào đi nữa thì bọn họ vẫn là người của Lam Thị.
Tên tiểu tử này đã giết tiểu bối trong tộc của hắn lại còn tỏ ra cao ngạo với hắn như thế, thử hỏi làm sao hắn có thể nhịn được?
“Được! Nếu như ngươi đã thừa nhận, vậy hôm nay chúng ta sẽ thanh toán món nợ này! Đợi tới lát nữa lão phu sẽ bẻ gẫy từng cái xương của ngươi, để tế lễ cho những tiểu bối của ta!” Lam Thuận nói.
Diệp Viễn tỏ ra khinh thường: “Người muốn bẻ gẫy xương ta nhiều lắm, nhưng chưa có ai thành công cả. Với tài càn như ngươi mà cũng đòi bẻ xương ta sao?”
Thượng Quan Vân Dung khẽ nhíu mày, trong lòng chợt có dự cảm chẳng lành.
Diệp Viễn quá điềm tĩnh, như thể không coi hắn và Lam Thuận ra gì.
Liệu Diệp Viễn thật sự có cơ sở để nói ra những lời như vậy, hay chỉ là thùng rỗng kêu to để hù doạ hắn mà thôi?
“Được lắm cái tên tiểu tử không biết trời cao đất dày là gì, mong là lát nữa ngươi vẫn còn có thể cười được! Vân Dung, tên tiểu tử này giao lại cho ta, ta sẽ khiến hắn sống cũng không được mà chết cũng không xong!” Lam Thuận hùng hồn lên tiếng.
Tuy Lam Thuận và Thượng Quan Vân Dung đều là cường giả Thần Du Cảnh, nhưng trong hai người bọn họ, hiển nhiên Thượng Quan Vân Dung là người có vai vế cao hơn.
Hắn muốn đụng tới Diệp Viễn, vẫn phải xin ý kiến của Thượng Quan Vân Dung.
Thượng Quan Vân Dung khẽ gật đầu nói: “Được, vẫn luôn nghe nói Diệp Viễn vô cùng tài giỏi, nhưng trước giờ chưa được tận mắt chứng kiến, Lam Thuận ngươi hãy thử xem hắn mạnh tới đâu!”
Đáp lại câu nói vừa rồi là câu trả lời chắc nịch từ phía Lam Thuận, một nụ cười không mấy tốt đẹp gì lộ rõ trên gương mặt hắn, sau đó hắn bước từng bước về phía Diệp Viễn.
Uy áp của Thần Du Cảnh toả khắp bốn phương, khiến mọi người cảm thấy như ngộp thở.
Thần Du Cảnh là cường giả mạnh nhất trong số võ giả dưới hạ giới.
Mỗi một cường giả Thần Du Cảnh, đều là những nhân vật vô cùng cao quý.
Trong mắt cường giả Thần Du Cảnh, tất cả những võ giả có cảnh giới thấp hơn đều như kiến cỏ.
Lam Thuận biết Diệp Viễn rất mạnh, nhưng có mạnh tới đâu thì cũng chỉ là một con kiến to một chút mà thôi.
“Tiểu tử, ta sẽ bắt ngươi phải trả giá cho sự ngông cuồng của mình!”
Thế nhưng Diệp Viễn vẫn tỏ ra hết sức bình thản khi đối diện trước uy áp cường thế của Lam Thuận.
Hắn đột nhiên lấy ra một tấm phù lục màu tím, điềm nhiên nói: “Ta có phải trả giá hay không thì ta cũng không rõ lắm, nhưng nếu ngươi còn tiến thêm một bước nữa, thì cái giá mà ngươi phải trả chính là hoá thành tro.”
Khi Diệp Viễn lấy ra tấm phù lục mùa tím, sắc mặt của Thượng Quan Lăng Vân lập tức thay đổi, mắt nhìn tấm phù trong tay Diệp Viễn không rời, một luồng hàn khí chợt chạy dọc sống lưng.
Lam Thuận hoàn toàn không có cảm giác gì, lạnh lùng cười, nói: “Ta biết sự cao ngạo của ngươi từ đâu mà có rồi, hoá ra là dựa vào cái thứ đồ chơi rẻ rách này! Không phải ngươi cho rằng, một tấm phù rách này có thể doạ được ta đấy chứ?”
“Lam Thuận, dừng lại, đừng tiến về phía trước nữa!” Thượng Quan Vân Dung trầm giọng nói.
Diệp Viễn thấy vậy chỉ lạnh lùng cười nói: “Hoá ra ngươi cũng biết thứ này, xem ra cũng không cần ta phải phí lời.”
Toàn thân Lam Thuận chợt cứng ngắc, nghi ngờ hỏi: “Vân Dung, chỉ là một tấm phù rách thôi mà, có gì phải ngạc nhiên chứ?”
Mồ hôi lạnh trên trán Thượng Quan Vân Dung túa ra, giọng trầm xuống nói: “Ngươi im miệng cho ta! Tấm phù màu tím trên tay hắn là Độn Không Lôi Bộc Phù, nó có sức mạnh tương đương với một đòn tấn công toàn lực của cường giả Thần Du Cảnh đỉnh phong! Ngươi nói xem, ngươi có thể sống nổi với một kích đó không?”
Tấm phù màu tím trong tay Diệp Viễn, chính là Độn Không Lôi Bộc Phù lấy được từ trong Hạo Thiên Tháp.
Tuy có chút lãng phí khi dùng nó để hạ sát một Thần Du Cảnh tầng một, nhưng lúc này đây Diệp viễn cũng không còn tâm trí suy nghĩ tới điều này nữa.
“Một kích toàn lực… của… Thần… Thần Du Cảnh đỉnh phong...”
Ngay sau đó, Lam Thuận cũng ngẩn người ra.
Khí thế nhìn đời bằng nửa con mắt ban đầu của hắn lập tức biến mất, những giọt mồ hôi trên trán lúc này chỉ chực rơi xuống.
Cái thứ đồ chơi trong tay Diệp Viễn mà giống bùa chú gì chứ, nó giống như một trái bom hẹn giờ thì đúng hơn.
Nếu lúc nãy hắn kích động xông tới, có khi bây giờ cũng đã tan xác cũng nên.
Nhìn biển cảm này của Lam Thuận, Diệp Viễn lạnh lùng cười một tiếng: “Không phải vừa rồi ngươi hùng hổ lắm sao? Không phải còn đòi bẻ xương ta sao? Tới đi, ta đứng nguyên ở đây cho ngươi tới mà bẻ này!”
Lam Thuận không nhịn được đành nuốt nước bọt khan, không nói được lời nào.
Vừa rồi hắn còn không coi Diệp Viễn là cái thá gì, nhưng nào ngờ, trong tay tên tiểu tử lại có thứ vũ khí đáng sợ tới như vậy.
Thần Du đỉnh phong và Thần Du tầng một là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Khoảng cách giữa hai cảnh giới này là quá lớn.
Cho dù Lam Thuận hắn có mạnh tới mấy, cũng không thể chịu được một kích toàn lực của cường giả Thần Du đỉnh phong!
Chẳng trách tại sao tên tiểu tử đó lại kiêu ngạo như vậy, hoá ra là hắn đã chờ sẵn ở chỗ này!
Lam Thuận chợt lùi bước, Diệp Viễn thấy vậy, lạnh lùng cười: “Ngươi thử lui một bước nữa xem!”
Lam Thuận như nghẹt thở, không biết làm thế nào cho đúng.
Khoảng cách giữa hắn và Diệp Viễn lúc này là vô cùng bất tiện, vì nó nằm vừa đúng trong phạm vi tấn công của Diệp Viễn. Cho nên Diệp Viễn nào để cho ông ta có cơ hội lùi bước?
“Tiểu… tiểu tử, đừng kích động, chúng ta có gì từ từ nói!” Lam Thuận gượng gạo nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất