Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 640: Lang Nha!

Chương 640: Lang Nha!
Lúc này từng tia lửa điện xuất hiện trên người Diệp Viễn, nhìn vào vô cùng đáng sợ.
Cảnh tượng này không phải do Diệp Viễn cố tình tạo ra, mà bởi hiệu quả của Lôi Nguyên Quả được thể hiện ra ngay bên ngoài chứ không thu vào bên trong giống như Nguyên Từ Linh Mộc!
Diệp Viễn dùng một hơi tới cả nghìn Lôi Nguyên Quả, cũng khó trách tại sao lại tạo ra uy thế cường đại như vậy.
Ngọc Hinh đứng bên cạnh tròn mắt, bởi không ngờ rằng trên thế giới lại có người có thể luyện hoá Lôi Nguyên Quả như vậy. Nếu đổi lại là nàng, có khi đã bị nguồn lôi điện này giết chết.
Cũng chỉ bởi Diệp Viễn có Nguyên Từ Linh Mộc làm tấm đệm, cộng với tố chất thân thể cường hãn, cho nên chỗ Lôi Nguyên Quả này mới không ảnh hưởng gì tới hắn.
“Không xong rồi, thiếu chủ, chúng ta đã bị tộc Xích Thuỷ Minh Hạt và tộc Lưu Kim Thử bao vây rồi! Bọn chúng bắt chúng ta phải giao Lôi Nguyên Quả ra!”
Trong lúc Diệp Viễn đang luyện hoá Lôi Nguyên Quả, đột nhiên có một tộc nhân của Hồ tộc vội vàng chạy tới trước mặt Ngọc Hinh cấp báo.
Mặt Ngọc Hinh biến sắc: “Lại tới nhanh như vậy sao?”
“Đi, trước tiên phải dẹp sạch đám bia đỡ đạn, sau đó kiểu gì chính chủ cũng sẽ ra mặt.”
Ngọc Hinh quay đầu lại nhìn, phát hiện Diệp Viễn đã kết thúc việc luyện hoá, đi tới phía sau nàng.
Diệp Viễn cùng Ngọc Hinh đi ra khỏi rừng Lôi Nguyên Quả, lúc này đã thấy một đám đông đang bao vây cả Hồ tộc.
“Cổ Hạt, Kim Dương, các ngươi lại dám làm càn trên địa bàn của Hồ tộc ta, các ngươi cho rằng chúng ta là quả hồng mềm hay sao?” Ngọc Hinh tức giận nói với hai người cầm đầu.
Diệp Viễn đánh giá một lượt Cổ Hạt và Kim Dương, phát hiện thấy thực lực của hai người bọn chúng không hề thua kém Ám Huyền.
Song hai tên này cũng chỉ là kẻ ra đánh trận đầu, kẻ cường đại thực sự vẫn còn chưa xuất hiện.
Diệp Viễn có chút hiếu kỳ trước thực lực của Lang Nha đó, bởi không biết hắn ta mạnh tới thế nào mà lại có thể huy động được cả tộc Xích Thuỷ Minh Hạt và tộc Lưu Kim Thử.
Cổ Hạt nhìn Ngọc Hinh, lạnh lùng cười nói: “Lôi Nguyên Quả là bảo vật nghịch thiên, lẽ nào Hồ tộc các ngươi lại muốn độc chiếm sao? Xích Thuỷ Minh Hạt chúng ta cũng không cần nhiều, chỉ cần ba nghìn quả là được!”
Kim Dương lấm la lấm lét, nhưng cũng tỏ ra nham hiểm nói: “Người nhìn thấy cũng có phần! Lưu Kim Thử chúng ta cũng muốn ba nghìn Lôi Nguyên Quả!”
Ngọc Hinh đang định phát tiết, Diệp Viễn lại đứng ra, lãnh đạm nói: “Người nhìn thấy cũng có phần? Các ngươi nhìn thấy sao?”
Kim Dương giật mình, nhìn về phía rừng Lôi Nguyên Quả sau lưng Diệp Viễn, song lại không thấy bóng dáng của một Lôi Nguyên Quả nào ở đó!
Hiển nhiên, số Lôi Nguyên Quả này sớm đã bị Hồ tộc thu hoạch.
“Khưa, ngươi chính là tiểu tử nhân loại được Hồ tộc thu nhận sao? Ngọc Hinh, Hồ tộc các người cũng thật to gan, lại dám phạm phải sai lầm lớn như vậy, thu nhận loài người!” Kim Dương lạnh lùng cười nói.
Song Ngọc Hinh cũng không quá lo lắng với thân phận của Diệp Viễn, nàng điềm nhiên nói: “Trên người Diệp công tử có huyết thống của Long tộc, giống như yêu tộc chúng ta. Cho nên ngươi cũng không thể nói như vậy được!”
“Bớt nói linh tinh! Nguyên lực trên người hắn thuần khiết như vậy, không phải người chẳng nhẽ là yêu tộc chắc?” Cổ Hạt khinh thường nói.
“Hừ! Đúng là Diệp công tử tu luyện nguyên lực, nhưng Long huyết trên người công tử là thật! Lẽ nào Ám Huyền không nói với các ngươi rằng suýt chút nữa hắn cũng phải quỳ gối trước Long uy của Diệp công tử sao?” Ngọc Hinh tiếp tục phản bác.
Cổ Hạt và Kim Dương nghe vậy đều không khỏi giật mình, bọn họ chỉ biết hồ tộc có thu nhận một tên tiểu tử nhân loại, nhưng lại không biết huyết thống Long tộc trên người Diệp Viễn lại mạnh như vậy.
Thực lực của Ám Huyền không thua kém gì bọn chúng, nhưng lại không chịu được Long uy của Diệp Viễn, vậy huyết thống trong người tên tiểu tử này phải thuần chủng tới mức nào?
“Hừ, đừng tự huyễn hoặc bản thân nữa! Một tên nhân loại nhỏ bé như vậy, làm sao lại có huyết thống Long tộc thuần chủng trong người? Ngọc Hinh, ngươi thật ngây thơ quá rồi đấy! Không phải là ngươi cho rằng, chỉ dựa vào mấy câu nói này mà có thể doạ được chúng ta bỏ đi đấy chứ?” Kim Dương nói.
Hiển nhiên, Kim Dương không hề tin Diệp Viễn lại có huyết thống Long tộc thuần chủng.
Làm sao có thể có chuyện này được chứ?
Đừng nói là Diệp Viễn, mà trong cả Thần Cấm Yêu Vực này, cũng không ai có huyết thống Long tộc nào thuần chủng tới như vậy!
Diệp Viễn nhìn Kim Dương và Cổ Hạt, khẽ hừ nhẹ một tiếng, tỏ vẻ kinh thường nói: “Hai kẻ đầu óc bã đậu!”
Cổ Hạt và Kim Dương biến sắc, quắc mắt, đồng thanh nói: “Tiểu tử, ngươi muốn chết hả?”
“Các ngươi mới là người tự tìm tới chỗ chết!”
Nói rồi, Diệp Viễn thi triển toàn bộ Long uy!
Cả Cổ Hạt và Kim Dương méo mặt, lúc này bọn chúng mới biết, vừa rồi Ngọc Hinh không hề nói quá.
Lực lượng huyết thống Long tộc của Diệp Viễn quá mạnh!
Lúc này trong mắt bọn chúng Diệp Viễn giống như vị thần trên cao. Còn bọn chúng chỉ là con sâu cái kiến dưới đất.
Giống như Ám Huyền, yêu nguyên của Cổ Hạt và Kim Dương đều không ngừng giao động, tỏ ra hoàn toàn khuất phục trước huyết thống này.
Còn những tộc nhân khác đứng sau lưng hai người bọn chúng, lúc này ai nấy đều đang quỳ rạp xuống không dám ngẩng đầu lên.
“Hai tên đầu đất, bị người khác lợi dụng mang ra làm bia đỡ đạn mà vẫn còn vui vẻ nhận lời! Nguyên Lôi Quả ở đây, có bản lĩnh thì các ngươi tự đến mà lấy!” Diệp Viễn lạnh lùng cười nói.
Mỗi lần Diệp Viễn đột phá một tiểu cảnh giới, long huyết trong cơ thể hắn lại càng được kích phát, từ đó Long uy của hắn lại càng mạnh hơn!
Long uy hắn phóng ra lúc này còn mạnh hơn trong lần giao đấu với Ám Huyền rất nhiều!
Cổ Hạt và Kim Dương hợp lực chống chọi lại với Long uy của Diệp Viễn, thần sắc trên gương mặt bọn chúng vô cùng phức tạp.
Bọn chúng phát hiện lời vừa rồi của Diệp Viễn nói không sai, bọn chúng cũng chẳng rõ đầu cua tai nheo ra sao, tự nhiên lại chạy tới huênh hoang trước mặt Hồ tộc.
Vốn tưởng rằng Hồ tộc chỉ là hàng tôm tép, hai tộc bọn chúng liên thủ với nhau cũng thừa sức khiến Hồ tộc chịu thiệt.
Kết quả khi tới đây rồi bọn chúng mới phát hiện ra, tên tiểu tử nhân loại này lại mạnh tới vậy!
Cho nên chắc chắn tên Ám Huyền cũng đã phải thua thiệt trong tay Diệp Viễn, bằng không đời nào hắn lại tốt bụng mới mức tiết lộ thông tin về Lôi Nguyên Quả?
Cổ Hạt và Kim Dương đều hối hận vô cùng!
“Còn không cút đi cho ta!” Diệp Viễn trừng mắt, gằn giọng nói.
“Khưa, khẩu khí cũng lớn lắm! Cho dù trên người ngươi có huyết thống của Long tộc, chẳng qua cũng chỉ là tiểu tạp chủng cấp bốn mà thôi! Anh hùng không dễ làm đâu!”
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.
Tiếp theo đó, một bóng người nhanh như chớp xông thẳng về phía Diệp Viễn!
“A! Diệp công tử cẩn thận!”
Tiếng hét của Ngọc Hinh vừa dứt, bóng người đó lật tức xuất hiện trước mặt Diệp Viễn.
“Bùm bùm bùm...”
Trong nháy mắt, bóng người này đã cùng Diệp Viễn giao đấu mấy mươi chiêu!
Đợi tới khi mọi người định thần lại, Diệp Viễn và bóng người đó đã tách ra.
Đối thủ như vậy thật khiến người khác không kịp thở!
Mãi tới lúc này, mọi người mới nhìn rõ bóng người đó là ai. Hồ tộc nhìn thấy người này, mặt đều biến sắc, nhất là Ngọc Hinh.
Người này, chính là Lang Nha suýt chút nữa đã giết chết nàng!
Hắn chính là cường giả mạnh nhất trong lớp người trẻ ở Thanh Sơn Vực.
Trong khi mọi người vẫn còn đang khiếp đảm, khí thế của hắn đã chống chọi lại được với Long uy của Diệp Viễn!
Quả nhiên, Lang Nha vẫn là người mạnh nhất từ trước tới giờ!
“Đến ngay cả một con cá mắm như ta mà ngươi còn không làm gì được, xem ra cái thứ sói đần nhà ngươi chẳng qua cũng chỉ có vậy.” Diệp Viễn nhìn Lang Nha đứng ở phía đối diện, lãnh đạm nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất