Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 642: Nguyên Lực Từ Trường!

Chương 642: Nguyên Lực Từ Trường!
“Vèo!”
Lang Nha mới vừa nói xong, lập tức biến mất không còn tăm hơi!
“Ầm!”
Một tiếng va chạm kịch liệt vang lên, Diệp Viễn cứ thế bị va bay ra ngoài.
Sau khi hóa yêu, quả thực không cách nào dự đoán được tốc độ của Lang Nha.
Ngoại trừ Diệp Viễn, hầu như không người nào có thể thấy rõ quỹ tích di động của Lang Nha.
“A! Diệp Viễn ca ca!” Ngọc Thư nhìn thấy tình huống này thì giật nảy cả mình muốn chạy tới chỗ Diệp Viễn.
“Vèo!”
Chỉ nghe được tiếng xé gió vang lên, Lang Nha lại phi tới chỗ Ngọc Thư!
Thế nhưng vào lúc này đã không ai có thể phản ứng lại kịp.
Ngoại trừ Diệp Viễn!
“Ầm!”
Không có người nhìn thấy tình huống như thế nào, chỉ thấy Diệp Viễn ôm Ngọc Thư bị đánh bay ra ngoài.
“Vừa nãy xảy ra chuyện gì? Không phải là tên tiểu tử kia đã bị đả thương rồi sao, làm sao hắn có thể kịp cứu tiểu hồ ly kia?”
“Không biết nữa, căn bản là không thấy rõ lắm! Tốc độ của hai người bọn họ quá nhanh!”
“Thật là quá đáng sợ rồi! Sau khi Lang Nha hóa yêu, e rằng tốc độ và lực lượng đều tăng lên gấp đôi, vậy mà tên tiểu tử này vẫn có thể phản ứng lại! Đổi lại là ta thì đã bị Lang Nha thuấn sát rồi!”
Trong chớp mắt vừa nãy, Diệp Viễn giống như thuấn di tới bên người Ngọc Thư, cũng đỡ một đòn lực lượng tăng vọt của Lang Nha.
Thế nhưng lúc đó mọi chuyện phát sinh quá nhanh, Diệp Viễn chỉ có thể miễn cưỡng cứu Ngọc Thư, vì thế Lang Nha vẫn đắc thủ, đả thương Diệp Viễn.
“Phốc!”
Diệp Viễn phun ra một ngụm máu, tiên huyết nhuộm đỏ vạt áo của Ngọc Thư.
“A! Diệp Viễn ca ca, đều là muội không tốt! Hu hu… nếu như không phải vì cứu muội, huynh sẽ không bị thương! Hu hu...” Ngọc Thư khóc nức nở lên ở trong lòng Diệp Viễn.
Diệp Viễn chịu một đòn của Lang Nha, nội phủ khó chịu nói không nên lời.
Cũng may trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Viễn đã tránh né được chỗ yếu, bằng không hiện tại hắn đã là một người chết.
Tên Lang Nha này cũng thật là không chừa thủ đoạn nào, đối chiến với mình lại còn dám đả thương người vô tội!
Nếu như là những người khác thì cũng thôi đi, thế nhưng ấn tượng của Diệp Viễn với Ngọc Thư lại rất tốt, cho nên hắn không đành lòng trơ mắt mà nhìn nàng bị Lang Nha giết chết.
Một kích thành công, rốt cuộc Lang Nha cũng hiện ra thân hình.
“Tiểu tử, quả nhiên là ngươi có chút môn đạo. Ta ở trạng thái hóa yêu mà ngươi vẫn có thể miễn cưỡng đuổi tới tốc độ của ta! Thế nhưng ngươi quá mềm yếu, không thích hợp với cái thế giới kẻ mạnh làm vua này, người như ngươi chẳng thể nào đi xa được!” Lang Nha giương cái miệng lớn như chậu máu đắc ý nói.
Vừa nãy đột nhiên Ngọc Thư chạy đến, Lang Nha linh cơ hơi động, lập tức nghĩ đến đánh lén Ngọc Thư.
Kết quả là quả nhiên Diệp Viễn bị lừa, dùng thân thể của chính mình thế Ngọc Thư đỡ đòn đánh này.
Không có ai cảm thấy Lang Nha làm như thế có cái gì không thích hợp, thế giới yêu tộc chính là tàn khốc như vậy. Ai có thể sống sót, kẻ đó mới là người thắng.
Diệp Viễn chậm rãi đứng lên, nhưng lại không để ý đến Lang Nha trào phúng, miễn cưỡng cười nói với Ngọc Thư: “Diệp Viễn ca ca không có chuyện gì, Diệp Viễn ca ca làm thịt con chó sói này giúp muội có được hay không?”
“Hu hu… Không cần, không cần nữa! Huynh đã bị thương, chắc chắn không phải là đối thủ của Lang Nha, hay là chúng ta đưa Lôi Nguyên Quả cho bọn họ đi.” Ngọc Thư khóc thút thít nói.
Nếu như là người khác, nhất định Diệp Viễn sẽ cho rằng đây là sợ Lang Nha, thế nhưng Diệp Viễn lại biết tiểu nha đầu này là vì suy nghĩ cho an toàn của mình.
Nếu như Ngọc Thư là người sợ chết, vừa nãy đã không đột nhiên chạy đến.
Kẻ ngu si cũng biết, dưới tình huống như vậy là vô cùng nguy hiểm.
“Ha ha ha..., thực sự là nói khoác không biết ngượng! Lúc ngươi toàn thịnh còn theo không kịp tốc độ của ta, hiện tại lại bị trọng thương, ngươi dựa vào cái gì để giết ta? Tiểu tử, chỉ bằng câu nói này của ngươi, ta sẽ để ngươi không được chết tử tế!” Lang Nha dữ tợn nói.
Diệp Viễn nhẹ nhàng đẩy một cái, đưa Ngọc Thư đến bên cạnh Ngọc Hinh.
“Chăm sóc Ngọc Thư cho tốt, xảy ra chuyện ta đến hỏi tội ngươi!” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
Ngọc Hinh biến sắc, gật đầu đáp: “Yên tâm đi, có ta ở đây, nàng sẽ không có chuyện gì!”
Ngọc Hinh vẫn cho là Diệp Viễn chỉ lấy Ngọc Thư ra làm cái cớ, không ngờ vừa rồi Diệp Viễn lại quên mình vì Ngọc Thư đến nỗi suýt chút nữa mất mạng dưới một kích của Lang Nha.
Chẳng lẽ... Diệp Viễn có ý với Ngọc Thư?
Nếu không phải vậy thì tại sao hắn lại liều mạng như vậy?
Muốn nói đến nhan sắc, chính mình còn xinh đẹp hơn Ngọc Thư, Diệp Viễn không thể nào coi trọng Ngọc Thư được!
Đương nhiên Ngọc Hinh không biết, chỉ cần Diệp Viễn nhận định là bằng hữu, ai hắn cũng sẽ làm như vậy.
Dàn xếp thật tốt cho Ngọc Thư xong Diệp Viễn nhìn về phía Lang Nha nói: “Con sói đần nhà ngươi tự mình muốn chết, vậy thì chớ có trách ta!”
Nói xong, thân hình Diệp Viễn bỗng dưng biến mất không còn tăm hơi!
Lang Nha lại chỉ hừ lạnh một tiếng nói: “Nói khoác không biết ngượng, không biết tự lượng sức mình!”
Nói xong, thân hình hắn cũng lập tức biến mất!
“Ầm!”
Hai người giao thủ lần thứ hai, nhưng mà kẻ bị đánh bay ra ngoài lần này lại là Lang Nha!
Sau khi hóa yêu Lang Nha da dày thịt béo, công kích của Diệp Viễn cũng không tạo thành bao nhiêu thương tổn cho hắn.
Hắn bò lên, trong mắt sói lộ ra thần sắc không thể tin tưởng.
“Làm sao có thể? Huyết thống Hắc Thiên Thần Lang của ta lợi hại nhất chính là tốc độ, làm sao ngươi có khả năng nhanh hơn ta được?”
Diệp Viễn cười lạnh nói: “Sói đần! Đừng nói huyết thống của ngươi mỏng manh tới đáng thương như vậy, coi như ngươi thực sự có huyết mạch Hắc Thiên Thần Lang, lẽ nào ngươi thật sự cho rằng chính mình vô địch rồi? Chuẩn bị tinh thần ăn đòn đi!”
Nói xong, thân hình Diệp Viễn lại biến mất không thấy!
“Không thể nào, vừa nãy nhất định là hắn ăn may!”
Lang Nha cũng lại biến mất!
“Ầm!”
Không có một chút bất ngờ nào, lần thứ hai Lang Nha bị Diệp Viễn đánh bay!
Lần này, Diệp Viễn đâu có cho Lang Nha có cơ hội nói chuyện, hắn nhanh chóng nhào tới!
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
...
Những người khác không nhìn thấy hai người ra tay thế nào, nhưng bọn họ đều nhìn thấy, mỗi lần giao thủ Lang Nha đều bị Diệp Viễn đánh bay.
Rất rõ ràng, Lang Nha đã không theo kịp tốc độ của Diệp Viễn rồi!
Mỗi một kích, lại như một cái búa tạ đánh lên tâm linh của tất cả mọi người.
Cổ Hạt chấn động đến không tin vào mắt mình nói: “Sao có thể có chuyện đó? Chỗ đáng sợ nhất của Lang Nha chính là tốc độ của hắn, nhưng hắn lại hoàn toàn thất bại trên phương diện tốc độ!”
“Đến tột cùng là tên này làm thế nào mà làm được như vậy? Rõ ràng ta cảm giác được tốc độ của hắn không nhanh bằng Lang Nha, nhưng mỗi lần đều là Lang Nha bị đánh, đây là tại sao?” Kim Dương nghi ngờ nói.
“Hả? Hình như đúng là có chuyện như vậy! Nhưng mà… đây rốt cuộc là tại sao?”
Hiện tại chính Lang Nha cũng phiền muộn tới muốn thổ huyết!
Ở trong mắt hắn, rõ ràng tốc độ của Diệp Viễn chậm hơn so với hắn, nhưng mỗi lần khi hắn sắp đụng tới Diệp Viễn thì lại như rơi vào đầm lầy vậy, trong nháy mắt tốc độ liền chậm lại.
Sau đó, hắn cứ trơ mắt mà nhìn Diệp Viễn đánh hắn tơi bời!
“Gào gào gào...”
Bốn phía không thừa bao nhiêu âm thanh, chỉ có thỉnh thoảng truyền đến tiếng gào gào.
“Ầm!”
Diệp Viễn dùng chân đạp một cước, đạp cho Lang Nha lún xuống đất.
Còn hắn cứ đứng lơ lửng trên không, chẳng khác nào một pho tượng chiến thần.
“Ầm!”
Lang Nha đứng dậy từ trong bùn đất, gầm thét lên: “Ngươi... Ngươi… đến cùng thì ngươi dùng cái công pháp tà môn gì? Tại sao ta vừa đến trước mặt ngươi lại giống như bị tiến vào đầm lầy như thế?”
Diệp Viễn nhàn nhạt nói: “Sói đần, để ngươi chết được minh bạch đi, cái này gọi là Nguyên Từ Lực Trường! Được rồi, chơi đủ rồi, có thể tiễn ngươi lên đường rồi!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất