Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 646: Hiểu lầm

Chương 646: Hiểu lầm
“Mau nhìn kìa, có người đang độ kiếp!”
“Ồ, ở phía kia, đó không phải là chỗ Diệp công tử tu luyện sao? Lẽ nào là Diệp công tử đang độ kiếp?”
“Chẳng phải là Diệp công tử mới cấp bốn sơ kỳ ư? Ngươi xem kiếp vân trên không trung kia khủng bố như vậy, làm sao cũng giống như là đang độ đại thiên kiếp?”
Đột nhiên kiếp vân đến, trong tộc Ngọc Diện Tiên Hồ lập tức náo nhiệt lên.
Không ít người đều biết Diệp Viễn đi vào trong rừng rậm để tu luyện, nhưng lại không nghĩ rằng nhanh như vậy Diệp Viễn đã muốn đột phá lên Hồn Hải Cảnh trung kỳ.
Sau khi võ giả nhân loại đột phá lên Hồn Hải Cảnh, đột phá mỗi một tầng tiểu cảnh giới sẽ dẫn tới một lần thiên kiếp.
Chỉ là loại thiên kiếp này kém quá xa so với Ngũ Cửu Thiên Kiếp mà Diệp Viễn vượt qua lúc trước.
Thiên kiếp như vậy, được gọi là tiểu thiên kiếp.
Tuy nói uy lực không thể so với đại thiên kiếp, thế nhưng tiểu thiên kiếp cũng là căn cứ vào thực lực của võ giả mà xuất hiện. Sơ sẩy một cái là sẽ mất mạng.
Tiểu thiên kiếp của Diệp Viễn mạnh đến dọa chết người, căn bản là không giống như là võ giả cấp bốn độ kiếp.
Ngọc Hinh nhìn kiếp vân phía xa, lẩm bẩm nói: “Thực lực của Diệp công tử quá cường đại, đưa tới thiên kiếp thật đáng sợ, cho dù là ta cũng không dám nói có thể vượt qua cái thiên kiếp này. Đây… đúng là tiểu thiên kiếp sao? Thiên kiếp như vậy, Diệp công tử có thể độ kiếp thành công không?”
“Diệp Viễn ca ca độ kiếp cũng lợi hại như vậy! Ta tin tưởng lấy thực lực của Diệp Viễn ca ca nhất định có thể vượt qua!” Ngọc Thư đã sớm thành fan não tàn của Diệp Viễn rồi.
“Ngươi nha đầu này thực sự là không có tim không có phổi! Ta biết Diệp công tử lợi hại, thế nhưng thiên kiếp này cũng không phải là đùa giỡn! Không đúng… hình như ở trong thiên kiếp còn còn có hồn kiếp! Song kiếp cùng đến! Diệp công tử hắn… hắn lại độ thiên kiếp và hồn kiếp cùng một lúc...” Ngọc Hinh hít vào một ngụm khí lạnh.
Ngọc Hinh cảm giác đầu óc của chính mình có chút không đủ dùng.
Mặc kệ ai tới độ kiếp, đều sẽ chọn tách thiên kiếp và hồn kiếp ra để độ.
Nhưng Diệp Viễn lại muốn đồng thời độ, đây là cần phải có bao nhiêu sự tự tin mạnh mẽ đây!
Ngọc Thư nghe Ngọc Hinh vừa nói như thế, tay ngọc nắm chặt, hiển nhiên là cực kỳ lo lắng, có điều nàng vẫn quật cường nói: “Mặc kệ như thế nào, Diệp Viễn ca ca nhất định sẽ không có chuyện gì!”
Ngọc Hinh nhìn Ngọc Thư, không khỏi sinh ra cảm giác không còn gì để nói.
Đổi lại là trước đây, nàng nhất định sẽ quát Ngọc Thư không hiểu chuyện. Nhưng là hiện tại nàng biết Diệp Viễn đối với Ngọc Thư có vài phần tôn trọng, dù như thế nào cũng không dám nói với Ngọc Thư câu nói như thế.
Khi mọi người đang nghị luận sôi nổi, bỗng nhiên xa xa truyền đến một tiếng rồng ngâm.
Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, một con cự long màu đỏ rực phóng lên trời, bay đến tận mây xanh!
“Ầm!”
Cự Long trực tiếp đánh tan kiếp vân, còn mọi người một mặt trợn mắt ngoác mồm nhìn.
“Chuyện này… thế này thì có phải là quá mức rồi không?”
“Ta chưa từng thấy còn có thể độ kiếp như vậy!”
“Diệp công tử quả nhiên không hổ là người mang huyết thống của Long tộc trên người, thực lực này quá nghịch thiên rồi!”
...
Hơn mười ngày sau, ba bóng người xuyên qua ở một cái dương quan trên đại đạo.
“Diệp Viễn ca ca, ta… ta không xong rồi! Tốc độ của huynh và thiếu chủ thực sự quá nhanh, ta… ta...” Ngọc Thư ở phía sau lưng Diệp Viễn thở hồng hộc nói.
Vốn dĩ Ngọc Hoan chỉ định để một mình Ngọc Hinh đi cùng Diệp Viễn, ai biết Ngọc Thư lại cứ thế chạy ra ngoài, một đường theo đuôi Diệp Viễn và Ngọc Hinh.
Bằng vào thực lực của Diệp Viễn, làm sao Ngọc Thư có khả năng ẩn giấu được?
Không qua bao lâu, Ngọc Thư đã bị bắt tới.
Chỉ là Diệp Viễn cũng không nói thêm gì, cứ thế mang nàng đi mà thôi.
So với Ngọc Hinh, Diệp Viễn vẫn là càng thích đi cùng tiểu nha đầu ngây thơ rực rỡ Ngọc Thư này hơn. Dọc theo con đường này có nàng làm bạn cũng không tệ.
Ba người một đường đi tới, xuyên qua vài vực, Ngọc Hinh cũng phát huy tác dụng không nhỏ.
Nàng cực kỳ rõ ràng về phân bố địa thế, tránh ra những bộ tộc có thực lực khá mạnh kia, một đường đi tới đúng là không có gặp phải nguy hiểm gì.
Chỉ tình cờ gặp một số bộ tộc nhỏ bé không có mắt thì ngay cả long uy của Diệp Viễn cũng không chống đỡ được.
“Hừm, hai ngày nay chạy đi khá là khổ cực, chúng ta liền ở ngay đây nghỉ ngơi một chút đi.” Diệp Viễn nói.
Dọc theo con đường này Diệp Viễn cũng không nhàn rỗi, vừa tranh thủ thời gian chạy đi, hắn vẫn vừa tu luyện Phong Lôi Cực Quang Độn Pháp.
Qua hơn mười ngày, hắn đã tu luyện môn võ kỹ này tới cảnh giới tiểu thành rồi!
Nếu như không phải vì chờ Ngọc Hinh và Ngọc Thư thì hắn đã sớm đến nơi.
Ba người ngồi ở ven đường nghỉ ngơi, Ngọc Hinh nói: “Tiếp tục đi về phía trước thêm nửa ngày là có thể tiến vào địa giới của Đông Minh Vực. Thanh Sơn Vực chỉ là ngoại vực, Đông Minh Vực mới chân chính là trung tâm của Thần Cấm Yêu Vực. Những bộ tộc ở đây, bất kể là số lượng hay là thực lực cá nhân đều không ở cùng một cấp bậc với các bộ tộc ở Thanh Sơn Vực. Tộc Hắc Phong Yêu Lang đặt ở chỗ này cũng chỉ là bộ tộc trung đẳng mà thôi.”
Đối với sự cường đại của Thần Cấm Yêu Vực, Diệp Viễn đã sớm tập thành quen.
Tùy tiện một bộ tộc ở nơi này đi ra ngoài đều có thể quét ngang một cái tiểu thế giới!
“Hừm, ngươi đưa ta đến địa giới của tộc Ám Ma Hổ rồi cùng Ngọc Thư trở về đi thôi. Đến một lúc nào đó ta tự có thù lao.” Diệp Viễn nói.
Nghe Diệp Viễn nói như thế, trên mặt cả Ngọc Hinh và Ngọc Thư đều lộ ra vẻ không muốn.
Thế nhưng các nàng cũng biết, nơi này không phải là thế giới của các nàng. Tộc Ngọc Diện Tiên Hồ quá nhỏ yếu, căn bản là không thích ứng được chỗ cá lớn nuốt cá bé như nơi này.
Diệp Viễn để cho các nàng trở về là đang bảo vệ các nàng.
Ba người nghỉ ngơi một lát rồi xuất phát đi tới Đông Minh Vực.
Để Diệp Viễn bất ngờ chính là, bọn họ vừa tiến vào địa giới của Đông Minh Vực liền bị một đám tráng hán vây lại.
Dẫn đầu là một tên đại hán mặt đen có thực lực không tầm thường, tu vi cấp năm sơ kỳ đỉnh phong.
Chỉ là hắn không phân tốt xấu đã nói: “Khà khà, mấy tên gian tế các ngươi, muốn lén lút lẻn vào tộc Hỏa Nguyên Chân Cương Hùng ta! Các anh em, đánh chết cho ta!”
Diệp Viễn sầm mặt lại, đám gia hoả này không đầu không đuôi đã nói mình là gian tế, thực sự là muốn chết.
Một đại hán xoay vòng cây búa liền muốn chém lên đầu Diệp Viễn, thân hình Diệp Viễn bỗng dưng biến mất không còn tăm hơi!
“A!”
Chỉ nghe một tiếng hét thảm, tên đại hán mặt đen dẫn đầu kia trực tiếp bị Diệp Viễn xách lên, chống hắn lên thân của một cây đại thụ.
Cường giả cấp năm sơ kỳ đỉnh phong ở dưới tay Diệp Viễn lại không thể phản kháng lại một chút nào!
Phong Lôi Cực Quang Độn Pháp phối hợp với Nguyên Từ Lực Trường, uy lực đánh đâu thắng đó không gì cản nổi!
Những tên đại bổn hùng (gấu lớn) kia, căn bản là không thấy rõ Diệp Viễn ra tay như thế nào.
“Các ngươi những người này thật không thể nói đạo lý! Chúng ta chỉ muốn mượn đường một chút chứ chọc giận gì các ngươi mà các ngươi muốn hạ sát thủ?” Diệp Viễn hừ lạnh nói.
Vóc dáng của tên đại hán mặt đen kia cực kỳ cường tráng, lại bị Diệp Viễn ghim ở trên cây, mặc cho hắn có giãy dụa thế nào, cũng không giãy thoát, gương mặt trướng đến đen đen đỏ đỏ.
“Khặc... Khặc khặc..., có bản lĩnh… có bản lĩnh thì giết ta đi! Thiếu chủ nhất định sẽ báo thù cho ta! Các ngươi mấy tên gian tế này, muốn lẻn vào lãnh địa của chúng ta tìm hiểu tin tức, không có cửa đâu!” Đại hán mặt đen lên tiếng.
Diệp Viễn một mặt không hiểu ra sao, tức giận nói: “Chúng ta chỉ muốn đi đến lãnh địa của tộc Ám Ma Hổ, muốn đi tắt qua nơi này của các ngươi mà thôi, cái gì gian tế với không gian tế?”
Đại hán cũng sững sờ hỏi lại: “Các ngươi… các ngươi không phải đến vì Hỏa Nguyên Tinh?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất