Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 656: Người thắng duy nhất

Chương 656: Người thắng duy nhất
Tâm trạng của Bằng Vân lúc này hẳn là chẳng khác gì Lang Nha khi ấy.
Rõ ràng tốc độ của hắn nhanh hơn Diệp Viễn một chút, nhưng mỗi lần sắp bắt kịp Diệp Viễn, hắn đều bất ngờ cảm thấy thân thể nặng nề, làm tốc độ giảm xuống một chút.
Mà chỉ một chút đó, đã khiến hắn vĩnh viễn không thể đuổi kịp Diệp Viễn.
Loại cảm giác này, phiền muộn khó chịu cỡ nào không cần nói cũng biết.
Huyết mạch Côn Bằng không hổ là loại xuất sắc nhất về tốc độ trong các huyết mạch thần thú, mặc dù Diệp Viễn đã tu luyện Phong Lôi Cực Quang Độn Pháp tới cảnh giới tiểu thành nhưng so ra vẫn kém Bằng Vân một chút.
Nhưng hắn đã có Nguyên Từ Lực Trường thì Bằng Vân đừng mơ đến chuyện đuổi theo được hắn.
“Vèo” một tiếng, Diệp Viễn đã vọt xa vài dặm.
“Muốn chạy hả, nào có dễ dàng như vậy!”
Bằng Vân cũng đã bắt đầu nổi giận, không chút do dự liền đuổi theo.
Tộc Thiên Sơn Đại Bằng cũng là một chủng tộc cực kỳ cao ngạo, không thể thắng cuộc ở chính phương diện sở trường của mình là tốc độ, Bằng Vân cảm thấy vô cùng mất mặt.
Nhưng Bằng Hải đứng ngoài chứng kiến tình hình này, sắc mặt cũng đại biến: “Thiếu chủ, cẩn thận đấy!”
Cùng lúc đó, Bằng Hải xuất kích nhanh như tia chớp.
Song, mặc dù hắn là cường giả cấp sáu, từ tĩnh chuyển sang động cũng cần chút thời gian.
Mà Diệp Viễn và Bằng Vân đang trong đà di chuyển ở tốc độ cao, chút chênh lệch ấy là đủ rồi!
Diệp Viễn chỉ chờ đúng thời khắc này!
“Độn Không Lôi Bạo Phù! Bạo cho ta!”
Diệp Viễn quát lớn một tiếng, ném tấm Độn Không Lôi Bạo Phù cuối cùng trên người mình về phía Bằng Vân.
Biến cố này quá đột ngột làm Bằng Vân không kịp phản ứng.
Tình hình vốn đang là cục diện nghiêng về phía hắn, Bằng Vân sao có thể nghĩ đến Diệp Viễn sẽ vứt ra một đòn công kích khủng khiếp đến thế?
Bất ngờ không kịp đề phòng, sao còn kịp chống đỡ được?
Lập tức hơn chục tia sét khủng khiếp đánh xuống, nhằm thẳng vào người Bằng Vân.
“A!”
Bằng Vân ngay lập tức bị trọng thương, rơi thẳng xuống đất.
“Thiếu chủ!”
Đúng giây phút này, Bằng Hải xông đến!
Nhưng sao Diệp Viễn có thể cho hắn cơ hội?
Từ lúc bắt đầu, Diệp Viễn đã tính toán kỹ từng tình huống. Vừa rồi hắn phóng ra xa trốn trông có vẻ như xông bừa, thực ra đó là cự ly được tính toán hoàn hảo!
Mặc dù tốc độ của Bằng Hải nhanh nhưng Diệp Viễn chỉ cách Bằng Vân có chừng mười trượng.
Ngay trong khoảnh khắc Bằng Vân trúng đòn, Diệp Viễn đã vọt lại cực nhanh.
Một tích tắc, Diệp Viễn bắt được Bằng Vân đang rơi xuống, ngón tay điểm vào huyệt giữa lưng Bằng Vân một cái.
“Đứng lại!” Diệp Viễn tóm lấy Bằng Vân, quát lớn.
Bằng Hải chững người lại, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi dám làm tổn thương thiếu chủ một cọng tóc thôi, ta sẽ cho người chết không có chỗ chôn!”
Diệp Viễn cười lạnh nói: “Ta đã rót Nguyên Hỏa vào kinh mạch của hắn, chỉ cần ngươi dám bước lên trước một bước, ta sẽ đốt hắn thành Đại Bằng nướng, ngươi tin không?”
Sắc mặt Bằng Hải âm trầm đến đáng sợ, nhưng cũng không dám tiến lên.
Kinh mạch chẳng những là nơi yếu ớt nhất của con người mà cũng là nơi yếu ớt nhất của yêu tộc, nếu có một ngày Nguyên Hỏa bạo phát trong đó thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
“Tiểu tử, tâm cơ sâu thật!”
Đã đến nước này, sao Bằng Hải còn không nhìn ra, cục diện trước mắt đều do một tay Diệp Viễn tạo nên.
Có thể tìm được một đường sống trong nghịch cảnh như vậy, tiểu tử này thật là một kẻ đại trí.
Nếu là thời điểm khác, Bằng Hải sẽ rất tán thưởng Diệp Viễn.
Nhưng lúc này hắn và Diệp Viễn là đối thủ, Diệp Viễn còn bắt Bằng Vân làm con tin, hắn chỉ muốn ăn thịt uống máu Diệp Viễn.
“Vậy sao? Vậy các ngươi thừa nước đục thả câu thì không coi là tâm cơ thâm trầm à?” Diệp Viễn phản bác không chút do dự.
Thực sự thì, cục diện hôm nay gần như đã thành tử cục. Diệp Viễn cũng là vơ bậy vơ bạ kiếm được thân phận Long chủ thì mới có thể kích cho Bằng Vân tự mình ra tay.
Bằng không, dù hắn có Độn Không Lôi Bạo Phù thì cũng không phải là đối thủ của Bằng Hải.
Đối với tộc Thiên Sơn Đại Bằng này, Diệp Viễn chẳng có chút ấn tượng tốt nào.
“Bớt nói nhảm đi! Mau thả thiếu chủ ra, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết.” Bằng Hải nói.
Diệp Viễn cười nhạo một tiếng: “Ngươi cho rằng ta là đồ ngốc? Thả hắn, ngươi sẽ để ta còn sống rời nơi này sao?”
Bằng Hải nhướng mày, hỏi: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
Diệp Viễn suy nghĩ một chút, nói: “Trước hết ngươi giết tên Tử Phong kia đi, sau đó kéo người của ngươi cút khỏi nơi đây!”
Tử Phong đứng bên cạnh xem đến ngây người ra, nghe Diệp Viễn nói vậy, lập tức giật thót người.
Hắn chẳng thể ngờ tới, tình hình lại xoay chuyển nhanh đến như vậy, mới vừa rồi hắn còn muốn tự tay giết chết Diệp Viễn, vậy mà chỉ trong một chớp mắt đã biến thành Diệp Viễn muốn giết hắn.
“Bằng Hải đại nhân, ngài đừng nghe tên tiểu tử kia nói bậy! Tử Phong trung thành như một với Bằng Thiên đại nhân, có trời đất chứng giám!” Tử Phong nói, sắc mặt xanh mét.
“Ha ha ha, Tử Phong, ngươi đã nói ngươi trung thành tận tâm, vậy đương nhiên ngươi sẽ lấy mạng mình để đổi lấy mạng của Bằng Vân thiếu chủ đúng không? Diệp Viễn cười lớn.
Gương mặt Tử Phong đã đen như đáy nồi, lòng thầm mắng: Tiểu tử này thật là khó đối phó, hắn đào hố cho lão tử tự nhảy đây mà!
“Tiểu tử, ngươi đừng có đứng đó kiếm chuyện ly gián! Nếu không thả Bằng Vân thiếu chủ, hôm nay ngươi đừng mơ tưởng rời khỏi đây!” Tử Phong cả giận quát.
Đối mặt loại uy hiếp không hề có chút lực đe dọa nào như thế, Diệp Viễn căn bản chẳng thèm để mắt, chỉ cười ha ha nói: “Xem ra trong lòng ngươi, cái mạng già của ngươi có vẻ quý giá hơn vị Bằng Vân thiếu chủ này nhỉ! Ai da...”
Diệp Viễn vừa nói vừa lắc đầu thở dài. Bộ dạng ấy, trông thật muốn đánh cho hắn một trận.
Trong lòng Tử Phong điên cuồng mắng chửi Diệp Viễn nhưng hắn lại không có cách nào với Diệp Viễn.
Chẳng riêng gì hắn, hiện tại ngay cả Bằng Hải đều ném chuột sợ vỡ bình, bọn họ vốn chẳng có vốn liếng mà cò kè mặc cả với Diệp Viễn.
Chỉ cần Diệp Viễn tăng lực lên một chút thì Bằng Vân lập tức đi đời nhà ma!
“Tiểu tử! Ngươi...”
Tử Phong đang muốn mắng chửi, nhưng Bằng Hải đã xua tay ngăn lại.
Bằng Hải lắc đầu nói: “Diệp Viễn, chỉ cần ngươi thả thiếu chủ, điều kiện gì cũng sẽ được chấp thuận! Tộc Thiên Sơn Đại Bằng ta cần gì có đó, chỉ cần ngươi mở miệng, chúng ta đều có thể đưa tới!”
Tử Phong nghe nói vậy liền nhận ra Bằng Hải không có ý định giết hắn, lòng cũng được trấn an ít nhiều, bèn thức thời ngậm miệng.
Nhưng ngay tại thời khắc này, một luồng yêu nguyên cường đại chợt bộc phát.
Khoảnh khắc ấy chính là giây phút Tử Phong thả lỏng cảnh giác nhất, căn bản hắn không hề nghĩ tới chuyện Bằng Hải lại lập tức bùng nổ tấn công hắn. Đợi đến khi hắn phản ứng lại thì đã không kịp nữa rồi.
“Oành!”
Một đạo chưởng lực cực kỳ cường đại trực tiếp đập lên trán Tử Phong!
Giây phút sắp chết, Tử Phong còn trợn to con ngươi, không thể tin được những chuyện vừa phát sinh trước mắt mình.
“Tộc trưởng!”
“Tộc trưởng đại nhân!”

Tộc nhân của Tử Giao tộc sao có thể nghĩ đến chuyện sẽ phát sinh biến cố tới mức này, cả đám đau đớn cực độ nhìn thi thể Tử Phong, vẫn không tin nổi những chuyện vừa phát sinh trước mắt.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hôm nay chẳng là ngày chúng ta đến diệt tộc Hỏa Nguyên Chân Cương Hùng sao, vì sao tộc trưởng lại chết trước mất rồi?
Tình huống biến đổi bất ngờ, từ chuyện đại quân của Tử Giao tộc áp sát biên cảnh, đến Hùng Chiến xuất hiện ngăn chặn nguy cơ, rồi đến Bằng Vân xuất hiện áp đảo Hùng Chiến, cuối cùng là Diệp Viễn khích tướng thiếu chủ bắt giữ Bằng Vân, màn diễn hôm nay phát triển theo cái cách làm tất cả mọi người không kịp phản ứng.
Nhưng cái chết của Tử Phong cũng đã khiến tất cả hiểu rõ, hôm nay, người thắng chỉ có một!
Kẻ đó, chính là Diệp Viễn!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất