Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 657: Múa rìu qua mắt thợ

Chương 657: Múa rìu qua mắt thợ
Diệp Viễn cũng không ngờ lão già Bằng Hải này hành động quả quyết đến thế, nói giết liền giết không chần chừ!
Song trong lòng Diệp Viễn rất rõ ràng, lão cáo già này biết hôm nay Tử Phong hẳn phải chết, cho nên mới xuống tay nhanh nhẹn như vậy.
Diệp Viễn cũng là người cực kỳ quyết đoán, không có khả năng dễ dàng tha cho một cao thủ cấp sáu như Tử Phong sống sót, bởi việc này đối với hắn là một mối nguy cực lớn.
Mặt khác, Bằng Hải cũng muốn thông qua loại thủ đoạn này để dằn mặt mình, làm mình không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Có điều... lão nghĩ nhiều quá rồi.
Chút thủ đoạn ấy, có thể khiến Diệp Viễn hắn kinh sợ sao?
“Tử Phong đã chết, có thể thả thiếu chủ được chưa? Ngươi nên biết, nếu ngươi giết thiếu chủ, thì cũng phải bỏ mạng chôn cùng. Không riêng gì ngươi, tất cả mọi người nơi đây đều phải chôn cùng thiếu chủ! Bao gồm cả ta!”
Nếu Bằng Vân đang ở dưới sự bảo vệ của Bằng Hải mà còn bị người ta giết chết, Bằng Hải tất nhiên không thể thoát tội. Như vậy, kết cục cuối cùng chính là, Bằng Hải giết sạch mọi người ở đây, sau đó tự sát.
Diệp Viễn nheo mắt nhìn Bằng Hải, tựa hồ nội tâm đang tranh đấu dữ dội.
“Trả lại cho ngươi cũng được, nhưng làm sao để biết bọn ta sẽ an toàn? Ngươi biết đấy, Bằng Vân là lợi thế duy nhất của ta, nếu ta thả hắn xong, ngươi lại không chịu làm theo lời hứa, chẳng phải ta tự chìa cổ chờ chết sao?” Diệp Viễn nói.
Bằng Hải nhận ra Diệp Viễn đã có ý buông lỏng, không khỏi mừng rỡ trong lòng.
Suy cho cùng thì hắn vẫn còn quá trẻ, tuy hành động quyết đoán, thông minh hơn người, nhưng chỉ cần hơi hù dọa một chút liền lo sợ ra mặt.
Song Bằng Hải vẫn không biểu lộ ra ngoài chút nào, vẫn tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Chuyện này đơn giản, ta có thể hạ lời thề thiên đạo, như vậy ngươi có thể yên tâm rồi chứ?”
Diệp Viễn nghe nói vậy, sắc mặt nhẹ nhàng hẳn đi, nói: “Ngươi lập lời thề thiên đạo đi đã!”
Bằng Hải như là đang sốt ruột cứu chủ, không hề do dự liền lập lời thề thiên đạo: “Ta Bằng Hải xin thề thiên đạo, chỉ cần Diệp Viễn thả Bằng Vân thiếu chủ, Bằng Hải ta tuyệt không giết hắn! Nếu trái lời thề này, xin Thiên đạo giáng trừng phạt!”
Nói xong, Bằng Hải nhìn về phía Diệp Viễn, nói: “Thế nào, hiện tại ngươi có thể yên tâm rồi chứ?”
Diệp Viễn khẽ gật đầu, vẻ như rốt cuộc cũng có thể yên tâm với Bằng Hải.
Hắn đang định giao Bằng Vân lại cho Bằng Hải, chợt nghe Hùng Chiến hét lớn: “Diệp Viễn, đừng tin lão, người này chắc chắn không có ý tốt gì đâu!”
Bằng Hải không ngờ tới lúc này còn bị Hùng Chiến chặn ngang một chân, sắc mặt không khỏi trầm xuống, nói: “Hùng Chiến, ngươi đừng có ngậm máu phun người! Ta đã lập lời thề thiên đạo, ngươi còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ muốn ta tự sát ngươi mới hài lòng?”
Hùng Chiến nghe vậy bèn khựng người, không biết phản bác thế nào cho phải.
Hắn chỉ lờ mờ thấy có gì đó không ổn, cho nên mới lên tiếng nhắc nhở. Nhưng muốn hắn nói rõ ràng, hắn lại không rõ không ổn ở chỗ nào.
Nói cho cùng, đầu óc của Hùng tộc vẫn không được linh hoạt cho lắm.
Diệp Viễn chỉ cười nhẹ, nói: “Tiền bối Bằng Hải đã hạ lời thề độc, cũng đã giết Tử Phong, đương nhiên có thể tin tưởng. Đón lấy này!”
Nói đoạn, Diệp Viễn nhẹ nhàng đẩy Bằng Vân về phía Bằng Hải.
Bằng Hải nhẹ tay đỡ Bằng Vân đã hôn mê bất tỉnh, trong nháy mắt, sắc mặt đã trở nên âm trầm.
Lão giao Bằng Vân cho người trẻ tuổi phía sau, rồi cười lạnh nói: “Khặc khặc, ngươi còn quá trẻ, lại dễ dàng tin tưởng người khác như vậy! Dám làm Bằng Vân thiếu chủ bị thương, ngày hôm nay, ngoại trừ Diệp Viễn, tất cả những kẻ có mặt ở đây đều phải chết!”
Bằng Hải cũng là kẻ đứng đầu một phương, đã bao lâu chưa bị người khác uy hiếp như thế?
Đối với Diệp Viễn, hắn hận đến muốn giết ngay lập tức, nhưng lời thề thiên đạo đã lập ra, hắn không dám ra tay.
Diệp Viễn nghe vậy, lập tức biến sắc, nói: “Tiền bối, ngươi đã lập lời thề thiên đạo, sao có thể vi phạm?”
Bằng Hải cười lớn: “Người trẻ tuổi, ta chỉ nói không giết ngươi, chứ chưa nói không đánh ngươi bị thương mà! Chỉ cần ta không giết chết ngươi, tóm ngươi về từ từ hành hạ, lời thề thiên đạo chắc chắn sẽ không giáng trừng phạt xuống đầu ta, ha ha ha...”
Nghĩ đến đoạn đắc ý, Bằng Hải lập tức cười ha hả, nhưng lão không phát hiện, khóe miệng Diệp Viễn vừa hiện lên một tia cười lạnh.
Tiếng cười ngừng lại, Bằng Hải đằng đằng sát ý nói: “Tiểu tử, tỉnh ngộ đi!”
Nhưng ngay tại lúc này, một tiếng hét thảm phá vỡ bầu không khí kỳ quái, khí thế của Bằng Hải chợt ngưng đọng, chỉ chớp mắt đã biến mất hoàn toàn, áp lực trên người mọi người ở đây đột nhiên nhẹ đi đôi chút.
Tiếng hét thảm này, là từ Bằng Vân vọng lại.
Bằng Hải nhìn thấy tình cảnh đó, sắc mặt liền đại biến!
“Tiểu tử, ngươi đã làm gì thiếu chủ?” Bằng Hải chất vấn.
Diệp Viễn cười nói: “Ta đã cho ngươi một cơ hội, nhưng ngươi lại không biết nắm lấy. Lần này ta đã nương tay, thương thế của hắn còn có cơ hội chữa trị, nhưng mà... sẽ không có cơ hội thứ hai đâu!”
Càng nói, giọng Diệp Viễn càng trở nên lạnh lùng, sát ý đằng đằng.
Chút kế mọn của Bằng Hải làm sao có thể qua mắt được Diệp Viễn?
Chiêu lách luật trong việc lập lời thề thế này, người bên Thần Vực đã chơi chán từ lâu, lão già Bằng Hải này còn dám lấy trò này ra lừa mình, muốn chết đây mà!
Diệp Viễn và Tiểu Hỏa đã sớm thành lập tâm ý tương thông, vừa rồi Diệp Viễn đã rót một luồng phân thân của Tiểu Hỏa vào kinh mạch Bằng Vân.
Chỉ cần Diệp Viễn muốn, hắn có thể lấy mạng Bằng Vân bất cứ lúc nào.
Cho nên Bằng Vân có ở trong tay Diệp Viễn hay không cũng đều như nhau cả mà thôi.
Bằng Hải nhận được Bằng Vân, cứ tưởng mình đã lừa được Diệp Viễn, lại không biết kỳ thực hắn vẫn luôn bị Diệp Viễn dắt mũi.
Chỉ cần Bằng Vân không chết, Bằng Hải có tức giận đến đâu thì cũng phải nuốt xuống!
“Ngươi! Tiểu tử ngươi được lắm! Long chủ được lắm! Chuyện hôm nay, Bằng mỗ nhớ kỹ, sau này, nhất định ngươi đừng để rơi vào tay Bằng mỗ đấy! Chúng ta đi thôi!”
Nói xong, Bằng Hải mang theo Bằng Vân quay đầu đi thẳng.
Bằng Hải đi rồi, Tử Giao tộc lập tức nhốn nháo tản mát khắp nơi.
Bọn họ đã phản bội tộc Ám Ma Hổ, cũng không có khả năng được tộc Thiên Sơn Đại Bằng tiếp nhận, sau này đành tìm một chỗ mà cụp đuôi sinh tồn.
Hùng Chiến đi tới bên cạnh Diệp Viễn, nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy kính nể!
Đúng vậy, một vị cường giả cấp sáu, lại nảy sinh lòng kính sợ đối với một võ giả Hồn Hải Cảnh tầng bốn.
Ngày hôm nay có quá nhiều biến cố lớn, Hùng Chiến đã chuẩn bị sẵn tinh thần toàn tộc liều chết chiến đấu.
Nhưng vị thiếu niên cấp bốn trước mắt này, chỉ dựa vào sức của mình, lật ngược sóng to gió lớn, quả là nghịch thiên!
Toàn bộ tộc Hỏa Nguyên Chân Cương Hùng, đều nhờ Diệp Viễn mới sống sót!
Cộng thêm trước đó Diệp Viễn giúp hắn trừ hỏa độc thì trong một ngày ngắn ngủi Diệp Viễn đã cứu vị cường giả cấp sáu là hắn đây đến hai lần!
Món nợ ân tình này, thật là quá lớn.
“Hùng Chiến thay mặt toàn tộc Hỏa Nguyên Chân Cương Hùng, cảm ơn Long chủ đại nhân!”
Hùng Chiến đi tới trước mặt Diệp Viễn, cúi đầu thật sâu.
Diệp Viễn nâng Hùng Chiến dậy, cười nói: “Hùng Chiến tộc trưởng không cần khách khí, ta không phải Long chủ đại nhân gì đâu. Vừa rồi là tình huống bất đắc dĩ, ta đành giả mạo Long chủ một chút.”
Hùng Chiến kinh ngạc nói: “Trên người ngươi mang huyết mạch Long tộc thuần chủng, lại có vảy ngược, sao có thể không phải là Long chủ đại nhân được?”
Diệp Viễn cười cười: “Phải là phải, không phải chính là không phải, ta cần gì làm bộ làm tịch với ngươi? Được rồi, chuyện ở đây đã giải quyết xong, ta cần phải lên đường đến chỗ tộc Ám Ma Hổ thôi.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất