Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 660: Thỉnh cầu bất ngờ của Long Đằng

Chương 660: Thỉnh cầu bất ngờ của Long Đằng
“Diệp Viễn, ngươi thực sự không phải Long chủ sao?”
Thu xếp xong xuôi mọi thứ, Hùng Chiến bèn đề ra vấn đề thứ nhất, chính là thân phận của Diệp Viễn.
Diệp Viễn bất đắc dĩ đáp: “Ta đã nói ngay từ đầu rằng ta không phải Long chủ mà.”
“Nhưng mà… rõ ràng trên người ngươi có vảy ngược! Ngoài Long chủ, kẻ khác làm sao có được vảy ngược?” Hùng Chiến vẫn không sao hiểu nổi.
Trên Thần Cấm Yêu Vực này, chỉ có Long tộc chân chính thì trên người mới có vảy ngược.
Nếu Diệp Viễn không phải Long chủ, vậy rốt cuộc hắn là ai?
Diệp Viễn nhún nhún vai: “Ai nói có vảy ngược thì là Long chủ? Tóm lại ta đích xác không phải Long chủ.”
“...” Hùng Chiến không nói được gì, một hồi sau mới lên tiếng, “Thôi được, giờ tạm thời không đề cập tới vấn đề đó nữa, tin tức chúng ta mang tới, căn bản là Hổ Nhung đại nhân không tin! Haiz, nói thật, đúng là quá ức chế, nếu hiện giờ có Hổ Viêm đại nhân ở đây thì đâu cần một Hùng tộc nho nhỏ như ta đây lo lắng chuyện này? Ngươi nói thử xem, giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Diệp Viễn cười nói: “Một chữ thôi, chờ!”
“Chờ?” Hùng Chiến ngạc nhiên không hiểu.
“Đúng thế! Ngươi cứ thả lỏng tâm tình, thoải mái ở lại chỗ này vài ngày, mấy hôm nữa tự nhiên sẽ thấy.” Diệp Viễn thản nhiên nói, tựa hồ chẳng hề để ý.
...
Trở lại chỗ của mình, tâm tư Diệp Viễn bỗng xao động, tiến vào Hạo Thiên Tháp.
“Long Đằng tiền bối, ngươi tìm ta?”
Trước mắt Diệp Viễn có một người xuất hiện, đó chính là Long Đằng.
Từ sau khi Diệp Viễn thu được Hạo Thiên Tháp, người này vẫn luôn ngủ say chưa tỉnh, đây là lần đầu tiên hắn xuất hiện, không rõ là vì điều gì.
Long Đằng cũng khẽ nhíu mày: “Gần đây có con non của Long tộc.”
Diệp Viễn thoáng kinh ngạc, liếc nhìn Long Đằng một cái, thầm nghĩ, người này sao lại có oán khí với Long tộc lớn đến thế nhỉ?
Thường ngày rõ ràng Long Đằng luôn có vẻ không muốn tiêu hao một tia tinh lực nào, cho nên mới luôn trong tình trạng ngủ say. Hôm nay, vì một Long tộc xuất hiện gần đây mà đột ngột biến ảo một phân thân để đi ra.
Diệp Viễn đoán chừng vị Long chủ này hẳn cũng có thực lực ngang tầm Hổ Khiếu và Bằng Vân, đối với Long Đằng mà nói, chỉ là một tiểu bối thôi, vì sao cần phải nghiêm túc đối đãi như vậy?
“Tiền bối thật lợi hại, xung quanh đây đúng là có một Long tộc, được gọi là Long chủ.” Diệp Viễn thành thật đáp.
Tuy hắn vẫn chưa thấy vị Long chủ này nhưng có thể chắc chắn đó nhất định là một Long tộc.
Long Đằng lạnh mặt, nói với Diệp Viễn: “Long chủ? Ha ha, đúng là thứ tự cho mình hơn người, mạnh miệng thật! Diệp Viễn, ta không cần biết ngươi dùng cách gì, nhất định phải đánh cho nó một trận tơi bời! Đánh tới khi nó khóc cha gọi mẹ mới thôi!”
Ối chà, Diệp Viễn còn chưa kịp thấy mặt đối phương, Long Đằng đã yêu cầu hắn ra tay độc ác như vậy, đây là thù hận sâu cỡ nào nhỉ.
Diệp Viễn cười nói: “Ha ha, việc này không khó gì. Nếu ta đoán không sai, ngày mai vị Long chủ kia sẽ đến kiếm chuyện với ta luôn thôi.”
Rõ ràng vị Long chủ này có quan hệ không tệ với Hổ tộc, vì mình có Hùng Chiến che chở nên Hổ tộc sẽ không tiện ra tay với mình.
Muốn thử thực lực của mình, vị Long chủ kia chính là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ cần bọn họ tiết lộ một chút về chuyện Diệp Viễn từng giả mạo Long chủ, như vậy vị Long chủ thật kia chắc chắn sẽ không thể bỏ qua.
Nghe Diệp Viễn nói vậy, mắt Long Đằng sáng rực lên: “Nếu thế thì tuyệt quá! Thực lực của tiểu tử kia mạnh hơn ngươi một chút, giờ chúng ta bắt đầu huấn luyện đặc biệt, ngươi phải nghiêm túc tu luyện cho ta, nhất định phải đánh gục tên đó mới được!”
Diệp Viễn nghe xong, cảm thấy hoang mang: “Nước đến chân mới nhảy, hẳn là không kịp đâu?”
Song Diệp Viễn vẫn âm thầm kinh ngạc trong lòng, Long Đằng nắm rất rõ thực lực của mình, nếu hắn đã nói mình không phải đối thủ của Long chủ, vậy thì vị Long chủ kia quả đúng là danh bất hư truyền rồi.
Chẳng trách các đời Long chủ đều có thể để lại một huyền thoại ở Thần Cấm Yêu Vực này, quả nhiên thực lực không thể coi thường.
Phù chú Độn Không Lôi Bạo Phù trong tay Diệp Viễn đã bị dùng hết, để đối phó với yêu tộc cấp năm hậu kỳ đúng là hơi quá sức.
Long Đằng tùy tiện móc ra một viên tinh thạch, nói: “Ta nói kịp là kịp.”
Diệp Viễn nhìn rõ viên tinh thạch trong tay Long Đằng, mặt lập tức biến sắc: “Hỗn Nguyên Tinh.”
“Ha ha, tiểu tử nhà ngươi cũng có kiến thức đấy, cả Hỗn Nguyên Tinh cũng biết! Một viên Hỗn Nguyên Tinh có thể khiến dòng thời gian trong Hạo Thiên Tháp chảy chậm lại sáu mươi lần, đồng thời có thể duy trì ba ngày liên tục! Cho nên, ngươi còn một buổi tối tức là ngang với khoảng hai mươi ngày!” Long Đằng hưng phấn nói.
Diệp Viễn nghe vậy, mặt liền tối sầm, nói: “Trước ngươi từng nói với ta là không có biện pháp nào có thể khiến tốc độ dòng chảy thời gian chậm lại!”
Long Đằng lúng túng ra mặt, bào chữa: “Khà khà, Hỗn Nguyên Tinh ta cũng không có nhiều lắm, cho nên phải tiết kiệm chút. Nếu ngươi đã biết Hỗn Nguyên Tinh thì cũng biết nó quý hiếm cỡ nào. Hơn nữa, bằng vào ngộ tính của ngươi, thực ra cũng không cần khống chế tốc độ dòng chảy thời gian, đúng không nào?”
Diệp Viễn cười lạnh, nói: “Vậy sao? Ý tiền bối là, ta đây dễ lừa lắm phải không? Xin lỗi nhé, ta không muốn vô duyên vô cớ kiếm một cường địch về, trận này ta không đánh nữa là được.”
Long Đằng nghe vậy vội vàng nói: “Đừng đừng đừng, ta thật sự không lừa ngươi mà, Hỗn Nguyên Tinh ta cũng không còn nhiều lắm!”
Diệp Viễn chỉ nửa cười nửa không: “Ha ha, thật sao?”
Long Đằng cứng cả người lại, ủ rũ nói: “Nói đi, điều kiện của ngươi là gì?”
Diệp Viễn nghe nói thế, lập tức vui vẻ, cười nói: “Sớm nói thế không phải xong rồi sao? Ta không đòi nhiều làm gì, chỉ cần mười viên là đủ rồi.”
“Không được! Tối đa hai viên thôi!”
“Tám viên! Ít hơn thì khỏi thương lượng nữa!”
“Xem như ngươi lợi hại, năm viên, không thể nhiều hơn nữa! Ta đây cũng chỉ có hơn hai chục viên Hỗn Nguyên Tinh, ngươi biết đấy, bản thân ta cũng cần dùng!”
“Được, thành giao!” Diệp Viễn lập tức đồng ý không chút do dự.
Long Đằng cảm giác đau hết cả người, bắp thịt trên mặt đều đã co quắp cả lại.
...
Diệp Viễn cầm Hỗn Nguyên Tinh trong tay, hỏi: “Thứ này dùng như thế nào?”
Long Đằng đen mặt, nói: “Đẩy Hỗn Nguyên Tinh vào tấm bia đá Hạo Thiên là được, hiện giờ ngươi là chủ nhân của bia đá Hạo Thiên, một trăm tám mươi ngày này, ngươi có thể tùy tiện sử dụng!”
Diệp Viễn gật đầu, đẩy Hỗn Nguyên Tinh vào tấm bia đá Hạo Thiên theo lời Long Đằng.
Quả nhiên, Diệp Viễn lập tức cảm nhận được tốc độ dòng chảy thời gian trên người đang trở nên chậm lại.
Lúc này, Long Đằng lại móc ra một bình nhỏ, ném cho Diệp Viễn, Diệp Viễn nhận lấy, nhìn một cái liền vui vẻ nói: “Thiên Tâm Địa U Nhũ!”
“Ngươi chỉ có hai mươi ngày, nhất định phải đột phá Hồn Hải tầng thứ sáu cho ta, sau đó đi đánh dập mặt tên kia! Việc này, không thành vấn đề phải không?” Long Đằng nói.
Diệp Viễn cười ha hả: “Nếu như vậy mà còn không thể đánh ngã Long chủ, ta đây còn mặt mũi nào mà gặp tiền bối nữa? Ngươi cứ ở yên trong này chờ tin tốt của ta đi.”
Bên trong Thiên Tâm Địa U Nhũ ẩn chứa nguyên lực cực kỳ lớn, lớn đến không gì sánh được, đây là bảo vật chỉ dùng để tu luyện.
Một bình nhỏ Thiên Tâm Địa U Nhũ thế này đã là vô cùng quý báu, không ngờ Long Đằng có thể thoải mái lấy ra dùng như vậy.
Xem ra, người này đã tích trữ kha khá bảo bối đây. Mấy thứ trước đây hắn đưa ra e rằng mới chỉ là vài món đồ lặt vặt không đáng để vào mắt trong kho hàng riêng.
Thứ có giá thực sự hẳn là đều đã được cất đi rồi!
Có lẽ sau này phải tìm cơ hội bòn rút của lão gia hỏa này một chầu mới được!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất