Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 659: Nỗi nghi ngờ của Hổ tộc

Chương 659: Nỗi nghi ngờ của Hổ tộc
“Vậy thì lạ thật đấy, rõ ràng Long chủ đang làm khách ở Hổ tộc ta, sao ở đâu bỗng lòi ra một vị Long chủ nữa thế này? Người đâu, bắt lấy hai tên có mưu đồ bất chính này lại chờ xử lí sau cho ta!” Người của Hổ tộc cười lạnh nói.
Theo như gã thấy, tên Hùng Chiến này bịa đặt ra mang một tay Long chủ tới đây, chắc chắn có âm mưu gì đó.
Lúc này, Diệp Viễn chỉ nhún vai nói: “Ngươi thấy chưa, ta đã bảo ta không phải Long chủ rồi còn gì, ngươi còn không tin. Giờ thành chuyện cười rồi đó.”
Diệp Viễn vừa thốt ra mấy lời này, người của Hổ tộc lại nghĩ hắn đang nói xạo.
Gian kế bị phá vỡ, cho nên dùng cách này hòng thoát thân, nào có chuyện dễ dàng như thế?
“Ha, giờ lại muốn đổi ý sao? Quá muộn rồi!” Người bên Hổ tộc lạnh lùng vươn tay chộp lấy Diệp Viễn.
Diệp Viễn nhướng mày, long uy trên người bỗng nhiên bộc phát mạnh mẽ.
“Oành!”
Diệp Viễn tung một chưởng đánh bay người của Hổ tộc.
Gã tộc nhân Hổ tộc này vốn là cấp năm sơ kỳ, cứ ngỡ mình sẽ tóm được Diệp Viễn dễ như trở bàn tay.
Nào ngờ, Diệp Viễn chỉ cần một chiêu đã đánh bại gã.
Rất rõ ràng, Diệp Viễn không muốn làm to chuyện cho nên đã nhẹ tay với gã.
Diệp Viễn ra tay đánh không quá nặng, gã tộc nhân Hổ tộc này không bị trọng thương, chỉ là long uy mà Diệp Viễn phát ra khiến gã vô cùng kinh ngạc.
Long uy đó cực kỳ thuần chủng, không phải huyết mạch Long tộc chính thống thì là cái gì?
Nhưng... sao lại có đến hai vị Long chủ cùng xuất hiện?
“Kẻ nào dám giương oai trên lãnh địa của tộc Ám Ma Hổ ta?” Động tĩnh bên này đã thu hút không ít tộc nhân Hổ tộc, một người trẻ tuổi bước lên quát lớn.
Diệp Viễn bình thản nói: “Chúng ta có ý tốt tới báo tin, Hổ tộc các ngươi lại muốn bắt người, đây là đạo đãi khách của các ngươi sao?”
“Hử? Là nhân loại?” Người trẻ tuổi nọ kinh ngạc.
“Hổ Khiếu thiếu chủ, trong người gã nhân loại này có long huyết cực kì thuần chủng, vừa rồi còn... tự xưng là Long chủ.” Gã Hổ tộc bị Diệp Viễn đánh ngã lúc này đã hồi phục, vội tiến lên báo cáo tình hình.
Người trẻ tuổi này chính là thiếu chủ tộc Ám Ma Hổ.
Nghe tộc nhân nói vậy, Hổ Khiếu nhướng mày, khinh thường cười nhạt: “Long chủ? Đùa đấy à!”
Diệp Viễn liếc nhìn Hổ Khiếu, thản nhiên nói: “Hổ Khiếu thiếu chủ phải không? Chỉ là hiểu lầm chút thôi! Vì trong người ta có long huyết, lại sinh ra Nghịch Lân, lúc trước bất đắc dĩ phải giả mạo Long chủ để đánh một trận với Bằng Vân, cho nên Hùng Chiến tiền bối mới hiểu lầm ta là Long chủ.”
“Ngươi đã đánh với Bằng Vân một trận rồi? Ha ha, thật là buồn cười chết được! Chút thực lực của ngươi sao có thể là đối thủ của Bằng Vân?”
Hổ Khiếu ra vẻ như mình vừa nghe một chuyện cười nhảm nhí nhất trên đời, gã Diệp Viễn kia mới chỉ cấp bốn trung kỳ, sao có thể là đối thủ của Bằng Vân được?
Khoác lác thì cũng phải khoác lác hợp lý một chút chứ!
Hùng Chiến trước sau vẫn không nói gì, lúc này nghe được Hổ Khiếu khinh miệt Diệp Viễn như vậy, hắn khó chịu ra mặt.
“Hổ Khiếu thiếu chủ, việc này hoàn toàn là sự thật! Toàn bộ tộc Hỏa Nguyên Chân Cương Hùng ta đều có thể làm chứng cho hắn! Nếu không nhờ có Diệp Viễn, toàn tộc ta đã bị diệt! Lão Hùng ta hôm nay tới đây chính là để bẩm báo với Hổ Nhung đại nhân chuyện này, không ngờ lại bị coi là có mưu đồ xấu! Hừ! Diệp Viễn, chúng ta đi thôi! Thật không hiểu vì sao Hùng tộc ta lấy mạng mình chống lại kẻ thù bên ngoài lại phải đổi lấy kết quả như vậy! Hổ Viêm đại nhân đã nhiều năm không thấy có tin tức, xem ra tộc Ám Ma Hổ thực sự thay đổi rồi!”
Thái độ của Hổ tộc thật sự đã khiến Hùng Chiến tổn thương sâu sắc, nguyên lão như hắn đều cảm thấy nguội lòng.
Nhớ năm đó Hổ Viêm đại nhân còn nắm quyền, tộc Ám Ma Hổ đè ép cho tộc Thiên Sơn Đại Bằng không ngóc đầu lên được.
Mà nay, ha ha...
Hùng Chiến không buồn nhìn Hổ Khiếu thêm nữa, lập tức quay đầu bỏ đi.
Tốt xấu gì Hùng Chiến cũng là một cường giả cấp sáu, số người có thể ngăn cản hắn cũng không nhiều.
Đúng lúc này, một người trung niên chẳng biết xuất hiện trước mặt Hùng Chiến từ bao giờ, chặn đường đi của hắn.
“Xin Hùng Chiến lão đệ chớ tức giận, người trẻ tuổi không hiểu chuyện, ngươi đừng so đo với bọn chúng! Ngươi là nguyên lão của lãnh địa Ám Ma Hổ ta, ai cũng có thể có mưu đồ xấu với nơi đây nhưng riêng ngươi thì tuyệt đối sẽ không.” Người vừa tới cười nói với Hùng Chiến như là đang ôn chuyện với bạn cũ.
Hùng Chiến nhìn thấy người đó, viền mắt liền đỏ lên: “Hổ Nhung đại nhân, đã lâu... đã lâu không gặp!”
Hổ Nhung khe khẽ thở dài, nói: “Ài... đúng vậy, thực sự đã lâu không gặp rồi!”
...
Trong tộc, Hổ Nhung nghe xong tin tình báo từ Hùng Chiến, không khỏi đưa mắt nhìn Diệp Viễn chăm chú.
Hắn thực sự không cách nào tưởng tượng được, thiếu niên mới cấp bốn trước mặt đây làm thế nào có thể đi đến được bước này.
Lời Hùng Chiến kể nghe cứ như một câu chuyện hoang đường, căn bản chẳng có chỗ nào có thể tin được.
Giữa một đám cường giả cấp năm cấp sáu, một thiếu niên cấp bốn làm chủ cuộc chiến, mượn tay người khác giết chết một gã cường giả cấp sáu, còn gây trọng thương cho Bằng Vân.
Một loạt sự kiện, nghe ra chỗ nào cũng có lỗ hổng!
Hùng Chiến nói xong, Hổ Nhung gật đầu bảo: “Thì ra lúc đó đã có nhiều chuyện xảy ra đến thế! Hùng Chiến lão đệ vất vả rồi, hôm nay trời đã tối, ngươi cùng với vị tiểu huynh đệ này đi nghỉ ngơi trước đã, ngày mai ta sẽ chuẩn bị chiêu đãi hai vị thật long trọng.”
Hùng Chiến không phải kẻ ngu, tất nhiên hắn đã nhìn ra Hổ Nhung không tin mình.
Nhưng Hùng Chiến cũng biết, những điều hắn nói ở đây, tuy là sự thật song đúng là không thể tưởng tượng nổi, nghe chẳng khác gì một câu chuyện hoang đường.
Nếu không phải hắn tận mắt chứng kiến mà do người khác thuật lại, hắn cũng nhất định sẽ không tin tưởng.
Hùng Chiến gật đầu, quay người rời đi cùng Diệp Viễn.
Đợi hai người đi khuất, Hổ Nhung bỗng mở miệng hỏi: “Khiếu Nhi, ngươi nghĩ lời Hùng Chiến có bao nhiêu phần trăm đáng tin?”
Hổ Khiếu từ trong phòng đi ra, lắc đầu nói: “Con thấy không có lấy một phần đáng tin! Diệp Viễn chỉ có thực lực cấp bốn, cho dù thật sự có thể chiến đấu vượt cấp thì cũng làm sao đánh thẳng nổi Bằng Vân? Hơn nữa, Bằng tộc giỏi nhất chính là tốc độ, để một gã võ giả cấp bốn so đấu tốc độ với Bằng Vân đã lên tới cấp năm hậu kỳ... chẳng phải là trò đùa sao?”
Hổ Nhung gật đầu, không bình luận gì thêm, chỉ hỏi: “Đã phái người đi chưa?”
Hổ Khiếu gật đầu đáp: “Đã phái đi rồi, nhưng nhanh nhất cũng phải ba, bốn ngày nữa mới điều tra rõ được ạ.”
“Ừm, Hùng Chiến là nguyên lão của tộc Ám Ma Hổ chúng ta, năm xưa còn được đại ca cứu giúp, hẳn là sẽ không phản bội Hổ tộc. Nhưng người trẻ tuổi kia lai lịch không rõ, phải đề phòng! Nếu quả thật có vấn đề gì, tám chín phần mười đều do gã đó gây ra. Ài... Nếu tình hình của đại ca có thể chuyển biến tốt, mấy năm nay chúng ta cũng không đến nỗi sống nơm nớp lo sợ, như bước trên băng mỏng thế này.” Hổ Nhung nói.
“Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.” Hổ Khiếu thở dài theo, bỗng nhiên hắn đảo mắt, bước lại nói với Hổ Nhung: “Nhung thúc, bằng không ta phái người đi thử tên tiểu tử kia một chút xem sao? Hắn thật sự có thực lực hay là khoác lác, thử một lần chẳng phải biết rồi sao?”
“Ý ngươi là...”
“Chẳng phải tiểu tử kia tự xưng mình là Long chủ sao? Vậy chúng ta để Long chủ chân chính so chiêu với hắn một chút, thử xem ai mới là Long chủ thực sự!” Hổ Khiếu nghĩ biện pháp này cũng khá được, vẻ mặt đắc ý hẳn lên.
Hổ Nhung cũng sáng rực đôi mắt, nói: “Biện pháp này nghe được đấy! Thân phận Long chủ không giống bình thường, nếu biết có người giả mạo mình, chỉ e sẽ không dễ dàng bỏ qua cho sự tồn tại của đối phương!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất