Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 666: Thất bại hồi quy.

Chương 666: Thất bại hồi quy.
Phía trước là một rừng cây tươi tốt, lực lượng của nguyên mộc từ trong đó phát ra thật khiến con người ta thật dễ chịu.
Hổ Nhung ngắm nhìn những tộc nhân bận bịu, ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Diệp Viễn nói rằng Mộc Linh Khốn Long Trận khó lòng đối phó nổi Thanh Linh Thụ, Hổ Nhung này chỉ là thấy khó tin.
Công sức mười năm, há lại dễ dàng chắp tay dâng cho kẻ khác?
Hôm nay hắn mang tới hơn mười vị cao thủ cấp sáu của tộc Ám Ma Hổ, ngoại trừ những kẻ ở lại canh giữ, có thể nói đây chính là chủ lực của toàn tộc.
“Bẩm Hổ Nhung đại nhân, trận pháp đã hoàn thành rồi ạ!”
Một tộc nhân hoan hỉ bước tới trước mặt Hổ Nhung.
Trận pháp mất 10 năm để bày trí, hôm nay cuối cùng cũng đã hoàn thành, hắn ta không mừng sao được?
Sở trường của Yêu tộc vốn không phải là trận pháp, thêm vào đó việc bày trận nhất định phải tránh tai mắt của Thanh Linh Thụ, tiến độ 10 năm thực sự trôi qua rất chậm.
Hổ Nhung nghe xong cũng phấn khởi hẳn, chỉ là hắn đang cố kìm nén lại.
“Chuẩn bị triển khai trận pháp! Không được khinh xuất, không thể xem nhẹ thực lực của Thanh Linh Thụ được, ta không cho phép có bất kỳ sai lầm nào!” Hổ Nhung căn dặn.
Dù hắn không hề tin tưởng lời của Diệp Viễn, nhưng ngay lúc này đây hắn cũng không còn lạc quan được như trước, ngược lại tinh thần hắn lại dần đi xuống.
“Vâng thưa Hổ Nhung đại nhân!” Kẻ kia nhận lệnh.
Mọi khâu chuẩn bị đều đã xong xuôi, Hổ Nhung vẫy tay ra hiệu lệnh: “Triển khai trận pháp!”
Đùng đùng!
Trong nháy mắt, nguyên hỏa hừng hực cuộn trào từ tâm trận.
Tiếng vang kinh trời truyền khắp khu rừng, một trận pháp cực đại bao trùm dòng linh mạch mộc hệ nơi đây.
Rừng cây đang xanh tươi bỗng chốc khô héo, tàn lụi.
Cảnh tượng khắc sâu vào mắt Hổ Nhung, cảm giác kích động pha kèm chút lo lắng.
Nói thật thì hắn rất sợ lời Diệp Viễn sẽ ứng nhiệm.
Tuy tên Diệp Viễn này còn là thiếu niên song lại kiệt xuất vô thường.
Nhưng với cảnh tượng như vậy trước mắt, lo lắng của Diệp Viễn rõ ràng là thừa thãi!
Mộc Linh Khốn Long Trận khống chế thực vật bên trong một cách hoàn hảo, Hổ Nhung căn bản chẳng thấy Thanh Mộc Thụ có chút mảy may phản kích nào.
“Ha ha ha, Mộc Linh Khốn Long Trận quả nhiên cường đại! Thanh Linh Thụ này sẽ nằm trong túi của Hổ tộc ta!”
“Công sức mà chúng ta bỏ ra suốt 10 năm nay cũng không phải là vô ích, hôm nay chính là ngày ta gặt hái thành quả!”
Bắt được Thanh Linh Thụ, Hổ Viêm đại nhân sẽ hồi phục được trạng thái đỉnh phong! Tộc Ám Ma Hổ ta sẽ lại tung hoành Thần Cấm Yêu Vực!”
Những tộc nhân kia ai nấy cũng đều lộ rõ phấn khích, nếu được thu hoạch thành quả sau 10 năm vất vả thì biểu hiện như vậy cũng là điều khó tránh.
Về phần Hổ Nhung, hắn lại bình tĩnh hơn họ một chút, nhưng cái bình tĩnh đó cũng dần dần bị thiêu rụi bởi uy lực của trận pháp ngoài kia.
Thế nhưng hắn lại không hề sốt ruột dù nãy giờ Thanh Linh Thụ vẫn chưa lộ diện.
Linh mộc cường đại như Thanh Linh Thụ kia, ắt hẳn không thể khoanh tay ngồi đợi mãi được, nó nhất định sẽ mò ra thôi.
Quả nhiên chẳng lâu sau, ngay giữa tâm trận pháp mọc lên một cây tham thiên đại thụ.
Cái cây này thường ngày lẫn trong rừng cây khó mà phát hiện, nhưng hôm nay mọi thứ đã khác.
Để có thể đứng giữa trận pháp mà vẫn tràn đầy tinh lực như vậy, duy chỉ có Thanh Linh Thụ!
Chỉ thấy vô số dây leo không ngừng mọc ra, liên tục tàn phá trận pháp.
Nhưng Mộc Linh Khốn Long Trận quả nhiên vô đối, toàn bộ những dây leo kia chưa chạm tới trận pháp đều đã bị thiêu rụi.
Dây leo phi vũ giữa không trung trông hệt như nhân loại khổ đau mà thúc thủ vô sách.
“Ha ha ha trận pháp này quả nhiên phi phàm! Cứ cho đây là huyết mạch của linh mộc đi, Thanh Linh Thụ không phải vẫn đành giơ tay chịu trói sao?” Hổ Nhung vừa nói vừa cười.
Lúc này, nỗi lo cuối cùng trong lòng hắn cũng đã tan thành mây khói.
“Gia cường đại trận pháp, trước tiên phải đánh trọng thương Thanh Linh Thụ!” Hổ Nhung hạ lệnh.
“Rõ!”
Những tộc nhân nhận lệnh lập tức thôi động đại trận pháp.
Ngọn lửa dày đặc tức thì bao trùm tất cả. Lúc này Thanh Long Thụ đột nhiên phát quang, nỗ lực cách tuyệt ngọn lửa trên thân mình.
Nhưng tất cả chỉ là uổng công vô ích, lam quang này chỉ chống cự được phút chốc rồi bị ngọn lửa nhấn chìm.
Thanh Linh Thụ sẽ bị thiêu rụị sớm thôi.
Cảnh tượng này làm tộc nhân của tộc Ám Ma Hổ sôi máu.
Một bên là cây đại thụ cao sáu tầng nằm giữa trận pháp, một bên là ngọn lửa dũng mãnh vô song, nếu muốn đốt chết cái cây kia cũng không phải là không thể.
Nhưng điều Hổ tộc mong muốn lúc này chính là khiến Thanh Linh Thụ trọng thương.
Thời khắc mà bọn hắn chờ đợi đã xảy tới, sau khi Thanh Linh Thụ hứng chịu vô số đợt công kích đã nhanh chóng tàn lụi.
Đúng lúc đó, Hổ Nhung hạ lệnh
“Tổng công kích! Bắt lấy Thanh Linh Thụ!”
Tộc nhân của tộc Ám Ma Hổ sớm đã bứt rứt không chịu nổi, ngay khi nhận được lệnh, mười mấy thân ảnh liền phi tới, trực tiếp tiến vào giữa trận pháp.
Nhưng cũng cùng lúc đó, dị biến xảy ra.
Nhận thấy nguồn nguyên mộc dày đặc, mặt Hổ Nhung biến sắc, vội hét to: “Mạu chạy, trúng kế rồi, nó vốn dĩ vẫn chưa trúng chiêu!”
Lúc này, hắn chợt nhớ lại lời Diệp Viễn, ruột trong bụng dường như đang quặn thắt lại.
Nhưng trong thời khắc then chốt như vậy, hắn không thể nghĩ ngợi gì nhiều ngoài việc bảo toàn lực lượng cho tộc.
Nhưng tiếc là Thanh Linh Thụ không có ăn chay…
Lập tức Thanh Linh Thụ xanh tươi trở lại, thậm chí còn công kích mạnh mẽ hơn trước.
Vô số dây leo tràn ra từ thân cây, khóa chặt lấy hàng chục bóng người xung quanh.
“Bùm!”
Chỉ với một đòn mà Hổ Nhung nôn thốc nôn tháo.
Cũng may hắn vẫn là cường giả cấp sáu của tộc, dù không mạnh bằng Thanh Linh Thụ nhưng vẫn đủ để chống cự đôi chút.
Đòn công kích kia đã khiến dây leo bị chậm lại đôi chút.
Nhưng cho dù là vậy, vẫn có ba bốn kẻ xấu số bị dây leo trói chặt.
Bây giờ bọn hắn mở mồm cũng không nổi chứ đừng nói là kêu cứu.
Hổ Nhung cũng không dám lưu lại thêm nữa, liền cùng những người còn lại đột phá đại trận.
Vừa ra khỏi đó, cả người hắn choáng váng, đổ rạp người xuống đất.
“Rầm!”
Hổ Nhung đấm một quyền xuống đất, uất hận chẳng nói nên lời.
Lại nhìn những tộc nhân khác, niềm phấn khởi ban nãy giờ còn đâu?

Diệp Viễn đứng giữa Hổ tộc, chầm chậm mở cả hai mắt thở dài một hơi.
“Tinh huyết của Côn Bằng này còn kém quá nhiều so với long huyết mà ta luyện hóa trước kia, chênh lệch quả là quá lớn!” Diệp Viễn thở dài.
“Đại ca, người có thể tu luyện chậm lại chút không? Cứ như vậy tiểu đệ chắc không bao giờ bắt kịp được huynh mất!” Bạch Quang chán nản nói.
Diệp Viễn vừa mới luyện hóa tinh huyết Côn Bằng của Bằng tộc, giờ đã đạt tới Hồn Hải Cảnh tầng bảy!
Hắn cười: “Chẳng phải ngươi đã là cường giả cấp năm hóa hình rồi đấy thôi, sao lại bảo ta tu luyện nhanh hơn chứ?”
Bạch Quang tức giận nói: “Đúng là ta đã hóa hình thành công, nhưng thực lực giữa hai ta đã cách biệt quá lớn rồi! Mà thôi vậy, đừng nói mấy thứ này nữa. Đại ca, huynh không hề lo lắng chút nào sao?”
Diệp Viễn lại cười: “Ta đương nhiên là lo lắng đôi chút, lo rằng bọn hắn sẽ chẳng còn trở về được nữa.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất