Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 667: Một đơn thuốc

Chương 667: Một đơn thuốc
“Ha ha, Diệp công tử có đó không?”
Diệp Viễn đang trò chuyện với Bạch Quang thì từ ngoài cửa vang lên giọng nói ngại ngùng của Hổ Nhung.
Bạch Quang ngạc nhiên nhìn Diệp Viễn, rõ ràng là, Diệp Viễn lại một lần nữa gặp phải chuyện xui xẻo.
“Vào đi”. Diệp Viễn không hề kinh ngạc mà nhẹ nhàng đáp.
Hổ Nhung bước vào, dáng vẻ èo uột, ánh mắt không ngừng né tránh, không dám nhìn thẳng Diệp Viễn, trên mặt có chút vẻ nóng giận.
Một cường giả cấp sáu giờ đây lại đang tỏ vẻ ngượng ngùng như một vị cô nương, thật khiến người ta bất ngờ.
Sau khi bước vào, Hổ Nhung không lên tiếng, Diệp Viễn cũng thấy vậy mà im lặng, bầu không khí có chút gì đó khó chịu.
Cuối cùng, vẫn là Hổ Nhung chịu không nổi cái bầu không khí này mà mở miệng trước: “Không biết Diệp công tử… có cách nào để bắt Thanh Linh Thụ không?”
Câu nói này được nói ra, cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận bọn họ thất bại rồi.
Một cường giả cấp sau đi cúi đầu trước võ giả cấp bốn, đây không phải là cảnh tượng nên xảy ra trong kịch bản.
Rất hiển nhiên, Hổ Nhung hoàn toàn đã hết cách để bắt được Thanh Linh Thụ rồi.
Thực lực của Thanh Linh Thụ thật sự vượt xa tưởng tượng của hắn, chẳng trách thủ lĩnh Hổ Viêm của hắn cũng phải chịu khổ cực.
Diệp Viễn liếc nhìn Hổ Nhung rồi nói: “Chắc ngươi vẫn còn nhớ những lời của ta trước đó?”
Mặt Hổ Nhung lộ rõ vẻ chật vật, rõ ràng công dụng của Thanh Linh Thụ không chỉ là để chữa lành vết thương của hắn.
Nếu không thì ngay từ đầu tại sao Hổ Viêm lại bằng mọi giá lùng bắt nó?
Thanh Linh Thụ là thiên địa linh mộc, năng lượng nguyên mộc của nó cường đại vô song.
Mộc tính của nó là thứ mà bất luận là đối với võ giả nhân loại hay yêu thú đều mang ích lợi vô thường.
Mà Thanh Linh Thụ cũng không giống như các loài cây khác, đối với thần hồn của võ giả là cực cấp tư dưỡng
Đột phá từ cấp sáu tới cấp bảy cần điều kiện rất lớn.
Đó chính là nút thắt lớn giữa Trung Tam Cảnh và Thượng Tam Cảnh, dẫu là nhân loại hay yêu tộc, đều có vô số những kẻ bị chặn lại ở chỗ này.
Nếu so sánh với độ khó của việc đột phá từ Hóa Hải cảnh tới Hồn Hải cảnh thì là gấp bội.
Mà chìa khóa ở bước này chính là Thần Hồn.
Bởi vậy lý do ngay từ đầu mà Hổ Viêm muốn bắt Thanh Linh Thụ, chính là vì muốn đột phá lên cấp bảy!
Chỉ có điều hắn không ngờ rằng, thực lực của Thanh Linh Thụ lại mạnh đến thế, lần này coi như hắn đã mất cả chì lẫn chài.
Về điểm này, chắc chắn Hổ Nhung cũng không hay.
Vậy nên để hắn từ bỏ Thanh Linh Thụ thì thực sự là không thể.
“Chuyện này… Diệp công tử có thể đổi lấy thêm một điều kiện? Thanh Linh Thụ đối với tộc ta mà nói là vô cùng quan trọng, thực sự không thể nhượng bộ. Diệp công tử có thể đề xuất thêm điều kiện khác, dù là ngang bằng với Thanh Linh Thụ cũng không sao.” Hổ Nhung nói.
Diệp Viễn nghe xong liền lắc đầu: “Thanh Linh Thụ với ta là vô dụng, nhưng lại là vật cứu mạng với bằng hữu của ta. Nếu như các ngươi vẫn kiên trì muốn có nó, vậy thì hãy tự đi mà nghĩ cách.”
Diệp Viễn chẳng hề để ý tới thái độ của Hổ Nhung.
Đến Mộc Linh Khốn Long Trận cũng vô dụng thì thật sự là tộc Ám Ma Hổ đã rơi vào thế bí, vậy nên hắn không lo lắng về việc Hổ Nhung sẽ bỏ cuộc.
Chỉ cần Diệp Viễn không đích thân ra tay thì đừng hòng Hổ Nhung chạm được vào Thanh Linh Thụ.
Hổ Nhung nhịn không nổi, hắn rất muốn khống chế Diệp Viễn, ép Diệp Viễn đi bắt Thanh Linh Thụ.
Nhưng sự tồn tại của Bạch Quang lại khiến hắn phải kiêng kỵ.
Tuy thực lực của Bạch Quang không cao, nhưng huyết thống của hắn thực sự rất đáng gờm.
Với tộc Ám Ma Hổ mà nói, thân phận của Bạch Quang cũng gần ngang với với tộc trưởng.
Nhưng thứ khiến hắn kinh sợ nhất chính là, cái ngày mà hắn cùng Bạch Quang đi vào ranh giới của khu rừng hắc ám.
Lúc đó, từ người Bạch Quang tản phát ra một loại khí tức cộng hưởng cùng với khu rừng hắc ám!
Nhưng Bạch Quang lại không hề hay biết, vốn dĩ Thần Cấm Yêu Vực chưa từng có ai dám tiến vào sâu đến vậy!
Nếu nói Bạch Quang không dính dáng gì tới nơi đó, có đánh chết Hổ Nhung cũng không tin!
Mất Thanh Linh Thụ, Hổ Viêm cũng mất đi cơ hội đột phá lên cấp bảy.
Nhưng nếu vì lý do gì mà Bạch Quang biến mất, tộc Ám Ma Hổ sẽ đứng trước nguy cơ bị hủy diệt.
Đối với hậu duệ thần thú, nếu tồn tại huyết thống không thuần chủng thì việc mạt sát là hoàn toàn tùy ý.
Về điểm này, mọi thứ đều đã được định đoạt từ lúc mới sinh ra!
Nếu không phải vì vậy, cho dù là Hổ chủ xuất hiện, Hổ Nhung cũng không cần phải cung kính với tên tiểu bối kia như thế.
“Vậy… cũng được! Nhưng ngươi phải đáp ứng với ta, trị khỏi thương thế của Hổ Viêm đại ca!”
Trong lòng rối như tơ vò nhưng cuối cùng Hổ Nhung cũng đã đưa ra quyết định khó khăn này.
Vì hắn nhận ra rằng, bản thân không có cách nào có thể đối phó với tên tiểu tử cấp bốn trước mặt.
Chỗ dựa của hắn quá vững chãi rồi.
Với thứ huyết thống Long tộc đáng sợ của hắn, đến Long chủ cũng chẳng phải là đối thủ, đã vậy lại còn là huynh đệ vào sinh ra tử của Hổ chủ.
Một kẻ như vậy, trong yêu tộc này ai dám động tới?
Diệp Viễn gật đầu đáp: “Về phần này ngươi cứ yên tâm, Thanh Linh Dung Tâm Dịch tự ắt sẽ có phần của các ngươi”
Hổ Nhung chìm trong đau khổ, gật đầu nói: “Được, thành giao!”
“Chờ đã, ta nói thành giao lúc nào? Chẳng lẽ ngươi quên lời ta nói rồi sao?” Diệp Viễn hỏi.
Hổ Nhung ngây ngẩn, bỗng nhớ lại những gì Diệp Viễn từng nói, sắc mặt càng lúc lại càng khó coi.
Hắn chính là nói, nếu lần sau lại đến tìm, hắn sẽ tăng giá!
“Chuyện này… Diệp công tử, dù sao ngài và Hổ chủ đại nhân cũng là huynh đệ vào sinh ra tử, được coi như khách quý của Hổ tộc. Chúng ta vì Thanh Linh Thụ này mà mất 10 năm công sức, với Hổ tộc mà nói là tổn thất rất lớn, ngài có thể ra điều kiện nào khác…”
Mặt Hổ Nhung đậm vẻ khốn khó, hắn hướng ánh mắt về phía Bạch Quang.
Bạch Quang cũng chẳng khách khí mà nói thẳng: “Cái tên này thật là mau quên! Hôm đó ngươi có ý định dành phần bất lợi cho đại ca ta, ta đã cảnh cáo ngươi như thế nào?”
Nghe xong Hổ Nhung toát mồ hôi hột, trong thâm tâm lẳng lặng tự kêu oan.
Ta nào có ý gây khó dễ cho hắn, chỉ là hắn cưỡng ép ta thôi!
Vả lại Hổ tộc bố trí trận pháp mất cả 10 năm, không thử một lần thì sao bọn hắn có thể chịu từ bỏ?
Diệp Viễn đáp: “Nể mặt Bạch Quang, ta cũng không muốn làm khó ngươi, đây là danh sách một số linh dược, ngươi cứ đi chuẩn bị giúp ta là được”
Hổ Nhung nghe vậy thì vui mừng nói: “Chỉ cần chuẩn bị một chút linh dược đúng không? Dẫu sao Hổ tộc ta ở Thần Cấm Yêu Vực này cũng có chút thế lực, chuyện này không thành vấn đề”
Diệp Viễn chỉ cười. Kết quả là sau khi nhìn vào danh sách, nụ cười trên gương mặt Hổ Nhung bỗng dưng cứng đờ lại.
Viết trên đó là dày đặc các loại dược liệu, trong đó có rất nhiều loại mà đến cả hắn cũng chưa từng nghe qua.
Linh dược cấp năm, có cả linh dược cấp sáu, thậm chí số lượng vô cùng lớn.
Cái… cái này quả đúng là ăn cướp mà!
“Thế nào? Ban nãy ngươi nói cái gì không thành vấn đề mà, sao lại nuốt lời nhanh vậy?” Diệp Viễn cười lớn.
Hổ Nhung thấy hận cái miệng của mình, đã biết rõ tên này là kẻ cướp mà hắn lại không đề phòng.
Đã lỡ nói ra rồi, chẳng thể lấy tay tự vả mình.
Bên cạnh đó nếu xét theo tính khí tên tiểu tử này, giờ mà cự tuyệt, chẳng biết hắn sẽ gây thêm tai họa nào nữa!
“Ha… ha ha, không sao, ta… sẽ cố gắng chuẩn bị!” Hổ Nhung ngại ngùng đáp.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất