Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 669: Đại chiến với Thanh Linh Thụ

Chương 669: Đại chiến với Thanh Linh Thụ
Ngoại hình của Diệp Viễn rất đẹp trai nhưng chắc chắn không phải nhờ hắn đẹp trai mà không có phản ứng với độc dược.
Song, tất nhiên Diệp Viễn sẽ không nói chuyện mình có Nguyên Từ Linh Mộc cho đám người này, chút độc ấy đối với những cường giả cấp sáu mà nói thì chẳng đáng là gì, nhịn một chút là được.
Chỉ có điều bọn họ vẫn rất nghi ngờ hiệu quả của bột phấn, khi tiến vào đại trận, cả đám vận dụng mười thành công lực, chỉ sợ đám dây kia quấn lấy mình.
Diệp Viễn thì bước tới rất tự tin, ngênh ngang vào đại trận.
Khi bọn họ tới gần cây Thanh Linh, tộc nhân của tộc Ám Ma Hổ phát hiện, dây đó không chỉ không bò về phía mình mà còn có vẻ sợ hãi tránh xa.
Chứng kiến tình huống này, rốt cuộc bọn họ cũng biết Diệp Viễn không hề khoác lác.
Người ta có bản lĩnh thực sự!
Chẳng trách một tiểu tử mới cấp bốn đã dám hùng hồn nói mình tới bắt Thanh Linh Thụ, chỉ một lọ thuốc bột nho nhỏ của người ta đã dễ dàng giải quyết vấn đề khiến cả đám cường giả cấp sáu bọn họ đau đầu rồi.
“Đại ca, bột phấn này của huynh thật là thần kỳ, mấy cái dây đó né chúng ta luôn rồi!” Bạch Quang cũng tấm tắc liên tục.
Diệp Viễn cười nói: “Vạn vật trong đất trời tương sinh tương khắc, cây Thanh Linh này đúng là rất lợi hại nhưng có vài thứ nó cũng phải kiêng kị. Bột phấn này lấy Lộc Sinh Thảo làm thuốc dẫn để dung hợp một số dược liệu rồi luyện chế nên nó gọi là bột Lộc Sinh, đây chính là một trong những thứ mà Thanh Linh Thụ kiêng kị. Lộc Sinh Thảo có đẳng cấp không cao, chỉ đến cấp năm, nhưng nếu Thanh Linh Thụ dính phải độc của nó thì độc này sẽ như ôn dịch ngăn chặn Mộc nguyên lực trong cơ thể cây. Những cái dây này đều là dây con của Thanh Linh Thụ, cho nên chúng hết sức kiêng kỵ bột Lộc Sinh.”
Hổ Nhung và tộc nhân đứng bên cạnh nghe giải thích mà choáng váng cả đầu, gã Diệp Viễn này hiểu biết quá sâu về Thanh Linh Thụ này rồi?
Vạn vật trong đất trời tương sinh tương khắc, đạo lý này ai cũng hiểu, nhưng ai có thể biết được đâu là thiên địch của loại cây hiếm gặp như Thanh Linh Thụ?
Chẳng lẽ tên tiểu tử này là một bộ từ điển sống?
Bạch Quang giơ một ngón tay cái, chân thành tán thưởng từ đáy lòng: “Đại ca quả là đại ca, thật lợi hại!”
Diệp Viễn cười mắng: “Đây là ngày đầu ngươi quen biết ta chắc? Những thứ này đã coi là gì?”
Hổ Nhung và tộc nhân lại đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy không còn gì để nói.
Việc mà Hổ tộc bố trí mười năm vẫn chưa giải quyết được, Diệp Viễn dùng một lọ bột phấn liền xử lí xong, thế này vẫn chưa coi là gì ư?
Vậy đối với Diệp Viễn, loại việc như thế nào mới được tính là đáng để ý?
“Lúc gần tiếp cận bản thể của Thanh Linh Thụ thì các ngươi phải cẩn thận một chút. Linh mạch nơi đây đã hoàn toàn bị Thanh Linh Thụ chiếm cứ rồi, dây rợ rễ cây của nó có thể len lỏi đến khắp mọi ngõ ngách, lát nữa các ngươi kiềm chế những nhánh dây của nó giúp ta, để ta đối phó với bản thể.” Diệp Viễn trịnh trọng nói.
“Ngươi tự đối phó bản thế?” Hổ Nhung trừng to mắt nhìn, hoàn toàn không thể tin tưởng nổi.
Hổ Nhung biết bản lĩnh của Diệp Viễn không nhỏ, cho nên mới có thể kiềm chế đại bộ phận tinh lực của Thanh Linh Thụ.
Nhưng dựa theo ý tưởng của Hổ Nhung, người tấn công chủ đạo vẫn nên là hắn, dù sao thì thực lực của Diệp Viễn hiện còn quá thấp.
Nhưng hiện tại tình huống là thế nào? Sao lại hoàn toàn trái ngược với suy tính của hắn như vậy?
“Ta cũng rất muốn cho ngươi, nhưng ngươi là đối thủ của nó sao? Cây Thanh Linh hiện đang dốc hết sức công kích đại trận, những dây con hoàn toàn hành động theo bản năng thôi. Nếu lúc bản thể hồi phục tinh thần lại, bột Lộc Sinh có mạnh đến đâu cũng chẳng ích gì.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Hổ Nhung bị hắn hỏi á khẩu không thể trả lời, bởi đúng là khi đối mặt với cây Thanh Linh, hắn hoàn toàn không hề có sức đánh trả.
“Thôi được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa. Đợt một lát các ngươi gây ra động tĩnh càng lớn càng tốt, thu hút sự chú ý của nó, còn lại cứ giao hết cho ta.”
“Đại ca, huynh phải cẩn thận đó!” Bạch Quang quan tâm dặn dò.
“Ừ, cứ yên tâm đi, không vấn đề gì đâu.”
Nói xong, Diệp Viễn tung người nhảy, cực nhanh nhẹn tiến lại gần bản thể của Thanh Linh Thụ.
Lúc này, Hổ Nhung và đám người đi cùng đã không còn nhẹ nhàng như trước đó, cả đám đề cao cảnh giác như sắp gặp kẻ địch mạnh.
Diệp Viễn cấp tốc tới gần, nhưng rốt cuộc vẫn khiến Thanh Linh Thụ chú ý!
Song Thanh Linh Thụ không quá để ý Diệp Viễn, chỉ phái tất cả đám dây leo bò về phía hắn, còn mình thì tiếp tục công kích đại trận.
Trong mắt nó, tên tiểu tử cấp bốn này chẳng khác gì một con sâu cái kiến.
Nhưng mà lúc này ý cảnh Phong Chi Lưu Động của Diệp Viễn đã phát huy hoàn toàn, tránh đi đám dây này một cách cực kỳ khéo léo, tiếp tục lao nhanh về phía bản thể của cây Thanh Linh.
Đến khi Thanh Linh Thụ phản ứng lại, Diệp Viễn đã cách bản thể của nó chưa đến trăm trượng.
Khoảng cách trăm trượng đối với Diệp Viễn hiện tại chẳng qua chỉ là một chớp mắt mà thôi.
Đến lúc này, Thanh Linh Thụ mới bắt đầu coi trọng con sâu cái kiến Diệp Viễn này. Nó dừng công kích đại trận, đặt trọng tâm lên người Diệp Viễn.
Thanh Linh Thụ vừa chuyển dời trọng tâm chú ý, đại trận liền giảm bớt được áp lực, lập tức áp chế vầng sáng trên thân cây xuống rất nhiều.
Dù vậy, bằng vào thực lực của Thanh Linh Thụ cũng đã thừa đủ để đối phó với Diệp Viễn.
Khu vực xung quanh bản thể của nó lần thứ hai sáng rực lên, sau đó vô số dây leo phá đất chui ra, tràn ngập khắp không gian.
Mặc dù Diệp Viễn có thân pháp tuyệt đỉnh cũng không cách nào tìm được khe hở mà tiến vào.
Lúc này, trước mặt Diệp Viễn như là có một bức tường cao chặn lại, mặc cho hắn cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua.
Diệp Viễn cau chặt lông mày, quanh thân bỗng xuất hiện vô số bông Hỏa Liên, bao bọc chặt lấy hắn.
Hỏa Liên vừa xuất hiện liền không chút do dự xông thẳng về phía tường dây leo.
Tiểu Hỏa bấy giờ đã là Nguyên Hỏa cấp năm, ngọn lửa mạnh mẽ không gì sánh được.
Đám dây này đều là dây con của Thanh Linh Thụ, thực lực chỉ tầm cấp năm là cao nhất.
Nhưng về thuộc tính, Tịnh Đàn Hỏa Liên lại hoàn toàn khắc chế đám dây leo này!
Và thế là, tiếng xẹt xẹt vang lên khắp nơi, tường dây nhanh chóng bị Nguyên Hỏa của Diệp Viễn đốt thành tro.
Song đau đầu hơn là, địa vực này là linh mạch thuộc tính mộc, đám dây này căn bản đốt không hết được, đốt xong đám này lại có đám kia trèo ra.
Chúng điên cuồng sinh trưởng, sau đó bị Tiểu Hỏa vô tình đốt trụi.
Đám người Hổ Nhung lúc này cũng đang bận hỗn chiến với đám dây tối mặt tối mày.
Nhưng bên bọn họ dù có cả đám người mà tình hình vẫn không thể đồ sộ được như phía Diệp Viễn.
Mấy người tuy đều đã là cường giả cấp sáu nhưng đối mặt với đám dây sinh trưởng nhanh như chớp này, bọn họ cũng không có cách nào xử lý nổi.
Ban đầu Thanh Linh Thụ vốn đặt trọng tâm ở chỗ đám người Hổ Nhung, nhưng lúc này nó đâu còn thời gian mà xử lý bọn họ, nó đã dồn hết tinh lực lên người Diệp Viễn rồi.
Vì thế, dây bên phía Hổ Nhung bắt đầu mất khống chế, áp lực trên người bọn họ cũng nhẹ bớt rất nhiều.
Hổ Nhung nhìn phía bên Diệp Viễn, tình hình bên đó thật quá hoành tráng làm hắn nghẹn họng nhìn trân trối.
Hắn kinh ngạc không phải vì Nguyên Hỏa của Diệp Viễn mà vì trình độ khống chế Nguyên Hỏa của hắn đã đạt đến mức đỉnh cao rồi.
Võ giả bình thường sở hữu Nguyên Hỏa cũng tuyệt đối không thể làm được đến mức độ cắt đứt hoàn toàn công kích của đám dây như vậy.
Hơn nữa, nơi này lại chính là linh mạch thuộc tính mộc, mặc dù Nguyên Hỏa bình thường có thể ngăn cản dây nhưng không có khả năng đốt rụi bọn nó chỉ trong nháy mắt như thế.
Nguyên Hỏa này cũng không phải thứ bình thường!
Thiếu niên này, thật sự là rất đáng sợ!
Nhưng mà lúc này, dù tốc độ cao như Diệp Viễn lại vẫn bị đám dây có thể sinh trưởng điên cuồng kia kéo chậm chân.
Khoảng cách trăm trượng không dễ rút ngắn nữa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất