Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 670: Phong Linh Châm

Chương 670: Phong Linh Châm
Diệp Viễn bước tới rất thong thả, cũng rất vững chắc.
Trên mảnh linh mạch này, Nguyên Mộc của Thanh Linh Thụ gần như là vô tận, cho nên nó có thể liên tục không ngừng sản sinh ra dây leo công kích Diệp Viễn.
Nhưng Nguyên Hỏa của Diệp Viễn dường như cũng là vô cùng vô tận, mặc nó tấn công bao nhiêu, Diệp Viễn đều có thể đốt trụi bọn chúng.
Dùng Nguyên Hỏa ở mức độ này cũng khiến nguyên lực của Diệp Viễn tiêu hao rất nhanh.
Song lần này đến đây, Diệp Viễn đã chuẩn bị đầy đủ khá nhiều đan dược bổ sung nguyên lực.
Lúc này hắn cắn dược như không muốn sống nữa, cho nên không đến nỗi rơi vào tình trạng suy kiệt nguyên lực.
Hiện tại là lúc Tịnh Đàn Thánh Hỏa thể hiện khả năng tinh lọc cực kỳ cường đại.
Những dây leo thô to như vậy đều bị Tịnh Đàn Thánh Hỏa đốt cháy sạch sẽ một cách nhanh chóng. Tốc độ đốt cháy này cao hơn nhiều so với Nguyên Hỏa cấp năm bình thường.
Sau khi tiến hóa, Tiểu Hỏa đã sinh linh trí, uy lực của Tịnh Đàn Thánh Hỏa dĩ nhiên sẽ càng mạnh hơn rất nhiều so với Nguyên Hỏa cấp năm thông thường.
Lấy ví dụ như một đại trận có ý thức điều khiển và vận chuyển một cách tự chủ thì uy lực của nó tuyệt đối vượt xa đại trận cùng cấp bình thường.
Diệp Viễn nhanh chóng vượt qua khoảng cách năm mươi trượng, càng tiến lại gần bản thể của Thanh Linh Thụ hơn nữa.
Đột nhiên, đám dây leo của Thanh Linh Thụ vây bên cạnh Diệp Viễn lùi nhanh về sau như thủy triều rút. Trông qua còn tưởng chúng đã bị Diệp Viễn làm cho sợ chết khiếp.
Phía bên Hổ Nhung hiện giờ áp lực đã nhẹ đi rất nhiều, thấy tình cảnh này không khỏi mừng vui quá đỗi.
Có vẻ Thanh Linh Thụ cũng không chịu nổi nữa rồi!
Diệp Viễn này quả là vô cùng lợi hại, thực lực thua vài cấp mà vẫn có thể đánh cho Thanh Linh Thụ thua liểng xiểng.
“Hổ Nhung đại nhân, hắn đang làm gì thế, vì sao lại bất động?”
“Đúng vậy, đang có cơ hội tuyệt vời như thế, sao lại bỏ qua nhỉ?”
Khi dây leo lùi lại, Diệp Viễn cũng không thừa thắng xông lên. Trước đó hắn còn tiến lên vài bước nhưng lúc này lại triệt để đứng yên, khiến tộc nhân của tộc Ám Ma Hổ vô cùng khó hiểu.
“Các ngươi là đám đầu heo à! Thanh Linh Thụ này là linh mộc cấp sáu đỉnh phong đấy, sao lại dễ đối phó như thế được? Ngậm cái mồm vào, khuấy cho động tĩnh lớn hơn chút nữa để Thanh Linh Thụ phân tâm, vậy là các ngươi đã lập công rồi.” Bạch Quang bỗng hét to.
Tốc độ của Bạch Quang cực nhanh, xuyên qua đám dây leo mà chúng không thể bắt được hắn.
Đám người bên phía Hổ Nhung nghe được, lòng hết sức căng thẳng, lực đánh trên tay cũng tăng vài phần.
Bọn họ đều hiểu hiện tại đã đến thời điểm mấu chốt, nhất định phải dốc toàn lực để ứng phó!
Diệp Viễn vẫn đứng yên đó không nhúc nhích, nhưng không phải hắn không làm gì.
Ngược lại, lúc này áp lực của Diệp Viễn còn lớn hơn trước.
Chỉ có Diệp Viễn biết, điểm mạnh nhất của Thanh Linh Thụ không phải đám dây biết quấn người này mà là những công kích vào thần hồn một cách xuất quỷ nhập thần.
Đối với võ giả mà nói Thanh Linh Thụ chính là một vật cực quý, bởi nó có thể tẩm bổ thần hồn của võ giả, giúp võ giả đột phá cảnh giới!
Nhưng đồng thời, công kích lên thần hồn của Thanh Linh Thụ cũng thuộc dạng mạnh không gì sánh được.
Như Hổ Viêm, chưa nói trúng độc Vô Ảnh Hồn, bản thể của Thanh Linh Thụ còn có thể phân bố một loại vật chất vô sắc vô vị vô hình, chuyên tấn công thần hồn của võ giả.
Loại thủ đoạn này, trông khá tương tự với thần hồn bí kỹ của võ giả nhân loại, nhưng cũng có chỗ bất đồng.
Bởi vì Thanh Linh Thụ không có thần hồn, loại thủ đoạn công kích này chỉ là bản năng của nó thôi.
Nhưng thủ đoạn công kích này còn khó phòng bị hơn công kích thần hồn bình thường, chưa nói Thanh Linh Thụ trước mắt này đã lên cấp sáu.
Trạng thái của Diệp Viễn lúc này đã toàn bộ triển khai, hoàn toàn đạt đến tâm cảnh Tâm Như Bàn Thạch.
Bất cứ một tia dao động nào của xung quanh đều không thể thoát được cảm nhận của hắn.
“Đến rồi!”
Diệp Viễn quát nhẹ một tiếng, thân hình bỗng dưng biến mất.
Bằng vào hồn lực hiện tại của Diệp Viễn, hắn căn bản không thể chống lại loại công kích này, cho nên chỉ có thể tránh né.
Đối với những văn tự màu vàng kim và viên hắc châu kia, Diệp Viễn thật sự không tin tưởng nhiều lắm.
Một kích không trúng, Thanh Linh Thụ lại điên cuồng phát động công kích.
Phong Lôi Cực Quang Độn Pháp của Diệp Viễn đã phát huy đến cực hạn, liên tục di chuyển trong phạm vi lớn, tránh né công kích của Thanh Linh Thụ.
Song Diệp Viễn cũng không phải đang trốn tránh không mục đích mà là vu hồi tiến tới một cách có ý thức.
Điểm này, e rằng Thanh Linh Thụ vẫn chưa phát hiện được.
Thanh Linh Thụ là linh vật của thiên địa, nhưng cũng chỉ là vật không có linh trí. Song nó đã tu luyện đến trình độ hiện tại, rõ ràng đã có linh trí, thậm chí linh trí của nó còn rất cao.
Đám Hổ Nhung mở đại trận muốn vây lấy nó, lại bị nó mai phục tấn công, suýt chút nữa toàn quân bị diệt.
Từ điểm này có thể nhìn ra, linh trí của Thanh Linh Thụ cao cỡ nào.
Lúc này nó đang đau buồn phát hiện, cái kiến con sâu nó xem thường ấy thế mà thực sự có thực lực uy hiếp được đến nó.
Lần này, Thanh Linh Thụ thật sự sốt ruột rồi!
Bỗng nhiên, cây Thanh Linh ngừng các công kích đối với thần hồn Diệp Viễn.
Cùng thời khắc đó, không khí dường như bắt đầu xuất hiện một ít thứ gì đó như có như không.
“Chính là lúc này!”
Diệp Viễn đã sớm nhắm chuẩn thời cơ, ngay khi Thanh Linh Thụ vừa thả tuyệt chiêu, thả Vô Ảnh Hồn Độc vào không khí, Diệp Viễn kích phát tốc độ đến cực hạn!
Cũng trong lúc đó, Diệp Viễn điên cuồng thúc đẩy huyết mạch Côn Bằng trong cơ thể, cộng thêm Phong Lôi Cực Quang Độn Pháp, tốc độ của hắn lập tức vọt lên nhanh vô cùng!
Gần như chỉ một nháy mắt, Diệp Viễn đã tiến đến gần bản thể của Thanh Linh Thụ.
Không biết từ lúc nào, trong tay Diệp Viễn xuất hiện hơn chục cây châm bạc, không chút do dự đâm thẳng vào vị trí rễ cây.
“Phù phù phù...”
Đám người Hổ Nhung đột nhiên hào hển thở.
Ngay tại thời khắc vừa rồi, da đầu bọn họ đều như muốn nứt ra, trong không khí truyền tới một loại khí tức cực kỳ nguy hiểm, khiến mỗi người đều ngừng thở.
Mà loại khí tức nguy hiểm này, tại thời điểm Diệp Viễn đâm châm bạc xuống, đều biến mất không còn.
Hổ Nhung nhìn về bóng dáng Diệp Viễn phía xa xa, ánh mắt tràn đầy kiêng kị.
Thiếu niên này, quá mạnh!
Một cây Thanh Linh khiến cả Hổ tộc đều bó tay hết cách, lại cứ thế bị hắn tóm gọn!
“Hổ Nhung đại nhân, cây... cây Thanh Linh bị bắt rồi?” Một gã tộc nhân không dám tin, hỏi lại.
Hổ Nhung trịnh trọng gật đầu, nói: “Nhất định là như vậy! Nếu không phải nó đã bị bắt được, vừa rồi chúng ta đã biến thành cái xác không hồn rồi!”
“Không phải nghi ngờ! Đại ca nói có thể bắt được nó thì nhất định sẽ bắt được!” Bạch Quang vênh mặt như thể y cũng góp công bắt sống Thanh Linh Thụ này vậy.
Đám Hổ Nhung đi tới gần, thấy mấy cây châm bạc cắm ở rễ cây, không khỏi thở dài một hơi: “Thật là không thể tưởng tượng được, một đại thụ che trời cỡ này lại bị mấy cây châm bé nhỏ kiềm chế!”
Khi đang nói, đại thụ cao chọc đến tầng mây kia lại bỗng rút nhỏ đi nhanh chóng, sau đó biến thành một gốc cây cỡ miệng chén.
“Thanh Linh Thụ tu luyện đến trình độ này, tất nhiên có thể dễ dàng điều chỉnh kích thước. Nó trúng Phong Linh Châm của ta, nay đã khó có thể điều động Nguyên Mộc trong cơ thể.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
“Nếu không tận mắt nhìn thấy, ta thực sự không thể tin được một cây Thanh Linh cấp sáu đỉnh phong lại bị một thiếu niên cấp bốn chế ngự!” Hổ Nhung cảm thán.
Ngày hôm nay coi như hắn đã được mở rộng tầm mắt, Thanh Linh Thụ mà ngay cả tộc trưởng Hổ Viêm cũng không làm gì được lại bị thua trong tay thiếu niên Diệp Viễn này.
Diệp Viễn đang định nói gì, chợt sắc mặt đã biến đổi!
Một khí tức cực kỳ đáng sợ, từ xa vọt về phía bọn họ chỉ trong chớp mắt.
Tốc độ ấy, sắp đạt tới mức không thể tưởng tượng nổi!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất