Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 674: Lừa gạt

Chương 674: Lừa gạt
Làm sao Hổ Viên có thể ngờ đến được, đại trận mà Hổ tộc bố trí mười năm, bây giờ lại trở thành chướng ngại vật của chính mình.
Nghĩ lại, thật sự là có cảm giác mua dây buộc mình.
Mộc Linh Khốn Long Trận là một loại trận vây hãm, trận vây hãm lực sát thương không lớn, nhưng mà dưới tình huống có người chủ trì đại trận, muốn trong thời gian ngắn mà thoát khỏi đại trận thì sẽ rất khó khăn.
Bên người Diệp Viễn đều là một đám cường giả cấp sáu, hắn sao có thể không lưu ý một chút chứ? Hắn cũng không có thói quen đem mạng của mình đặt vào tên tay của người khác.
Ngay từ thời điểm hắn tiến vào đại trận, hắn liền âm thầm khống chế Mộc Linh Khốn Long Trận này, chỉ là vẫn chưa có phát động mà thôi.
Cho nên, cho dù Hổ Viêm không xuất hiện, Diệp Viễn cũng đủ tự tin để trốn thoát.
Đại trận này muốn tiêu diệt Bằng Thiên tự nhiên là không dễ, nhưng mà dưới sự điều khiển của Diệp Viễn, Bằng Thiên nghĩ muốn thoát được cũng rất khó.
Có điều lúc này, lực chú ý của Hổ Viêm không đặt ở Diệp Viễn, mà đặt ở trên người thiếu niên áo xanh phía sau hắn, sắc mặt rất khó hiểu.
“Không ngờ được là, vậy mà Thanh Linh Thụ đã sản sinh ra nguyên linh!” Hổ Viêm gằn từng chữ nói.
Lão bằng hữu trong miệng Diệp Viễn, dĩ nhiên là người thiếu niên áo xanh này rồi.
Mà người thiếu niên áo xanh này không phải là ai khác, chính là Thanh Linh Thụ biến thành!
Ngay cả Hổ Viêm cũng không nghĩ tới được rằng Thanh Linh Thụ đã tu luyện ra nguyên linh, có thể hóa thành hình người rồi!
Biến cố này, hắn ta không thể nào mà dự đoán tới.
Tu luyện ra nguyên linh, đã nói lên linh trí của Thanh Linh Thụ đã không thua với loài người.
Hắn vốn là thiên địa linh mộc, thực lực vượt xa những người cùng cấp, bây giờ lại có thêm linh trí không thua loài người thì càng thêm khó đối phó.
Thiếu niên áo xanh nhìn về phía Hổ Viêm với ánh mắt không mấy thiện cảm, thực lực của hắn năm đó cũng không có mạnh như hiện tại, thậm chí còn kém hơn một chút so với Hổ Viêm.
Nếu như không phải hắn có Vô Ảnh Hồn Độc cường đại, thì chỉ sợ sớm đã bị Hổ Viêm bắt đi rồi.
Cho dù là vậy, Thanh Linh Thụ cũng là ở trên mảnh linh mạch này tu luyện thời gian rất lâu mới có thể khôi phục được như cũ.
Mối thù này của hai người sớm đã kết đến rất lớn rồi.
“Cái đồ con hổ thối nhà ngươi, hôm nay chúng ta hãy cẩn thận tính toán một chút món nợ này đi!” Thanh Linh Thụ không một chút khách khí nói.
Sắc mặt Hổ Viêm có chút khó coi, hắn hết sức kiêng kỵ Thanh Linh Thụ. Lúc này thấy vẻ mặt địch ý của hắn, hiển nhiên là hôm nay không có cách nào làm hòa rồi.
“Chuyện này… Thanh Linh thụ, giữa chúng ta là có hiểu lầm! Năm đó mặc dù ta thiếu chút nữa bắt được ngươi, những cũng vì vậy mà suýt chút nữa táng thân biển lửa, không phải sao? Ngươi phải biết, ngươi là thiên địa linh mộc, hơn nữa đối với việc đột phá cấp bảy của Yêu tộc chúng ta có tác dụng rất lớn, cho nên người thèm thuồng ngươi cũng không phải chỉ có mình ta, Bằng Thiên như vậy, không phải là hắn cũng như thế sao? Người đừng có bị tên tiểu tử này lừa!
Hổ Viêm một bên vừa giải thích, một bên vừa muốn gắp lửa bỏ tay người, đem mũi nhọn hướng chỉ về phía Diệp Viễn.
Hắn biết xuất hiện loại cục diện này, khẳng định ở giữa không thiếu được tay của Diệp Viễn. Nhưng mà nếu nói miệng lưỡi kháo léo, hắn ta cũng không có kém.
Huống chi mặc dù Thanh Linh Thụ sản sinh ra nguyên linh, nhưng mà khẳng định là thời gian chưa lâu, nhiều nhất là tương đương với tâm tính của thiếu niên mười mấy tuổi của loài người mà thôi, rất dễ bị lừa gạt.
Diệp Viễn có thể lừa gạt Thanh Linh Thụ, thì chính mình cũng có thể.
Quả nhiên, Thanh Linh Thụ nghe một chút, không khỏi quay đầu về phía Diệp Viễn hỏi: “Diệp Viễn, ngươi nghe thấy chưa, hắn nói ngươi gạt ta.”
Hổ Viêm nghe thấy có chút triển vọng, lập tức thêm mắm thêm muối nói: “Đúng vậy, nhất định là hắn đang lừa ngươi! Hắn là loài người, loài người so với Yêu tộc chúng ta thì càng thêm tinh ranh và xảo quyệt! Hơn nữa so với ta, hắn có thực lực có thể uy hiếp đến ngươi! Hắn chỉ muốn lợi dụng ngươi để đối phó với ta, sau đó sẽ quay lại đối phó với ngươi! Ngươi nghĩ rằng một con người có thể chống lại sự cám dỗ của Thanh Linh Thụ hay sao? Mục tiêu sau cùng của hắn ta nhất định là ngươi!”
Thanh Linh Thụ nhìn về phía Diệp Viễn, hói: “Diệp Viễn, ngươi nói xem, ngươi lợi dụng ta sao?”
Hổ Viêm tưởng rằng Diệp Viễn sẽ lên tiếng chối cãi, hắn đã sớm chuẩn bị xong chuỗi dài lời nói sắc bén để bôi nhọ Diệp Viễn.
Ai ngờ Diệp Viễn chỉ cười rạng rỡ, rất thức thời thừa nhận: “Ha ha, nói như vậy cũng không có sai. Ta chính xác là đánh không lại hắn, cho nên chỉ có thể dựa vào ngươi.”
Hổ Viêm sững sờ, một bụng đầy lời nói vậy mà lại không còn đất dụng võ, thiếu chút nữa bị bức đến nội thương.
Có điều Hổ Viêm rất nhanh đã tỉnh táo trở lại, vẻ mặt hưng phấn nói: “Người nghe đi, chính hắn đã thừa nhận rồi! Loài người, đúng là không có thứ gì tốt!”
Thanh Linh Thụ không để ý đến Hổ Viêm, tự mình nhìn Diệp Viễn nói: “Diệp Viễn, ngươi nói xem sao lại có một con hổ ngu xuẩn như vậy chứ?”
Diệp Viễn cười nói: “Có một số gia hỏa chung quy vẫn là thích tự cho mình là thông minh, có điều ngươi phải thông cảm một chút, dù sao cũng chết đến nơi rồi, nên muốn nhảy về phía trước một chút.”
Thanh Linh Thụ gật gật đầu, như là vô cùng công nhận lời mà Diệp Viễn nói, nói: “Được rồi, ta thật sự là không thể nào hiểu được. Chính hắn ngu xuẩn, còn tưởng rằng toàn thế giới này đều ngu xuẩn giống như hắn.”
Vẻ mặt Hổ Viêm mới vừa rồi còn hưng phấn, nhưng nghe đến đây liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Hai người nay, căn bản là đang lấy hắn ra để trêu đùa!
Hóa ra mình nói nửa ngày, Thanh Linh Thụ này một câu cũng đều không có nghe lọt?
Nhưng mà tại sao?
Hổ Viêm dám khẳng định, Thanh Linh Thụ là lần đầu tiên gặp Diệp Viễn, hắn dựa vào cái gì mà tin tưởng Diệp Viễn như vậy, cho rằng Diệp Viễn sẽ không bao giờ gây bất lợi cho hắn?
“Được rồi, lời thừa thãi đã nói quá nhiều, bây giờ có thể tiễn ngươi lên đường rồi!” Thanh Linh Thụ nhàn nhạt nói.
Hổ Viêm vẫn chưa từ bỏ ý định như cũ, nhìn Thanh Linh Thụ la lớn: “Tiểu tử này rõ ràng không có ý tốt, tại sao ngươi lại tin tưởng hắn như vậy?”
Thanh Linh Thụ liếc mắt, nói với hắn: “Ta đã định xong khế ước thần hồn với Diệp Viễn, ngươi không nên uổng phí khí lực.”
Hổ Viêm nghe vậy con ngươi co rụt lại, lộ ra thần sắc không dám tin, hắn một mạch mai phục ở phụ cận, thu hết tất cả hành động của Diệp Viễn vào trong mắt.
Nhưng mà Diệp Viễn lại có thể hiển nhiên ở dưới mí mắt của hắn, cùng với Thanh Linh Thụ hoàn thành khế ước thần hồn, điều này sao có thể được?
Đương nhiên Hổ Viêm không biết, từ khi Diệp Viễn vừa thấy Thanh Linh Thụ thì đã biết hắn đã sản sinh ra nguyên linh.
Nếu đã sản sinh ra nguyên linh, đương nhiễn Diệp Viễn sẽ không dùng thủ đoạn cực đoan để thu phục Thanh Linh Thụ.
Huống chi sau khi Diệp Viễn tiến vào tâm cảnh Tâm Như Bàn Thạch thì phát hiện có hai khí tức hết sức mạnh mai phục ở gần mình.
Nếu như hắn thật sự thu phục Thanh Linh Thụ, vậy không phải là tự mình tìm chết hay sao?
Cho nên, Diệp Viễn liền thi triển thần hồn bí kỹ, bắt đầu câu thông với Thanh Linh Thụ.
Diệp Viễn phân tích tình thế bây giờ cho Thanh Linh Thụ nghe, hơn nữa cam kết với Thanh Linh Thụ, chỉ cần hắn thủ hộ Nguyệt Mộng Ly mười năm thì mình sẽ giúp hắn đột phá cấp chín!
Loại cam kết nặng trịch này, cũng chỉ có Diệp Viễn mới dám hứa hẹn.
Có điều Diệp Viễn cũng không hề khoác lác, hắn đã gặp linh vật cấp chín nhiều không kể xiết, hiểu Thanh Linh Thụ vô cùng rõ, trợ giúp hắn đột phá cấp chín cũng không phải là chuyện không thể.
Vì thể hiện thực lực của mình, Diệp Viễn dùng Phong Linh Châm đánh vào bản thể của Thanh Linh Thụ.
Chỉ có điều tác dụng của Phong Linh Châm cũng không phải là giam cầm lực lượng mộc nguyên của Thanh Linh Thụ, mà là kích phát tiềm năng của Thanh Linh Thụ, để hắn có thể nhanh chóng hấp thu nguyên mộc trên mảnh linh mạch này!
Lực lượng mộc nguyên ngừng hoạt động, chỉ là do Thanh Linh Thụ cố tình làm mà thôi.
Diệp Viên đã liên thủ với Thanh Linh Thụ, lừa gạt tất cả mọi người ở nơi này!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất