Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 677: Tình hình ở Thần Vực

Chương 677: Tình hình ở Thần Vực
Diệp Viễn sững sờ, hành động đột nhiên này của Nguyệt Mộng Ly khiến hắn không kịp trở tay.
Một hút dư hương lưu lại trên má, đôi môi dịu dàng mềm mại khiến hắn có chút lưu luyến hành động vừa rồi.
Cả kiếp trước và kiếp này, đây là lần đầu tiên Diệp Viễn có hành động thân mật như vậy với một cô gái.
Cho dù hắn có là Đan Đế, thì bây giờ cũng không biết phải làm sao.
Về phần Nguyệt Mộng Ly, lúc này nàng đang vùi đầu vào ngực mình, xấu hổ đến mức hận không thể tìm cái lỗ nào đó để chui xuống.
Diệp Viễn là lần đầu tiên, nàng thì không phải là lần đầu tiên sao?
Chính Nguyệt Mộng Ly cũng không nghĩ tới, lúc nãy quỷ thần xui khiến thế nào mà lại đi hôn Diệp Viễn.
Điều này đối với một cô nương dè dặt như nàng thì thật là điều không thể tưởng tượng được.
Ở Thần Vực, có bao nhiêu nam tử vì nàng mà thần hồn điên đảo, nhưng nàng xưa này đều chẳng thèm ngó tới.
Nhưng hôm nay, tại sao trước mặt Diệp Viễn mình lại bất kham như vậy?
Người mình thích là Thanh Vân Tử, làm sao có thể động tâm đối với tên tiểu tử này được?
Sẽ không, nhất định sẽ không?
Ừ, mình chỉ là đơn thuần bày tỏ cảm tạ một chút!
Chính là như vậy!
Nhưng mà tại sao trên người Diệp Viễn, lúc nào cũng có thể thấy được bóng dáng của Thanh Vân Tử?
Nguyệt Mộng Ly suy nghĩ miên man, cả người đều rối tung cả lên.
Bầu không khí có vẻ hơi buồn tẻ, một chút trầm mặc, và đương nhiên, còn có một chút mập mờ.
Nhưng bên cạnh còn có một người có vẻ mặt sững sờ, Thanh Linh Thụ căn bản không biết hai người bọn họ đây là đang làm gì.
“Các ngươi sao vậy, vừa rồi vẫn còn tốt mà, sao lại đột nhiên không nói gì rồi?” Thanh Linh Thụ hỏi một cách rất ngu rất ngây thơ.
Tuy Thanh Linh Thụ là thiên địa linh mộc, nhưng mà mới chỉ tu luyện ra nguyên linh trong thời gian ngắn, đối với tình cảm giữa loài người càng là một chữ cũng không biết.
Đối với hành động vừa rồi của Nguyệt Mộng Ly, hắn cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn.
“Khụ khụ, không có gì, Thanh huynh, sau này làm phiền huynh rồi!” Lúc này cuối cùng Diệp Viễn cũng tỉnh táo lại, có chút lúng túng nói.
Thanh Linh Thụ cũng không nghi ngờ gì, cười nói: “Cái không gian mang theo người này của ngươi rất tốt, có thể so sánh với một tiểu thế giới rồi đó! Xem ra phúc duyên của Diệp Viễn ngươi không cạn, ta ở lại nơi này cũng tốt. Chỉ là không biết, tiếp theo đây chúng ta phải đi đâu?”
Diệp Viễn nói: “Ta còn có một việc muốn làm, đợi làm xong chuyện này, chúng ta lập tức ra khỏi Thần Cấm Yêu Vực trở lại Vô Biên Giới.”

Ngày thứ hai, Diệp Viễn xuất quan, trên tay cầm một viên đan dược màu băng lam đi gặp Lục Nhi.
Một ngày này, Diệp Viễn đã đợi quá lâu, ngay cả chính hắn cũng có chút kích động.
Là Diệp Viễn đưa Lục Nhi đi theo con đường tu luyện, lại không nghĩ rằng như thế sẽ hại nàng.
Cho đến bây giờ, người mà Diệp Viễn cảm thấy thiếu nợ nhiều nhất chính là Lục Nhi.
Nhưng mà hắn chỉ là một nhân vật nho nhỏ đi ra từ U Vân Tông, thực lực quá yếu, đến luyện chế một viên đan dược này cũng làm không được.
Bây giờ, rốt cuộc hắn đã có đủ thực lực để luyện chế Ngũ Chuyển Băng Tâm Đan, hơn nữa chỉ cần gom dủ dược liệu luyện chếa là sẽ lập tức đi luyện chế nó.
“Lục Nhi, chuyện thiếu gia đáp ứng ngươi cuối cùng cũng làm được! Ngươi ăn viên đan dược này, sau đó vận công thử xem!” Diệp Viễn có chút kích động nói.
Kỳ thật mấy năm qua, thời gian Lục Nhi đi theo Diệp Viễn cũng không dễ dàng gì.
Nàng biết có vô số lần Diệp Viễn lâm vào hiểm cảnh, nàng lại là một thứ phế vật thậm chí còn không thể tu luyện. Đã không giúp được gì cho thiếu gia, còn khiến hắn thêm bận rộn, nội tâm của nàng vô cùng dằn vặt.
Thấy đan dược Diệp Viễn đưa tới, gương mặt ưu buồn của Lục Nhi liền tỏa sáng.
Nàng nhận lấy đan dược, nước mắt như mưa nói: “Cảm ơn thiếu gia!”
Diệp Viễn cười đáp: “Nha đầu ngốc, còn khách khí với thiếu gia nữa? Ăn đan dược đi rồi thử vận hành “Thiên Huyễn Băng Phách”, xem thử xem hiệu quả ra sao!”
Lục Nhi gật đầu như gà mổ thóc, nghe lời ăn vào Ngũ Chuyển Băng Tâm Đan, vận hành “Thiên Huyễn Băng Phách”.
“A…”
Rất nhanh, trên mặt Lục Nhi hiện ra vẻ thống khổ, mà nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống trong nháy mắt. Cả người và trên mặt Lục Nhi, lại bắt đầu ngưng kết một tầng băng sương thật mỏng.
Rõ ràng là hàn độc của Lục Nhi đang phát tác!
Có điều Lục Nhi cũng là vô cùng bướng bỉnh, cưỡng ép nhịn xuống.
Không lâu sau, rốt cuộc Ngũ Chuyển Băng Tâm Đan bắt đầu có hiệu quả!
Ngũ Chuyển Băng Tâm Đan kia, vậy mà tại đan điền của Lục Nhi tạo thành một đạo khí màu băng lam, đem hàn độc trong cơ thể nàng toàn bộ đều tập trung ở bên trong đan điền.
Dần dần, băng sương trên người Lục Nhi bắt đầu tiêu tan, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
Diệp Viễn nhìn thấy một màn này thì rất vui vẻ, biết là hàn độc trong người Lục Nhi đã hoàn toàn bị áp chế ở bên trong đan điền rồi!
Hiện tại Lục Nhi chẳng những khỏi hẳn, hơn nữa còn đem hàn độc giấu ở trong đan điền.
Chỉ cần Lục Nhi sử dụng nguyên lực, chẳng những mang theo lực lượng hàn băng, mà còn mang theo hàn độc trong đó.
Một khi xâm nhập vào bên trong cơ thể, sẽ có thể khiến cho đối thủ sống không bằng chết!
Hàn độc này chẳng những không uy hiếp được Lục Nhi nữa, mà còn trở thành một đại sát khí của nàng.
Đột nhiên, trên người Lục Nhi bỗng xuất hiện một cỗ khí tức cuồng bạo.
Nhìn thấy một màn này, Diệp Viễn bật cười nói: “Nha đầu này, còn bướng bỉnh nữa, thế mà trực tiếp bắt đầu đột phá!”
Lần đột phá này, thanh thế thật là không nhỏ!
Nguyên lực cuồng bạo bao phủ một khu vực lớn, làm cho nhiệt độ của toàn bộ khu vực này đều giảm xuống.
Rất nhanh, từng mảng từng mảng bông tuyết rơi xuống nơi này!
Lần này, Nguyệt Mộng Ly và những người khác hoảng hốt, bọn họ đều tập trung đến đây.
Nguyệt Mộng Ly thấy Lục Nhi đang tu luyện, không khỏi thất kinh.
Lại nhìn thấy công pháp tu luyện của Lục Nhi, không khỏi cả kinh kêu lên: “Thiên Huyễn Băng Phách! Lục Nhi tu luyện lại là Thiên Huyễn Băng Phách!”
Nàng hướng về phía Diệp Viễn nói, rất rõ ràng công pháp này cũng chỉ có thể là Diệp Viễn truyền cho Lục Nhi.
Nguyệt Mộng Ly biết rõ, Thiên Huyễn Băng Phách là công pháp chủ yếu mà Linh Tuyết Thần Vương ở Thần Vực tu luyện, công pháp này vô cùng cường đại!
“Không sai, chính là “Thiên Huyễn Băng Phách”. Diệp Viễn cười nói."
Bây giờ Diệp Viễn dường như đã quên chuyện lúc trước, rất thản nhiên đối diện với Nguyệt Mộng Ly.
Thấy ánh mắt của Diệp Viễn, khuôn mặt Nguyệt Mộng Ly đỏ lên, nhưng rất nhanh nàng cũng đã bình tĩnh lại.
Mắt đẹp của nàng đột nhiên lưu chuyển, nhìn chằm chằm Diệp Viễn nói: “Nói đến “Thiên Huyễn Băng Phách” này, ngược lại làm ta nhớ tới một câu chuyện ở Thần Vực, không biết Diệp công tử có muốn nghe hay không?”
Diệp Viễn khẽ mỉm cười đáp: “Xin được rửa tai lắng nghe!”
Nguyệt Mộng Ly gật đầu, tự mình nói: “Năm đó đệ nhất mỹ nhân ở Thần Vực là Linh Tuyết Thần Vương - Mộ Linh Tuyết một đời hâm mộ tuyệt thế Đan Đế - Thanh Vân Tử, hai người đầu tiên là xích mích vài chục năm, nhưng tình cảm là thứ không thể nói trước được, lại cuối cùng là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình. Sau đó đó Linh Tuyết Thần Vương bị địch nhân đánh trọng thương, suýt chút nữa là hồn phi phách tán. Thanh Vân Tử nhận được tin tức, dẫn mười đại cao thủ Thần Vương của Dược Vương Điện xuất thủ nhanh như chớp, trực tiếp tiêu diệt địch nhân, cứu Linh Tuyết Thần Vương về! Lúc ấy thương thế của Linh Tuyết Thần Vương rất nặng, dường như không thể sống sót, thế mà Thanh Vân Tử lại có thể biến mục nát trở lại như cũ một cách thần kỳ, hao phí thời gian chính ngày chín đêm, vì Linh Tuyết Thần Vương luyện chế một viên siêu phẩm linh đan cấp chín, mạnh mẽ kéo Linh Tuyết Thần Vương từ điện Diêm Vương trở về!”
Nguyệt Mộng Ly vừa nói chuyện, vừa quan sát sắc mặt của Diệp Viễn.
Nhưng mà bộ dạng thần sắc bình tĩnh của Diệp Viễn tựa như là nghe một câu chuyện không liên quan đến mình vậy khiến cho nàng rất thất vọng…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất