Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 678: Ôm cây đợi thỏ

Chương 678: Ôm cây đợi thỏ
Nhìn Diệp Viễn không có biểu cảm gì, Nguyệt Mộng Ly tiếp tục nói.
“Tuyệt thế Đan Đế Thanh Vân Tử giận dữ vì hồng nhan, câu chuyện này đã được truyền thành một giai thoại ở Thần Vực. Chỉ là chẳng biết tại sao, Linh Tuyết Thần Vương ở lại Dược Vương Điện một tháng rồi rời đi. Sau đó truyền ra tin đồn nói là Linh Tuyết Thần Vương lấy “Thiên Huyễn Băng Phách” làm thù lao trả cho Thanh Vân Tử đại nhân, hai người từ nay không còn nợ nhau! Từ đó về sau, Linh Tuyết Thần Vương bế quan cho tới hôm nay vẫn không ra.”
Nguyệt Mộng Ly muốn dò xét phản ứng của Diệp Viễn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn, nhưng mà vẫn không thấy có bất kỳ biến hóa nào, dường như câu chuyện này đối với hắn không có một chút quan hệ nào vậy.
Điều này khiến cho Nguyệt Mộng Ly hết sức thất vọng.
Nếu như Diệp Viễn chính là Thanh Vân Tử, vậy thì thật là tốt biết bao!
Nhưng mà nếu như hắn không phải Thanh Vân Tử, vậy thì hắn lấy ở đâu ra công pháp đẳng cấp bậc này?
Nguyệt Mộng Ly chưa bao giờ nghe nói qua, ở Thần Vực ngoại trừ Linh Tuyết Thần Vương và đệ tử của nàng thì còn ai sẽ có môn công pháp này nữa.
Chỉ có một khả năng duy nhất đó chính là Thanh Vân Tử đại nhân!
Diệp Viễn bỗng nhiên cười nói: “Thanh Vân Tử này thật là không hiểu phong tình mà! Ha ha, câu chuyện không tồi.”
Nguyệt Mộng Ly sững sờ, chỉ có thế thôi?
Đúng lúc này thì Lục Nhi đã thu công pháp lại và hoàn thành đột phá!
Nàng trực tiếp nhảy vào trong ngực Diệp Viễn, mặt đầy hưng phấn nói: “Thiếu gia, cuối cùng Lục Nhi cũng có thể lại tu luyện được rồi!”
Thấy Lục Nhi vui vẻ, Diệp Viễn cũng rất vui mừng, cưng chiều vuốt vuốt đầu Lục Nhi, cười nói: “Ha ha, xem ra là ngươi chỉ đang kìm nén sức mạnh thôi, lần này đã trực tiếp đột phá đến Linh Dịch Cảnh rồi!”
Lục Nhi cao hứng nói: “Đúng vậy, Lục Nhi không muốn trở thành một kẻ phế nhân, coi như là Lục Nhị không đuổi kịp thiếu gia, cũng hy vọng mình có năng lực có thể tự mình bảo vệ bản thân, chí ít như vậy sẽ không trở thành gánh nặng của thiếu gia.”
Diệp Viễn nghe vậy gõ một cái vào đầu Lục Nhi, cười nói: “Cái gì mà gánh nặng với cả không gánh nặng hả? Còn nói như vậy nữa, thiếu gia ngươi sẽ tức giận đó!”
Lục Nhi hoạt bát le lưỡi một cái nói: “Người ta không nói nữa là được rồi!”
Có điều trong ánh mắt nàng lộ ra một khát vọng mãnh liệt, đó là khát vọng có thể trở nên mạnh mẽ.
Cảnh tượng ấm áp này hiện lên trong mắt Nguyệt Mộng Ly làm nàng có chút hoảng hốt.
Chẳng lẽ mình thật sự đoán sai rồi? “Thiên Huyễn Băng Phách” này thật ra chỉ là một sự trùng hợp?
Trong ấn tượng của Nguyệt Mộng Ly, Thanh Vân Tử đại nhân đó là thần linh cao cao tại thượng, cho tới bây giờ đều là một dạng tính cách vô cùng lạnh lẽo, cô quạnh.
Nhưng mà Diệp Viễn lúc này cùng với ấn tượng về người kia trong trí nhớ của nàng lại khác nhau một trời một vực.
Được rồi, bất kể như thế nào, chỉ cần vẫn theo Diệp Viễn, rồi cũng sẽ có cơ hội dò xét ra thôi.
Dựa vào cảnh giới tâm cảnh của Diệp Viễn, Nguyệt Mộng Ly muốn dò xét Diệp Viễn nào có dễ dàng như vậy?
Không phải là Diệp Viễn không tin tưởng Nguyệt Mộng Ly mà là hắn không muốn đẩy Nguyệt Mộng Ly vào trong thị phi đúng sai.
Dược Vương Điện là một trong những thế lực mạnh nhất ở Thần Vực, mặc dù Minh Nguyệt Thành lợi hại, nhưng so với Dược Vương Điện thì vẫn còn kém nhiều, huống chi Nguyệt Mộng Ly chỉ là một cô gái yếu đuối.
Biết càng nhiều sẽ càng nguy hiểm cho Nguyệt Mộng Ly.
Không nói đến chuyện hôm qua, Diệp Viễng và Nguyệt Mộng Ly đã cùng nhau trải qua sinh tử, Diệp Viễn đương nhiên là không muốn liên lụy đến nàng.
Xử lý xong chuyện của Lục Nhi, trong lòng Diệp Viễn đã yên tâm hơn nhiều.
Có điều, Diệp Viễn vẫn còn một số chuyện cần phải xử lý ở Thần Cấm Yêu Vực.
Trong lúc này xảy ra một chuyện, Thanh Linh Thụ nói hắn không có họ tên, vì vậy liền tự lấy cho mình một cái tên, gọi là Diệp Thanh.
Diệp Viễn cùng với Diệp Thanh, trực tiếp giết tới hang ổ của tộc Thiên Sơn Đại Bằng, chính là muốn cho Bằng tộc một lời cảnh cáo.
Nếu như Bằng tộc dám động đến một sợi tóc của Hùng tộc và Hồ tộc, ngày khác hắn ắt sẽ huyết tẩy tộc Thiên Sơn Đại Bằng.
Có cao thủ cấp bảy Diệp Thanh ở đây, Bằng tộc đến nói cũng không dám nói.
Chuyện giống như vậy cũng phát sinh ở Hổ tộc.
Mặc dù sau trận đánh này, thực lực của Hổ tộc xuống dốc rất nhiều, nhưng mà thế nào cũng mạnh hơn Hùng tộc và Hồ tộc, cho nên lần cảnh cáo này cũng là cần thiết.
Sau khi thu xếp ổn thỏa xong, Diệp Viễn mang theo mọi người đi về hướng Phệ Nguyên Mê Vụ!

“Ha ha, đại ca, rốt cuộc chúng ta cũng đi ra rồi!” Bạch Quang hưng phấn nói.
Diệp Viễn quái dị nhìn hắn nói: “Vậy mà Phệ Nguyên Mê Vụ này lại không hề có một chút ảnh hưởng nào với ngươi! Ban đầu lúc ta vừa mới tiến vào, thiếu chút nữa thì chết ở trong này. Nếu như không phải cuối cùng đột phá lên được tâm cảnh Tâm Như Bàn Thạch, chỉ sợ là lúc này đã thành một bộ xương khô rồi!”
“Ha ha, đại ca phúc duyên thâm hậu, một cái Phệ Nguyên Mê Vụ nho nhỏ làm so có thể làm khó được huynh?” Bạch Quang cười to nói.
Diệp Viễn lắc lắc đầu, không nói gì.
Bây giờ nói thì đơn giản, nhưng lúc đó đúng là tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.
Cái gì mà phúc duyên thâm hậu, Diệp Viễn không bao giờ tin tưởng điều này. Đến cuối cùng, vẫn là phải dựa vào chính mình.
Diệp Viễn động một cái, Nguyệt Mộng Ly, Nghiên Nhi cùng Diệp Thanh xuất hiện ở bên người.
Hai người này khi đến Thần Cấm Yêu Vực liền kêu gào muốn ra ngoài hóng mát một chút, lúc này đã đến Phệ Nguyên Mê Vụ, Diệp Viễn đem bọn hắn thả ra ngoài.
Nguyệt Mộng Ly uống Thanh Linh Dung Tâm Dịch, nên trạng thái tinh thần bây giờ đã khá hơn trước rất nhiều.
Mặc dù không thể dùng đồng lực, nhưng mà nguyên lực thì thỉnh thoảng vẫn có thể dùng được.
Mà Diệp Thanh thì là tò mò đối với thế giới bên ngoài nên sống chết đòi muốn ra xem một chút.
Diệp Viễn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác ngoài đồng ý với hắn.
Còn Lục Nhi và Viên Phi thì vẫn ở lại Hạo Thiên Tháp để tu luyện.
Đặc biệt là Lục Nhi, những ngày qua giống như là nổi điên vậy, liều mạng tu luyện, hơn nữa tốc độ đột phá kỳ quái vô cùng, bây giờ đã sắp đột phá Ngưng Tinh Cảnh rồi.
Có điều Diệp Viễn cũng nhắc nhở Diệp Thanh, sau khi đi ra không nên dùng nguyên lực vượt quá cấp năm, nếu không sẽ làm cho không gian của cả Vô Biên Giới sụp đổ.
Thực lực cấp bảy, đủ để hủy diệt một tiểu thế giới như Vô Biên Giới rồi!
Mỗi một tiểu thế giới đều có quy tắc vận hành của mình, võ giả sinh trưởng ở nơi này đều phải chịu sự ràng buộc của quy tắc này.
Nhưng đối với những cường giả cao hơn thế giới này mà nói thì sẽ không áp dụng một số quy tắc ở đây.
Nếu như Triệu Thiên Dận đến Vô Biên Giới, tất cả những gì hắn mang theo chỉ là sự hủy diệt, mà hắn sẽ không có cách nào phi thăng ở đây. Bởi vì từ khi hắn sinh ra đã mang theo lạc ấn của Cuồng Phong Giới.
Nguyệt Mộng Ly sinh ra tại Thần Vực, trên người nàng mang theo sức mạnh quy tắc của Thần Vực.
Tuy nhiên, sức mạnh quy tắc của Thần Vực hiển nhiên là cao hơn sức mạnh quy tắc của Vô Biên Giới, cho nên Nguyệt Mộng Ly sẽ không ở lại chỗ này độ kiếp, mà có thể đột phá không gian, tiến vào Thần Vực.
Trước đó, Diệp Viễn đã nhiều lần nhắc nhở qua Diệp Thanh. Nơi này là quê hương của Diệp Viễn, hắn cũng không muốn cha mẹ của mình sụp đổ và hủy diệt cùng với tiểu thế giới này.
‘Đại ca, nếu như đã ra ngoài rồi, vậy thì chúng ta hãy nhanh chóng quay về đi. Trải qua hơn nửa năm lên men, đoán chừng chiến sự của hai tiểu thế giới đã không thể nào ngăn cản được nữa rồi!” Bạch Quang thúc giục.
Diệp Viễn nhìn ấn ký màu đen trên bàn tay mình một chút rồi cười nói: “Không gấp, còn có có một con cá nhỏ muốn qua đây chịu chết, trước tiên chúng ta hãy tiễn hắn một đoạn đã.”
Bạch Quang sững sờ, sau đó vỗ gáy một cái nói: “Này, huynh xem trí nhớ của ta này, suýt chút nữa thì quên mất tên cẩu tạp chúng đó rồi! Bây giờ thực lực của chúng ta đã mạnh hơn trước rất nhiều, phải chăm sóc cho tốt cái tên hỗn đản này một chút mới được!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất