Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 684: Diệp Gia Quân

Chương 684: Diệp Gia Quân
Vị tráng hán này, chính là kẻ mà nửa năm nay không thấy đâu - Sở Thạch.
Nhưng hắn mang theo mấy chục ngàn người ngày, đều là những võ giả được Diệp Viễn cứu khỏi Xích Quang Thành trước đó.
Chỉ là hình như số lượng đã giảm đi khá nhiều.
“Ông nội đây kiêu ngạo đấy, thì sao… nào?”
Sở Thạch vừa quay đầu vừa hống hách nói, nhưng mà ngoảnh đầu lại, chữ “nào” kia lại nói ra một cách run rẩy.
Vừa ngay trước đó con là một con hổ dung mãnh, bỗng chốc biến thành một con mèo bệnh, phờ phạc sợ sệt.
“Diệp… Diệp Viễn đại nhân! Ha… ha ha, sao lại là người chứ? Sao người có… có thể xuất hiện ở đây được?” Sở Thạch nói năng lắp bắp, lưỡi cứ líu hết cả lại.
Diệp Viễn đáp: “Không phải ngươi vừa muốn tìm ta sao? Giờ ta tới rồi, ngươi nói sao ta lại xuất hiện ở đây được?”
Sở Thạch toát mồ hôi hột, mắt đảo liên hồi, rõ ràng là đang muốn tìm lý do nào đó để trốn tránh.
“Bịch!”
Sở Thạch bị một cước đá bay, không phải là Chu Trường Trị thì còn là ai được nữa?
Chu Trường Trị nhìn về phía Diệp Viễn cúi chào, nói: “Ta sớm đã khuyên hắn không được kiêu ngạo, nhưng hắn lại không nghe! Chỉ là bọn ta không ngờ, tiếng tăm của U Vân Tông khởi sắc, đã vậy lại do Diệp Viễn đại nhân tới chủ trì!
Diệp Viễn nhìn thấy cố nhân tới, cũng hết sức vui mừng, cười nói: “Ta chỉ là phàm nhân sinh ra từ nhân giới, gia nhập U Vân Tông. Hôm nay có dịp trở lại, tự ắt phải giương lên kỳ hiệu tông môn của bản thân rồi.
Sở Thạch bọn họ ban đầu đều là tán tu, chỉ biết rằng Diệp Viễn lai lịch không tầm thường, căn bản không biết hắn vậy mà lại xuất thân từ một tông môn nhỏ bé.
U Vân Tông là một tông môn đặc thù, chỉ có những cao tầng ở Bắc Vực mới biết.
“Ha… ha ha, Diệp Viễn đại nhân, ba huynh đệ này thực sự nhớ ngươi muốn chết! Khoảng thời gian này đêm nào ta cũng ngủ không yên, lúc nào cũng lo lắng cho ngươi, nào ngờ ngươi lại tung hoành xuất thế, trở thành chủ nhân của Lộc Minh Thành!” Sở Thạch tưng tửng chạy qua, xấu hổ nói.
Chu Trường Trị cười mắng: “Ta sớm đã nói Diệp Viễn đại nhân là cát nhân thiên tướng, mấy thứ tầm thường ấy làm sao làm khó được ngài ấy?"
Sở Thạch bĩu môi nói: “Không biết kẻ nào nửa đêm cứ thở dài, cầu trời cho Diệp Viễn đại nhân bình an vô sự!”
“Cút! Ngươi ban nãy vừa xúc phạm đại nhân xong, còn không mau quỳ xuống nhận tội?” Chu Trường Trị hét lên.
“Ta…Ta…”
Sở Thạch nhìn Chu Trường Trị bực tức, oán trách hắn.
Diệp Viễn nhìn thấy cảnh này, tự dưng thấy ấm áp.
Những hán tử này tuy rằng thô lỗ, nhưng mà thực lòng thực dạ quan tâm hắn.
Dù những kẻ này xuất thân thấp kém, nhưng lại trọng nghĩa hơn ai hết.
Người như vậy, có thể vì bằng hữu mà vào sinh ra tử, tuyệt đối không có chuyện đâm sau lưng.
Diệp Viễn cười đáp: “Bỏ đi bỏ đi. Không biết không có tội! Ngược lại thì mấy người các ngươi, sao chỉ còn lại nhiêu đây thôi?”
Trước khi tới, Diệp Viễn đã nhìn qua toán đại quân này, số lượng chỉ có hơn ba mươi ngàn. So với ban đầu, chỉ còn lại một nửa.
Sắc mặt Sở Thạch đen lại, cứ vậy mà im lặng.
Chu Trường Trị cũng thở dài, sau khi từ biệt Diệp Viễn mọi người đã gặp chuyện chẳng lành.
Hóa ra từ lúc đó, nhóm người Tần Nham và Quách Đào Quần đưa thành chủ Tô Hỗ tới Vô Phương Thành.
Hắn lúc đầu là muốn đưa Sở Thạch về cùng một chuyến, nhưng mà Sở Thạch một mực không bằng lòng.
Những người này đều là tán tu, tự do tự tại đã quen, không hề quen cuộc sống khuôn khổ, vậy nên không cùng đồng hành.
Theo lý mà nói, những người này vốn chỉ là một nhóm tán tu, không hề quen biết.
Nhưng điều khiến ba người họ cảm thấy ngoài ý muốn đó là, mấy chục ngàn võ giả này đa số lại chọn ở lại, chỉ có số ít muốn rời đi.
Sau cùng, khoảng năm vạn người đã chọn ở lại, mà lại đề cử ba người họ làm thống soái.
Mục đích của đám người kia rất đơn giản, mạng của họ đều do Diệp Viễn cho, sau này vẫn vậy.
Nhưng mà Diệp Viễn lại tự mình ra đi, bị cường giả của Thần Du Cảnh truy sát, bọn họ ai nấy đều không yên tâm nổi, nhất định phải đợi đến khi có tin tức Diệp Viễn vẫn bình an.
Và thế là, những người này trở thành đội du kích, chuyên môn gây khó dễ cho đội quân của Cuồng Phong Giới.
Điều khiến người ta ngạc nhiên là, liên minh Vô Biên phái đại quân ra, dường như toàn quân thảm bại, nhưng đội du kích này lại cứ bách chiến bách thắng, thảm sát vô số võ giả của Cuồng Phong Giới.
Nhưng ba huynh đệ Sở Thạch chỉ có thể đánh tập kích, nơi ở của cường giả Thần Du Cảnh thì bọn họ không dám bén mảng tới.
Chỉ là, sự tồn tại của bọn họ sau cùng vẫn thu hút sự chú ý của cao tầng Cuồng Phong Giới.
Sau khi Vô Phương Thành bị công phá, cuối cùng Cuồng Phong Giới cũng ra tay, phái toàn bộ cường giả của Thần Du Cảnh tới.
Kết quả, hai bên triển khai một trận thảm sát.
Chỉ là… vị cường giả Thần Du Cảnh đó nằm mơ cũng chẳng nghĩ tới, đại quân kia lại mạnh tới vậy!
Hắn rơi vào biển người, đã vậy còn không có cơ hội tháo chạy!
Sau cùng, Sở Thạch bọn họ phải chịu thương vong hai vạn người, nhưng lại tiêu diệt được một tên Thần Du Cảnh tầng bốn!
Kết quả của trận chiến này là điều mà đám Sở Thạch bọn họ cũng không nghĩ tới.
Chính bọn họ đều không ngờ rằng, Diệp Viễn huấn luyện cho bọn họ lại tạo ra kỳ tích lớn như vậy!
Để để một đội quân không có một vị cường giả Thần Du Cảnh nào giết chết một tên Thần Du Cảnh tầng bốn!
Nhưng ba người Sở Thạch cùng nhận ra một vấn đề, chính là lần sau quyết đấu sẽ không may mắn được tới vậy!
Nếu như Cuồng Phong Giới lại phái một đội cường giả Thần Du Cảnh hậu kỳ tới, sợ rằng bọn họ không thoát khỏi cảnh toàn quân bị diệt.
Vào thời khắc này, bọn họn nghe tin U Vân Tông điên cuồng hủy diệt tư lực Cuồng Phong Giới. Sở Thạch ba người họ lại hợp kế, quyết định tới nương tựa U Vân Tông.
Có điều họ chẳng nghĩ tới, U Vân Tông này lại do một tay Diệp Viễn dựng nên.
Mà Sở Thạch tự nhận từng giết hạ được cường giả Thần Du Cảnh trung kỳ của Cuồng Phong Giới mà muốn lấy le với U Vân Tông một chút, cũng bảo vệ được sự tự do của mình.
Ai mà biết, Sở Thạch lại dẫm phải đuôi rồng, suýt nữa thì đắc tội với Diệp Viễn.
"Đúng rồi, Diệp Viễn đại nhân, đạo quân này của chúng ta được gọi là ‘Diệp Gia Quân’!" Chu Trường Trị nói thêm.
Diệp Viễn nghe được chuyện mà nửa năm nay họ chạm trán, cũng có chút ngoài ý muốn.
Xem ra sự trưởng thành này cũng nằm ngoài dự liệu của hắn.
Nửa năm nay, đám người Sở Thạch trải qua vô số trận chiến. Rèn luyện giữa sự sống và cái chết, đã khiến thực lực của bọn họ tăng thêm rất nhiều.
Nay nhóm ba người họ đã đột phá Hồn Hải Cảnh tầng chín, chỉ thiếu chút nữa là đạt tới Thần Du Cảnh.
“Nếu mọi người đều đã tới rồi, vậy thì cứ lưu lại đi. Nhưng mà thực lực mọi người còn hơi yếu một chút, chỗ này cho ngươi, để các ngươi luyện hóa chút đan dược, giúp các ngươi đột phá Thần Du Cảnh. Với thực lực hiện tại của các ngươi, chỉ cần đột phá xong, thực lực sẽ tăng lên đáng kể. Dù là cường giả Thần Du Cảnh hậu kỳ đi nữa, cũng chưa chắc đã thắng được các ngươi.” Diệp Viễn nói.
Những ngày này vô số kẻ tới đây tìm chỗ nương tựa, nhưng thực lực hiện tại thì không nhiều.
Sự xuất hiện của đám người Sở Thạch mới được coi là thực sự giúp đỡ được Diệp Viễn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất