Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 685: Đại quân áp cảnh

Chương 685: Đại quân áp cảnh
“Đại nhân, người… người nói thật sao?” Sở Thạch nghe xong lời của Diệp Viễn, lập tức kích động.
Tiền Tứ người im lặng đứng cạnh đó nãy giờ, cũng thấy bồn chồn.
Đan dược mà Diệp Viễn luyện chế, bọn họ đều được tận mắt chiêm ngưỡng qua, kết quả tức thì!
Lúc trước Diệp Viễn nói không thể luyện chế được đan dược mà họ cần, nhưng mà giờ thì, mấy thứ như vậy muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Diệp Viễn nở nụ cười: “Ta đùa mọi người bao giờ chưa?”
Ba người thấy vậy đều không khỏi rùng mình.
Bọn họ bất giác nhớ lại, Diệp Viễn từng đẩy bọn họ vào Tu La Tam Xoa Trận.
Vốn chỉ nghĩ đó là một bài tập đơn giản, chẳng ngờ rằng, thực sự có thể giết chết người.
Ba người cúi đầu tạ lễ, cảm động nói: “Đa ta đại nhân, Diệp gia quân thề chết sẽ đi theo người!”
Diệp Viễn gật gù, thản nhiên tiếp nhận.
Với sự góp mặt của Diệp gia quân, Diệp Viễn cũng phần nào yên lòng.
Muốn thu phục Vô Biên Giới, một mình Diệp Viễn là không đủ.
Dù rằng hắn đã là vô địch ở Vô Biên Giới, nhưng Cuồng Phong Giới đông người như vậy, dù hắn có liên tục chém giết, sợ cũng phải mất tới mấy chục năm.
Diệp Viễn dựng cờ của U Vân Tông lên, chính là muốn chiêu mộ những võ giả tản mạn ở Vô Biên Giới.
Tất nhiên, nếu như người của Vô Phương Thành có thể nghe tin này mà tìm tới, vậy thì quá tốt rồi.
Ngày mà Vô Phương Thành xảy ra chuyện, những người trong Vô Phương Thành cuối cùng sẽ đi về đâu, việc này với Diệp Viễn mà nói vẫn còn mù mờ.
Nhưng bắt Diệp Viễn đi tìm cha mẹ, biển người mênh mông, hắn biết đi đâu mà tìm?
Diệp Viễn phô trương thanh thế, mục đích chính là để thu hút sự chú ý của đầu não Cuồng Phong Giới, khiến bọn hắn tập trung tinh lực đối phó mình.
Mà để nghe ngóng tin tức của cha mẹ, hiển nhiên từ phía đối phương là trực tiếp hơn cả.

Nhờ việc Diệp gia quân gia nhập, thanh thế của Lưu Minh Thành tăng lên đáng kể.
Diệp Viễn cũng hoan hỉ phát hiện ra rằng, Sở Thạch thật sự có năng lực đảm nhiệm vai trò thống soái.
Cùng với sự gia tăng số lượng của võ giả tới Lưu Minh Thành, việc quản lý thành cũng là một vấn đề lớn.
Không thể không nói, phương diện này không phải là sở trường của Diệp Viễn.
Ngược lại thì sau khi đám người Sở Thạch gia nhập, chủ động đảm nhiệm quân vệ thành, chỉ trong mấy ngày, liền khiến những võ giả kia ngoan ngoãn quy phục.
Đối với những chuyện như vậy, quả đúng là ước gì được nấy.
Mà Diệp gia quân thành lập cũng đã lâu, nên hệ thống tình báo đã được hoàn thiện, sau đó Diệp Viễn để xúc tu của Sở Thạch lan rộng thêm, thăm dò tin tức của U Vân Tông và Vô Phương Thành.
Diệp Viễn cũng đã từng nhờ Sở Thạch nghe ngóng tin tức về Vô Phương Thành, tiếc là khoảng cách của bọn họ và Vô Phương Thành quá xa, cũng khó mà hoàn toàn nắm rõ được.
Sau khi mọi thứ được sắp xếp thỏa đáng, Diệp Viễn đang dự định điều quân lên phương bắc, thì Sở Thạch nghe được một tin tức.
Một cường giả Thần Du Cảnh tầng tám của Cuồng Phong Giới, lãnh đạo hai mươi mấy cường giả Thần Du Cảnh cùng với trăm vạn đại quân, cuồn cuộn tràn về phía Lộc Minh Thành.
“Đại nhân, lần này đại quân của Cuồng Phong Giới khí thế hung mãnh, chúng ta… có cần tạm tránh mũi nhọn này không?” Sở Thạch dò hỏi.
Thực sự thì Sở Thạch cũng không nhận thức được rõ ràng rốt cuộc thực lực của Diệp Viễn hiện tại tới đâu.
Nhưng mà Thần Du Cảnh tầng tám là khái niệm như thế nào thì hắn tuyệt nhiên hiểu rõ.
Thực lực như thế, đâu sợ những kẻ đầu sỏ của Vô Phương Thành lúc trước!
Càng không cần nói, lại còn thêm cả mười mấy vị cường giả Thần Du Cảnh tháp tùng.
Nhìn lại Lộc Minh Thành phía này, trừ Diệp Viễn có thực lực thâm sâu khó lường ra, chẳng có mấy cường giả có thể xuất thủ được.
Mà mấy người Sở Thạch bọn họ, cũng chỉ mới đột phá Thần Du Cảnh. Để họ một lúc đối phó với hơn hai mấy cường giả Thần Du Cảnh, phải chăng có hơi quá miễn cưỡng rồi.
Diệp Viễn lại nói: “Toàn bộ cường giả Du Thần Cảnh cứ để cho ta, đám còn lại… các ngươi có thể lo liệu được không?”
“Hít…” Sở Thạch Nghe xong hít một hơi lạnh.
Lại nhìn Chu Trường Trị và Tiền Tứ, sắc mặt bọn họ đều có chút kinh ngạc.
Một mình đối phó với hơn hai mươi mấy cường giả Thần Du Cảnh, trong đó lại còn có thêm một vị cường giả Thần Du Cảnh tầng tám, như vậy không phải quá khoa trương rồi sao?
Do dự một hồi, Sở Thạch cắn răng, vỗ vỗ ngực rồi nói: “Sao mà có thể để một mình đại nhân chống lại bao nhiêu cường giả như vậy? Tuy thực lực của ba người chúng ta không đủ, nhưng mà xông pha trận mạc thì không thành vấn đề! Những cường giả Thần Du Cảnh kia, cứ giao cho Diệp gia quân là được!”
Dù rằng thường ngày Sở Thạch ham chơi bất cần, nhưng đến lúc nghiêm túc, thì lại rất có khí khái anh hùng.
Nhưng ý nghĩa trong lời nói này của hắn lại rất rõ ràng, đó chính là muốn liều mạng một phen.
Hơn hai mươi vị cường giả Thần Du Cảnh, chắc chắn không phải toàn là Thần Du Cảnh sơ kỳ mà sẽ có cả trung kỳ và hậu kỳ!
Để Diệp gia quân đi đối phó bọn họ, đúng là có hơi quá sức.
Một cường giả Thần Du tầng bốn, đã tương đương với hai vạn võ giả của DIệp gia quân rồi.
Sức mạnh của Thần Du Cảnh thì càng khỏi phải bàn rồi.
Chu Trường Trị cũng nói: “Đúng vậy đại nhân, người nói như vậy, khác gì tát vào mặt bọn ta! Mạng của Diệp gia quân đều là do người cứu, bọn ta vì người cũng chẳng ngại nhảy vào dầu sôi lửa bỏng!”
Tiền Tứ chẳng nói gì, nhưng nhìn ánh mắt kiên định của hắn cũng đủ hiểu.
Diệp Viễn thấy vậy cười đáp: “Các người ai cũng nôn nóng đi chết vậy sao? Ha ha, cũng chỉ là mà một tên Thần Du Cảnh tầng tám mà thôi, đâu đáng tới mức các ngươi phải đổi mạng chứ, đáng giá tới vậy sao?”
“…”
Ba người Sở Thạch một phen cạn lời, có thể xem Thần Du Cảnh tầng tám nhẹ như không, cũng chỉ có Diệp Viễn đại nhân mới dám nói như vậy.
Nhưng mà lời này của Diệp Viễn, lại khiến họ cảm thấy ấm áp trong lòng.
Đó là tức là nói, mạng của ba người họ, còn đáng giá hơn mạng của tên Thần Du Cảnh tầng tám kia!
Ít nhất là trong lòng Diệp Viễn là như vậy!
Mạng của bọn họ đúng là của Diệp Viễn, nhưng Diệp Viễn không hề lấy họ làm bia đỡ đạn, ngược lại lại coi như huynh đệ!
Thà rằng bản thân xung phong lên trước, cũng không lấy mạng huynh đệ ra làm trò đùa!
Trong tâm ba người Sở Thạch bọn họ đã quyết, dù chết cũng không thể để Diệp Viễn đại nhân bị thương!
Diệp Viễn nhìn họ một lúc rồi nói: “Được rồi, thôi cái biểu cảm đó đi. Trăm vạn đại quân kia cũng chẳng phải dễ đối phó gì, các ngươi ai nấy đều giúp ta củng cố thêm tinh thần! Đã gọi đại quân kia là Diệp gia quân, thì đừng có làm ta phải mất mặt!”
Sở Thạch nghe xong liền giật mình, hai chân cứng lại, nghiến răng đáp: “Đại nhân cứ yên tâm, lần này nhất định sẽ để người thấy, thực lực của Diệp gia quân mà người đích thân đào tạo là như thế nào!”
Diệp Viễn gật gật đầu: “Tốt, ta sẽ chờ xem. Mấy ngày này, các ngươi ở trong Tu La Tam Xoa Trận tu luyện như thế nào?”
Sở Thạch nghe vậy, lập tức trách móc: “Đại nhân, không phải là ta nói bọn họ, nhưng mà mấy tên này chả cầu tiến gì cả! Tỉ lệ chết của bọn họ, cao hơn chúng ta quá nhiều! Sau cùng, chẳng biết là còn lại được bao nhiêu kẻ. Khóa huấ luyện này cũng được nửa tháng rồi, đã đào tạo ra được hơn một vạn người.”
Mấy ngày qua, Diệp Viễn thiết kế lại Tu La Tam Xoa Trận để huấn luyện đám ô tạp kia.
Nhưng giờ xem lại, hiệu quả có vẻ không tốt lắm.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất