Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 702: Phong Hoàng tân nhiệm

Chương 702: Phong Hoàng tân nhiệm
“Ta… ta không… cam tâm!”
Triệu Thiên Dận đã hít thở khó khăn, nhưng mà dục vọng cầu sinh trong ánh mắt kia lại vô cùng mãnh liệt.
Đối mặt với cái chết, cho dù hắn là vương giả không ai bì nổi, cũng không thể nào mà thản nhiên được.
Diệp Viễn có thể phản kích từ chỗ chết, quả thực là phải cảm tạ Long Đằng.
Lần trước hỗ trợ hắn đánh Long Chủ tơi bời, Long Đằng nhất thời cao hứng, đã dạy cho Diệp Viễn một môn công pháp của Long tộc, tên là Phách Long Tái Sinh Quyết!
Đây là một môn công pháp của Long tộc có thể khiến thể chất phát huy đến đỉnh cao!
Diệp Viễn tu luyện môn công pháp này, có thể kích phát sức mạnh của long huyết trong cơ thể, để phục hồi sức mạnh cho thân thể!
Vừa rồi Diệp Viễn chỉ là mới tìm thấy đường.
Chờ hắn tu luyện môn công pháp này tới đỉnh cao, dường như có thể khiến cho thân thể đạt đến mức độ bất tử bất diệt!
Đương nhiên, Long Đằng cũng nói cho Diệp Viễn, trừ khi có thể đạt tới Thần Cảnh, nếu không thì căn bản không có cách nào để tu luyện đến loại trình độ này.
Đây là huyết mạch cực hiếm, huyết mạch của thần thú cùng với huyết mạch bình thường của Long tộc chính là hai loại khái niệm hoàn toàn khác biệt.
Cho dù là như vậy, thì một chiêu này cũng là cực kỳ dũng mãnh.
Lúc Diệp Viễn trúng Viêm Bạo Phù, đã hoàn toàn điều động sức mạnh của long huyết ở trong cơ thể, toàn lực phục hồi thương tích trên thân thể!
Viêm Bạo Phù mặc dù lợi hại, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là phù lục cấp năm. Thương tích gây ra cho Diệp Viễn, hắn rất nhanh đã có thể phục hồi xong.
“Không cam tâm sao? Những người đã bị ngươi hại chết kia, bọn họ có ai lại cam tâm hả?” Diệp Viễn cười lạnh nói.
Thương thế của Triệu Thiên Dận mặc dù rất nặng, nhưng mà cả người vẫn tỉnh táo.
Lúc này ở khóe mắt của hắn rơi xuống một giọt nước mắt. Cũng không biết là vì hắn đã hối hận, hay là đang vì mình mà bi ai.
Có điều nước mắt của hắn, cũng không thể có được sự thương hại của người khác.
Diệp Viễn lúc này còn đang dùng Phách Long Tái Sinh Quyết, không ngừng chữa trị vết thương trên người.
“Ta cho ngươi một có hội, nói ra người đứng đằng sau sai khiến ngươi, ta có thể cân nhắc để cho ngươi một con đường sống!” Diệp Viễn đột nhiên thay đổi lời nói.
So với Triệu Thiên Dận, Diệp Viễn càng kiêng kỵ người ở sau lưng hắn, hoặc là thế lực đứng đằng sau hắn.
Nhưng mà Diệp Viễn không phải là lòng dạ mềm yếu, chỉ là đối với người như Triệu Thiên Dận, nếu như không cho hắn một trái táo ngọt, hắn tuyệt đối sẽ không chịu nói ra.
Diệp Viễn đương nhiên là muốn giết Triệu Thiên Dận, nhưng mà hắn đối với thế lực sau lưng Triệu Thiên Dận càng cảm thấy hứng thú hơn.
Có điều Diệp Viễn dĩ nhiên sẽ không làm ra chuyện thả hổ vể rừng, hắn không giết Triệu Thiên Dận, không có nghĩa là không đem hắn biến thành phế nhân!
Quả nhiên, Triệu Thiên Dận nghe Diệp Viễn nói, hai mắt không khỏi định thần lại, hiển nhiên là không nghĩ tới Diệp Viễn vậy mà lại biết nhiều thứ như vậy. Có điều thần sắc hắn rất nhanh biến thành rất phức tạp, trong lòng giãy dụa không dứt.
“Ngươi vì bọn họ làm nhiều chuyện như vậy, ngươi ở trong mắt bọn hắn, không phải là một con chó sao? Ngươi dừng lại lâu như vậy ở Vô Lượng Cảnh tầng một, lấy thực lực của bọn họ, thì sớm đã có thể giúp ngươi phi thăng Thần Vực rồi. Nhưng kết quả thì thế nào?” Diệp Viễn nói.
Triệu Thiên Dận nghe điều này, thân thể không khỏi khẽ run lên.
Hiển nhiên, lời nói của Diệp Viễn đã động đến nơi thống khổ nhất trong lòng hắn.
Diệp Viễn thấy hắn có chút buông lỏng, tiếp tục nói: “Cho nên, người đừng có mơ giấc mộng viển vông. Có lẽ ở trong mắt bọn hắn, ngươi ngay cả đến một con chó cũng không bằng! Hoặc nói là, ngươi thật sự coi chính mình là người không thể thay thế? Chỉ cần bọn họ nguyện ý, bọn họ tùy thời có thể để người khác tới làm Phong Hoàng!”
Lời nói lúc này của Diệp Viễn, rõ ràng đã làm cho thân thể Triệu Thiên Dận cứng đờ.
“Được… được…” Triệu Thiên Dận cố gắng nói ra một chữ.
Trong lòng Diệp Viễn hơi động nói: “Ngươi nói, ta nghe đây.”
“Huyết…..”
Triệu Thiên Dận vừa nói được một chữ, đột nhiên một luồng khí tức kinh khủng từ nơi xa truyền tới.
Diệp Viễn cảnh giác, chỉ thấy một đạo lưu quang màu đen chớp mắt đã đi tới trước mặt hắn.
Khí tức kinh khủng này, tuyệt đối thuộc về Vô Lượng Cảnh!
Trong lòng Diệp Viễn kinh ngạc, nhưng mà không kịp suy nghĩ nhiều, liền vội vàng tránh ra.
Lưu quang màu đen thế như vạn cân, tốc độ nhanh vô cùng.
Diệp Viễn muốn cứu Triệu Thiên Dận, nhưng mà căn bản là không kịp rồi.
“Phốc!”
Lưu quang màu đen đâm thẳng vào thân thể của Triệu Thiên Dận, trong nháy mắt đem toàn bộ cơ thể của hắn đều phá hủy.
Mà lúc này, mọi người mới nhìn ra đạo lưu quang màu đen kia, thế mà lại là cây thương màu đen!
Cây thương màu đen xoáy lên hắc khí xung quanh, chỉ là nhìn một chút, cũng đủ để khiến trong lòng người cảm thấy phát rét.
Triệu Thiên Dận cắn chặt hàm răng, hai mắt chảy máu, nhìn chằm chằm đạo thân ảnh màu đen trong không trung, đến chết hắn cũng không tin người này sẽ xuất thủ giết mình.
Ánh mắt Diệp Viễn cũng tập trung vào đạo thân ảnh ở phía trên, sắc mặt hơi trầm xuống.
Người kia toàn thân hắc khí quấn quanh, căn bản là không thấy rõ khuôn mặt, nhưng mà Diệp Viễn có cảm giác là đã từng quen biết.
Người này mang đến cho hắn một cảm giác cực kỳ nguy hiểm, so với Triệu Thiên Dận còn nguy hiểm hơn!
Hắn không thể ngờ được, Cuồng Phong Giới thế mà còn ẩn giấu một cường giả Vô Lượng Cảnh!
Dưới ánh mắt của mọi người, người kia chậm rãi hạ xuống từ không trung, đi đến bên người Triệu Thiên Dận.
“Coong!”
Hắn trực tiếp rút cây thương trên người Triệu Thiên Dận lên, máu tươi phun ra. Triệu Thiên Dận nghẹo đầu, chết ngay tức khắc.
Chỉ là lúc này hai mắt của hắn vẫn trợn tròn, hiển nhiên là chết không nhắm mắt.
“Diệp Viễn, không ngờ tới phải không? Chúng ta lại gặp mặt rồi!” Trường thương của người kia giương lên, lạnh lùng nói.
Bóng đen, trường thương!
Diệp Viễn cuối cùng cũng đem một màn này liên kết với một người!
“Triệu Thừa Càn!”
“Hê hê, cảm ơn người đã nhớ đến ta! Không nghĩ tới sao, ta còn có ngày có thể đứng trước mặt ngươi, rửa nỗi nhục ngày trước!”
Hắc khí xoay quanh người này, thế mà lại chính là thất hoàng tử Triệu Thừa Càn!
“Thất hoàng tử điện hạ! Thế mà lại là thất hoàng tử điện hạ! Hắn… không phải là hắn đã bị Diệp Viễn phế đan điền rồi sao? Đây… rốt cuộc đây là chuyện gì vậy?”
“Khí chất của thất hoàng tử đại biến, nhất định là đã trải qua những việc mà chúng ta không thể nào tưởng tượng được! Có điều khí tức của hắn bây giờ, vậy mà đã trở thành cường giả Vô Lượng Cảnh? Điều này sao có thể?”
“Thất hoàng tử thế mà lại tự tay giết chết cha của mình! Hai cha con này, thật là…”
“Tất cả im miệng cho ta! Bắt đầu từ hôm nay, ta chính là Phong Hoàng tân nhiệm!” Triệu Thừa Càn bỗng nhiên hướng về phía tất cả mọi người của Vương Thành quát lên.
Những võ giả kia vốn là đang thầm thì nghị luận, lúc này ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Khí thế của Triệu Thừa Càn quá cường đại, bọn họ căn bản là không có dũng khí để phản kháng.
“Ha ha, ở ngay trước mặt nhiều con dân như vậy, ngươi tận tay giết chết phụ thân của mình, chẳng lẽ còn hi vọng bọn họ sẽ thần phục một người như ngươi sao?”
Diệp Viễn nhìn thoáng qua, thần sắc của mọi người phần lớn đều là giận mà không dám nói, không khỏi mỉm cười một hồi.
Triệu Thừa Càn cũng không có nổi giận, vẫn lạnh lùng như cũ nói: “Chẳng lẽ trên đời này, chỉ cho phép hắn giết con, chứ không cho phép ta giết cha sao? Ngươi có biết là, nhiều năm như thế con cháu hoàng thất trải qua như thế nào không? Từ khi bắt đầu sinh ra, đã định sẵn là huynh đệ chúng ta phải cạnh tranh tàn khốc! Cuối cùng, chỉ có nhân tài ưu tú nhất mới có thể còn sống sót! Tam ca như thế, ta cũng là như vậy! Tam ca chỉ bởi vì đắc tội Tinh Uyên, đã bị hắn không chút do dự bỏ rơi! Lần trước bị ngươi phế bỏ, ta đã nghĩ là hẳn sẽ phải chết, ai biết ông trời có mắt, để cho ta có được kỳ ngộ khác, ha ha ha…! Ta hỏi ngươi, một người phụ thân như vậy, chẳng lẽ không đáng chết!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất