Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 716: Hồn Khiên Mộng Diệp Chú

Chương 716: Hồn Khiên Mộng Diệp Chú
Lời vừa nói ra, nhiệt độ bên trong nhà giảm mấy độ trong nháy mắt.
Dư Minh sợ hết hồn, vội vàng kéo Diệp Viễn nhỏ giọng nói: “Tiểu tổ tông của ta ơi, đừng có nói bậy bạ mà! Quân đại nhân năm đó giận dữ vì hồng nhan, đã trực tiếp tiêu diệt một gia tộc, giết đến mức khiến cho Cổ Phong Thành này long trời lở đất! Mà người nữ tử kia, chính là vị trước mắt này!”
Mồ hôi hột của Dư Minh chảy ròng ròng, Diệp Viễn này quả thực là hết chuyện để nói rồi à!
Quân Thiên Vũ có hai điểm nổi danh nhất ở Cổ Phong Thành, điểm thứ nhất chính là hắn giết người không chớp mắt, mà điểm thứ hai, chính là sự si tình của hắn.
Những gì Diệp Viễn nói vừa rồi, chính là nói Quân Thiên Vũ bừa bãi!
Đây không phải là muốn chết sao?
“Thiếu niên, ngươi đến đây là muốn lấy bổn tôn ra làm trò tiêu khiển sao? Nếu quả thật là như vậy thì ngươi đã đạt được mục đích rồi đó!” Quân Thiên Vũ lạnh lùng nói.
Quân Thiên Vũ là cường giả Thiên Khải Cảnh tiếng tăm lừng lẫy trong Cổ Phong Thành, nếu muốn giết hai người trước mặt này cũng chỉ cần một cái phất tay mà thôi.
Nhưng Diệp Viễn giống như là chưa tỉnh nói: “Không có gì… vậy thì kì quái rồi. Rốt cuộc là người nào có thù hận với ngươi lớn như vậy, rõ ràng là đến cả mạng cũng không muốn vậy mà lại muốn ngươi ôm hận cả đời?”
Lông mày Quân Thiên Vũ giương lên, hỏi: “Hả? Lời này của ngươi là có ý gì?”
Diệp Viễn nói: “Quân phu nhân là trúng Hồn Khiên Mộng Diệp Chú, người thi thuật lấy không vào luân hồi làm giá, nguyền rủa người mình yêu sống cô đơn hết quãng đời còn lại! Lời nguyền này cực kỳ ác độc, hơn nữa còn là điển hình của loại hại người hại luôn mình. Ở tình huống bình thường, người triển khai phép thuật này đều là nữ tử, vì yêu sinh hận, mới không tiếc bán thần hồn của mình, để ngăn cản đối phương không có được chân ái.”
Quân Thiên Vũ nghe vậy trong lòng cả kinh, cỗ khí thế kia nhất thời tan thành mây khói.
“Đây… ngươi nói lời này, có căn cứ không?” Quân Thiên Vũ hỏi.
“Khi bệnh tình của Quân phu nhân mới phát, có phải là mỗi ngày đều gặp ác mộng hay không? Bình thường thì ăn không trôi, thờ ơ vô tình, dường như là đối với cái gì cũng không có hứng thú?” Diệp Viễn hỏi.
Lần này, Quân Thiên Vũ bỗng nhiên đổi sắc mặt, gật đầu nói: “Không sai, đúng là như vậy! Mới đầu, Diệc Như cũng không để ý tới cái gì, ai biết được là tình trạng càng ngày càng nghiêm trọng, đến cuối cùng thì không kiểm soát được!”
“Vậy thì đúng rồi! Thuật này sau khi được thi triển cũng sẽ không lập tức phát tác, mà sẽ là ủ đến khoảng chừng năm, bảy năm. Nhưng mà một khi bộc phát, sẽ giống như nước lũ và mãnh thú, không thể kiểm soát được! Trong vòng một năm sau khi trúng chú sẽ bị thần hồn hành hạ mà chết! Nếu ta đoán không lầm, có phải sáu, bảy năm trước đã phát sinh một biến cố lớn.” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
Quân Thiên Vũ còn chưa lên tiếng, Dư Minh đã nhảy cẫng lên: “A! Bảy năm trước, không phải là thời gian Quân tiền bối đại khai sát giới, tiêu diệt Đào gia sao?”
Sắc mặt Quân Thiên Vũ đại biến, lùi lại mấy bước, lẩm bẩm nói: “Đây… Đây… Không thể nào đâu? Chẳng lẽ là nàng?”
Quân Thiên Vũ thất hồn lạc phách, hiển nhiên là đã bị Diệp Viễn nói trúng toàn bộ!
Chỉ là Diệp Viễn vẫn hơi nghi hoặc một chút, nhìn bộ dạng của Quân Thiên Vũ, không giống là người đi lưu tình ở khắp nơi, vậy thì vì sao lại có người dùng thủ đoạn này đi đối phó hắn.
“Xem ra, truyền thuyết kia là thật!” Dư Minh cũng lẩm bẩm nói.
Diệp Viễn vô cùng nghi hoặc, hỏi: “Truyền thuyết gì?”
Dư Minh nhìn Diệp Viễn thật sâu, thầm nghĩ giả hỏa này quả thực là thần mà. Rõ ràng chỉ là võ giả vừa mới phi thăng, thế mà vừa mới chẩn mạch đã đem đầu đuôi câu chuyện nói ra hơn nửa, giống như là chính mình nhìn thấy tận mắt vậy.
Có điều khi Diệp Viễn hỏi tới, Dư Minh vẫn nói: “Cổ Phong Thành vốn dĩ không phải chỉ có tam đại thế gia, mà là có tứ đại thế gia. Quân đại nhân có quan hệ không tệ với Đào gia là một trong tứ đại thế gia, nghe nói đại tiểu thư Đào gia chung tình với hắn. Chỉ là không biết tại sao, sau đó quan hệ của Quân đại nhân và Đào gia trở nên gay gắt, thậm chí Đào gia còn đem ái thê của Quân đại nhân bắt đi. Vợ chồng Quân đại nhân tình thâm, nên Quân đại nhân đã nhấc kiếm trực tiếp giết tới Đào gia, một lần giết luôn ba gã cường giả Thiên Khải Cảnh của Đào gia! Từ đó về sau, Đào gia suy bại đi xuống hoàn toàn, tứ đại gia tộc biến thành tam đại gia tộc. Nghe nói, nửa tháng sau Đào gia đại tiểu thư liền chết bất đắc kỳ tử, bây giờ nhớ lại xem ra…”
Đến lúc này, Dư Minh làm gì còn có hoài nghi đối với năng lực của Diệp Viễn?
Nhiệm vụ này Quân Thiên Vũ đã đưa ra hơn nửa năm nay, trước sau đều có không dưới năm cường giả Đan Tông nhận nhiệm vụ, nhưng mà đều là thất bại tan tác mà quay trở về.
Diệp Viễn vừa ra tay, đã đem ngọn nguồn chẩn đoán ra hết.
Công lực bậc này, quả thực là khiến cho đám người được gọi là cường giả Đan Tông phải xấu hổ!
Tuy nhiên sau khi Diệp Viễn nghe câu chuyện này cũng thở dài.
Mặc dù Dư Minh không biết tình hình chi tiết, nhưng mà có một số suy đoán e rằng là cả thiên hạ này sớm đã biết rồi. Chỉ là Quân Thiên Vũ cường thế, nên Dư Minh không dám nói ra.
Quả nhiên là Quân Thiên Vũ đã bạc tình bội nghĩa với đại tiểu thư Đào gia, cuối cùng còn làm cho một đại gia tộc bị suy bại, cũng khó trách người ta lại dùng lời nguyền ác độc như vậy.
Đúng lúc này, một tiếng thở dài phát ra.
Quân Thiên Vũ thở dài nói: “Sự tình không phải như các ngươi nghĩ đâu! Ta đối với Đào Nguyệt Tường chỉ có tình huynh muội, chưa từng có ý đồ không an phận! Chín năm trước, nàng ta tỏ tình với ta, ta liền cự tuyệt nàng tại chỗ. Ta sợ nàng suy nghĩ nhiều, nên đã ra ngoài ngao du. Cũng chính là lần trên đường ngao du đó, ta đã gặp và yêu Diệc Như. Từ khi ta gặp mặt nàng lần đầu tiên, ta đã hoàn toàn yêu nàng và thề sẽ ở bên nàng cả đời. Sau khi chúng ta kết thành phu thê, ta liền chán ghét cảnh phiêu bạt, nên đã trở lại định cư trong Cổ Phong Thành, ai có thể ngờ được…”
Nghe câu chuyện này, những nghi hoặc trong lòng Diệp Viễn liền sáng tỏ.
Hóa ra là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, cuối cùng lại biến thành một bi kịch nhân gian.
Có lẽ là Đào gia kia cũng quá đáng, nếu không cũng đã không hoàn toàn chọc giận vị sát thần Quân Thiên Vũ này.
Chỉ là đại tiểu thư Đào gia kia cũng quá tự cao và quyết tuyệt, Quân Thiên Vũ không vừa ý nàng cũng là có nguyên nhân.
“Dược sư, ta cầu xin ngươi hãy cứu Diệc Như! Chỉ cần ngươi có thể cứu nàng, điều kiện gì ta cũng sẽ đáp ứng! Ta vốn tưởng là có thể đem lại hạnh phúc cho Diệc Như, ai mà biết được thứ ta đem đến cho nàng tất cả chỉ là sự thống khổ!” Mắt Quân Thiên Vũ rưng rưng, nắm lấy tay Diệp Viễn kích động nói.
Bất tri bất giác, Quân Thiên Vũ thậm chí còn sử dụng cả xưng hô “Dược sư”.
Dư Minh ở một bên sớm đã nhìn đến ngây người!
Hắn không thể nào tưởng tượng được một người giết người không chớp mắt như Quân Thiên Vũ, vậy mà cũng có một mặt mềm yếu như vậy.
Hắn cũng không ngờ được, y thuật của Diệp Viễn lại cao siêu như thế, có thể khiến cho một sát thần như Quân Thiên Vũ phải cầu xin giúp đỡ.
Giờ khắc này, rốt cuộc Dư Minh cũng biết được dựa vào đâu mà lúc trước Diệp Viễn lại nói với Cố Hồng câu kia rồi!
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi có chút ít mong đợi.
Xem ra cuộc đánh cược này, thật sự là đã đặt đúng rồi!
Diệp Viễn cười nói: “Phu thê Quân tiền bối tình thâm, Diệp mỗ làm sao có thể nhìn các ngươi âm dương cách biệt được?”
Quân Thiên Vũ giật mình nói: “Dược sư thật sự có cách? Có gì phân phó, mời Dược sư cứ mở miệng, cho dù là lên núi đao hay xuống biển lửa, Quân mỗ cũng sẽ xông vào!”
“Ha ha, Quân tiền bối quá lời rồi, có điều Hồn Khiên Mộng Diệp Chú này đúng thật là có chút phiền phức, còn phải làm phiền Quân tiền bối chuẩn bị một vài thứ.” Diệp Viễn cười nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất