Chương 715: Quân Thiên Vũ
Lời nói của Cố Hồng không có chút khách khí, gần như là không chừa cho Diệp Viễn một tý mặt mũi nào.
Ở trước mặt người khác nói lời như vậy, không nói gì đến chuyện đả kích người khác, như thế đã là không tôn trọng rồi.
Chỉ là, Cố Hồng là đại quản gia của Cố gia, hắn có quyền không tôn trọng người khác.
Chỉ là một tên Thần Du Cảnh nho nhỏ mà thôi, căn bản là hắn không coi ra gì.
“Đây…” Dư Minh rơi vào tình thế khó xử, rất lúng túng.
“Dư lão đệ, đừng trách lão ca không nể mặt ngươi, nhưng tên tiểu tử này quá không đáng tin cậy! Ngươi cũng không suy nghĩ một chút xem, chỉ là một tiểu tử Thần Du Cảnh, có thể trị được bệnh của đại tiểu thư sao? Ở chỗ ta thì dễ nói rồi, nhưng mà nếu ngươi chọc giận gia chủ, thì ngươi biết hậu quả rồi đó!” Cố Hồng không chút lưu tình nói.
Dư Minh nghe vậy không khỏi cả kinh, chỉ là nhận một cái nhiệm vụ mà thôi, hắn không nghĩ tới còn có thể như vậy.
Hắn nhìn Cố Hồng, rồi lại nhìn Diệp Viễn, phát hiện vẻ mặt lạnh nhạt của Diệp Viễn, dường như là không đế ý tới thái độ của Cố Hồng cho lắm.
Chẳng lẽ, Diệp Viễn có thể nắm chắc?
Dư Minh không khỏi nhớ lại bộ dạng lúc Diệp Viễn mới phi thăng, hình như cũng là biểu cảm này.
Lúc đó Dư Minh cho rằng Diệp Viễn đến một kích cũng không chịu được, ai mà biết được thế mà Trình Giang lại thua.
Nếu như thuật luyện dược của Diệp Viễn thực sự lợi hại như vậy, sau này hắn đương nhiên là cỏ thể trở thành một đại nhân vật kinh thiên động địa trong Cổ Phong Thành.
Chỉ là bệnh của đại tiểu thư Cố gia, Dư Minh biết rất rõ. Nhiều cường giả Đan Tông như vậy cũng đều bó tay toàn tập, thì Diệp Viễn có thể trị khỏi sao?
Vạn nhất chọc giận gia chủ Cố gia, cái hậu quả này…
Rốt cuộc là có nên đánh cược một lần hay không?
“Lão ca, để hắn thử một chút đi! Vị tiểu huynh đệ này của ta là một thánh thủ đan đạo, nói không chừng thật sự được thì sao? Có vấn đề gì, Dư mỗ xin gánh chịu!” Không biết quỷ xui thần khiến thế nào mà Dư Minh lại nói một câu như vậy.
Diệp Viễn ngoài ý muốn nhìn Dư Minh, nhưng mà vẫn không có lên tiếng.
“Ha ha, ngươi gánh chịu? Ngươi gánh nổi sao? Tiểu Dư, đừng nhìn ta bình thường gọi ngươi một tiếng lão đệ, là cái đuôi của ngươi có thể vểnh lên trời. Gia chủ giận dữ, đến cả ta cũng không gánh nổi, ngươi dựa vào cái gì để mà gánh vác? Chưa nói đến chuyện tiểu tử này đến cả một cái hung chương của luyện dược sư cũng không có, lại còn thánh thủ đan đạo, dẹp đi dẹp đi!” Cố Hồng không chút lưu tình đả kích.
“Ngươi! Lời này của lão ca nói ra quá tổn thương người khác rồi!” Dư Minh tức đến mức mặt đều tái nói.
Thường ngày hắn cũng biếu Cố Hồng không ít, ai biết được gia hỏa này lại là một con sói mắt trắng, chẳng những không được lợi ích gì vào thời khắc mấu chốt mà lời nói còn khiến người khác bực mình.
“Ha, thế mà đã tổn thương người rồi hả? Tiểu Dư, bình thường nhìn ngươi cũng là một người khôn khéo, làm sao hôm nay lại ngu ngốc như vậy? Gọi ngươi một tiếng lão đệ, là xem trọng ngươi hiểu chuyện, ngươi thật sự cho rằng… có thể ngồi ngang hàng cùng với ta sao?” Ngữ khí Cố Hồng dần trở nên lạnh lùng, đích thực là đã khiến Dư Minh cả kinh.
Cố Hồng mặc dù là một hạ nhân, nhưng mà lại là đại quản gia của Cố gia, quyền lực cực lớn.
Nếu như thật sự muốn đối phó với một tiểu nhân vật như Dư Minh, vậy thì quá dễ dàng.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy bả vai bị vỗ hai cái, quay đầu lại nhìn thì ra là Diệp Viễn.
Diệp Viễn nhìn hắn, cười nhạt nói: “Dư đại ca, chúng ta đi. Sỉ nhục mà hôm nay hắn đem lại cho ngươi, ngày sau ngươi trả lại hắn gấp mười lần!”
Cố Hồng vẫn luôn không nhìn thẳng Diệp Viễn, lúc này nghe Diệp phát ngôn bừa bãi, thì cười to nói: “Tiểu tử, nói chuyện cũng không sợ gió to quá mà gãy lưỡi sao! Bên trong Cổ Phong Thành này, người có thể sỉ nhục được Cố Hồng ta, đúng thật là có! Nhưng mà, người kia khẳng định không phải là ngươi!”
“Không phải ta, là hắn.” Diệp Viễn dùng tay chỉ Dư Minh nói.
Nói xong, Diệp Viễn liền xoay người đi. Sắc mặt Dư Minh biến đổi liên tục, cắn răng rồi đi theo Diệp Viễn.
Cố Hồng âm trầm nhìn bóng lưng Diệp Viễn, cười lạnh nói: “Ha, không biết tiểu tử ở đâu ra, thật là điên cuồng! Dám nói như vậy với lão phu, thật là chán sống rồi!”
…
“Diệp huynh đệ, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Dư Minh đuổi theo Diệp Viễn hỏi.
Diệp Viễn cười nói: “Xem ra là ta đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản! Với thái độ này của Cố gia, vậy thì chúng ta làm từ nhiệm vụ đơn giản làm lên đi.”
“y… nhiệm vụ nào tương đối đơn giản?”
Biết rõ Diệp Viễn một lần nhận đến bảy tám cái nhiệm vụ, Dư Minh cũng đã biết được nội dung của những nhiệm vụ này.
Hắn thấy, dường như là không có một cái nào có thể hoàn thành thật tốt!
Nhiệm vụ của luyện dược sư rất nhiều, nhưng mà trong thành lại có không ít cường giả Đan Tông, cho nên nhiệm vụ có thể làm được khẳng định là đều đã bị hoàn thành rồi.
Những cái còn lại căn bản đều là nhiệm vụ mà những Đan Tông này không có cách nào hoàn thành được.
Nhiệm vụ như vậy, có cái nào là đơn giản?
Diệp Viễn suy tư trong chốc lát, nói: “Chính là hắn!”
Dư Minh kinh nghi đưa Diệp Viễn đi tới một nhà dân không lớn nhưng mà lại vô cùng tinh xảo ở thành tây.
Ở trong Cổ Phong Thành mà có thể có được một tòa nhà dân như vậy, thực lực tuyệt đối không thể khinh thường.
“Xin hỏi, Quân Thiên Vũ đại nhân có ở đây không? Chúng ta đến vì nhiệm vụ mà ngài đưa ra!”
Dư Minh cảm thấy cổ họng mình có chút thắt lại, Quân Thiên Vũ chính là đệ nhất kiếm khách ở Cổ Phong Thành, là cường giả Thiên Khải Cảnh!
Quân Thiên Vũ này, là nhân vật truyền kỳ của Cổ Phong Thành, ngay cả đến thành chủ đại nhân cũng phải nhân nhượng hắn ba phần.
Một đại nhân vật như vậy, chỉ cần giậm chân một cái cũng có thể khiến cho Cổ Phong Thành rung chuyển.
“Cửa không khóa, tự vào đi.” m thanh của một người đàn ông trung niên truyền tới, có vẻ hơi mệt mỏi.
Diệp Viễn nghe vậy, liền đẩy cửa vào.
Dư Minh nghĩ một chút, rồi cũng đi vào theo.
Diệp Viễn đi qua nhà chính, tiến thẳng vào hậu trạch. Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, liền nhìn thấy một nam tử mặc áo trắng, sắc mặt tiều tụy đang ngồi ở mép giường.
Tuy không có cố ý nhưng mà khí thế trên người nam tử này vô cùng cường đại!
Xem ra người đàn ông này chính là Quân Thiên Vũ rồi.
Nằm trên giường là một cô gái, cô gái này có thân hình gầy gò và đang thoi thóp.
Nhìn thấy hai người Diệp Viễn đi vào, nam tử không khỏi hơi nhíu mày, không vui nói: “Thần Du Cảnh? Là ngươi đã nhận nhiệm vụ?”
Trên người Dư Minh mặc quần áo của phủ thành chủ, đương nhiên không thể nào nhận nhiệm vụ, vậy thì chỉ có tiểu tử Thần Du Cảnh này thôi.
“Hơi thở mong manh, thần hồn u ám, đây là dấu hiệu không còn sống được lâu nữa. Quân tiền bối có thời gian để nghi ngờ Diệp Viễn có năng lực này hay không, chẳng bằng trước tiên hãy để cho ta chẩn đoán xem đã.” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
Quân Thiên Vũ nghe vậy thân thể không khỏi khẽ run, nói: “Tiểu tử, tốt nhất đừng có chơi ta, nếu không ngươi sẽ chết rất khó coi!”
Lời nói này đằng đằng sát khí, đến Dư Minh chỉ đứng một bên thôi cũng sợ hết hồn hết vía.
Đừng có nhìn dáng vẻ nho nhã của Quân Thiên Vũ, hắn ta chính là giết người mà nổi danh.
Mặc dù đã nhiều năm không động thủ trước mặt người khác, nhưng mà tuyệt đối không có ai cho rằng hắn là một người cầu an.
Quả nhiên, nhiệm vụ mà Diệp Viễn nhận, không có một cái nào là bình thường cả!
Nghĩ đến đây, Dư Minh không khỏi âm thầm đổ mồ hôi thay Diệp Viễn. Đương nhiên, cũng vì mình mà đổ mồ hôi.
Diệp Viễn ngồi ở mép giường, bắt đầu chẩn mạch cho nữ tử kia. Rất nhanh sau đó chân mày Diệp Viễn liền nhíu lại.
Quân Thiên Vũ vốn đã khó chịu, nhìn thấy một màn này liền cười lạnh trong lòng.
Vẻ mặt của Diệp Viễn, cùng với người tới lúc trước giống y như đúc, hiển nhiên là lại vô lực.
Lửa giận trong lòng hắn đang không có chỗ phát tiết, đây đúng là có ngươi không sợ chết mà tìm đến tận cửa!
“Không biết, Quân tiền bối có bao nhiêu hồng nhan?” Diệp Viễn bỗng nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu.