Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 718: Thuê người giết người

Chương 718: Thuê người giết người
“Cái gì! Ngươi nói là Diệp Viễn và Dư Minh an toàn đi ra từ chỗ Quân đại nhân?” Cố Hồng nghe được tin tức này, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên.
“Vâng, Quân đại nhân thực lực thông thiên, thuộc hạ không dám tới gần. Có điều thuộc hạ đã nghe ngóng được, có người ở xa nhìn thấy Quân đại nhân đích thân đưa Diệp Viễn ra đến tận cổng!”
Từ trong giọng nói của khách khanh cũng có thể nghe ra hắn cũng cực kỳ khiếp sợ khi nghe được tin tức này.
Lần này, rốt cuộc Cố Hồng cũng không bình tĩnh được nữa tỏ ra vô cùng lo lắng, đi qua đi lại ở trong phòng.
“Sau đó bọn họ đi đâu?” Bỗng nhiên Cố Hồng dừng lại hỏi.
Khách khanh nói: “Bọn họ đi đến Tôn gia! Thuộc hạ đã phái người theo dõi Tôn gia rồi, một khi có động tĩnh gì sẽ nhận được tin tức ngay lập tức.”
Sắc mặt Cố Hồng biến đổi liên tục, hiển nhiên là tin tức này quá ngoài ý muốn của hắn, khiến hắn có chút không kịp ứng phó.
“Chẳng lẽ là, cái tên tiểu tử Diệp Viễn này, thật sự có bản lĩnh? Nhưng mà… hắn mới đạt đến Thần Du Cảnh, sao có thể thế được?” Cố Hồng cau mày nói.
“Cố quản gia, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”
Cố Hồng suy nghĩ một chút, nói: “Đi theo dõi thật sát Tôn gia, chờ bọn hắn đi ra thì lập tức dò hỏi tin tức! Bệnh kia của Tôn gia cũng là khó giải quyết, nếu như hắn thật sự là bản lĩnh chữa khỏi, ngươi liền… Hử?”
Cố Hồng làm một động tác bàn tay đánh xuống, mắt lộ ra sát ý, đây chính là muốn giết người diệt khẩu.

Tôn gia cũng là đại gia tộc trong Cổ Phong Thành, nhưng mà so với Cố gia thì yếu hơn một bậc.
Trước cửa Tôn gia, một người trung niên mặc hoa phục đưa ba người Diệp Viễn, Bạch Quang và Dư Minh đến cổng.
“n công, hay là ở lại ăn bữa cơm nhạt đi, để cho Tôn mỗ bày tỏ chút lòng cảm kích!” Người trung niên mặc hoa phục cảm kích nói.
Diệp Viễn cười nói: “Tương lai còn dài, vẫn là để lần sau đi. Diệp mỗ đã nhận không ít nhiệm vụ, còn phải đi từng nhà để hoàn thành.”
“Vậy… được rồi, Tôn mỗ sẽ không giữ ân công lại nữa! Tôn gia ta mặc dù không phải tam đại gia tộc, nhưng ở trong Cổ Phong Thành này vẫn có một ít tiếng nói. Nếu như ân công có cần gì, cứ mở miệng là được!” Gia chủ Tôn gia nói.
“Được như thế thì xin đa tạ Tôn gia chủ.”
Nói xong, Diệp Viễn liền cáo từ.
Dư Minh ở bên trong lòng sớm đã trào dâng, chỉ là đang ở trước mặt gia chủ Tôn gia, hắn không tiện thể hiện ra mà thôi.
Hắn đã ở trong Cổ Phong Thành này nhiều năm như vậy rồi, nhưng mà vẫn luôn là cẩn thận từng ly từng tí, sợ đắc tội với quyền quý.
Đã bao giờ như hôm nay, được Quân Thiên Vũ đại nhân và gia chủ Tôn gia đều cung kính có thừa, xưng huynh gọi đệ với hắn?
Đi theo Diệp Viễn, khiến hắn có cảm giác luôn hăng hái, nở mày nở mặt!
Loại cảm giác này, thật sự là quá đã!
“Ha, Diệp tiểu huynh đệ đúng thật là thần mà! Nghi nan tạp chứng gì đến tay Diệp huynh đệ đều có thể giải quyết được! Nhiệm vụ của những nhà này ở Cổ Phong Thành đều là có tiếng, nhưng mà lại không có người nào có thể giải quyết. Vậy mà Diệp huynh đệ vừa xuất thủ, đã có thể giải quyết hết tất cả!” Vừa ra khỏi Tôn gia, Dư Minh liền hưng phấn nói.
“Cái này mà đã gọi là lợi hại? Mới thế này thôi thì có là gì đâu! Ngươi nhìn thấy chẳng qua chỉ là một góc của tảng băng mà thôi!” Bạch Quang vô cùng khinh thường nói.
Dư Minh không biết, nhưng mà Bạch Quang thì biết Diệp Viễn có năng lực luyện chế đan dược vượt cấp.
Những bệnh tình này kỳ thật không cần phải phiền toái như vậy, chỉ cần một viên đan dược là có thể hoàn thành. Diệp Viễn đây là không muốn để lộ quá nhều nên mới dùng cách phiền phức như vậy.
Bị Bạch Quang phản bác lại một hồi, Dư Minh chẳng những không có không vui, ngược lại còn liên tục gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, Diệp huynh đệ tuyệt đối là dược sư cấp cao, lão Dư ta căn bản là không thể nào tưởng tượng được!”
Trong lúc vô tình, cách gọi của Dư Minh với Diệp Viễn cũng thay đổi. Hiển nhiên là tâm thái của hắn đối với Diệp Viễn cũng đang bắt đầu thay đổi.
Ban đầu tình cảm của Dư Minh đối với Diệp Viễn chỉ là một khoản đầu tư, nhưng bây giờ dùng mắt mà nhìn thì đã trở thành lâu dài rồi.
Những ngày tiếp theo, hắn lại kinh hỉ phát hiện, căn bản là không cần chờ đến lâu dài!
“Được rồi, đừng nói về nó nữa. Tiếp theo… chúng ta hãy đi đại doanh của vệ quân thành đi.” Diệp Viễn nói.
“À? Thành… đại doanh vệ quân thành?” Dư Minh nghe xong, nói chuyện cũng lắp bắp.
“Nhìn tiền đồ của người này! Đi theo đại ca ta, ngươi sợ cái gì? Chẳng lẽ bọn họ còn có thể ăn ngươi sao?” Bạch Quang tức giận nói.
“y… lời thì nói như vậy, nhưng mà…”
“Lải nhải nhiều làm gì, cuối cùng là ngươi có đi hay không?”
“…Đi! Sao lại không đi?” Dư Minh quyết tâm nói.
Dư Minh chính là người của vệ quân thành, cũng coi như là một sĩ quan nhỏ. Chỉ là hắn ở trong thành tương đối giỏi lăn lộn, nên mói có thể đi trông chừng Phi Thăng Trì.
Nhưng mà vào đại doanh, nhìn ở đâu cũng đều là cấp trên của hắn. Sợ hãi đã tích lũy nhiều năm, không phải nói bỏ là bỏ được?
Ba người đi tới đại doanh của vệ quân thành, lập tức có quân sĩ ngăn cản ba người.
“Đứng lại, làm cái gì đó?”
Dư Minh liền vội vàng tiến lên giải thích một hồi, sau đó đưa lệnh bài thân phận của Diệp Viễn, quân sĩ kia mới để ba người đi vào.
Nhiệm vụ Diệp Viễn đã nhận, đều thể hiện trong lệnh bài thân phận, quân sĩ vừa nhìn đã biết, đương nhiên sẽ không làm khó.
Quân sĩ kia dẫn ba người đi vào chưa được mấy bước đã đụng phải một người sĩ quan trung niên.
“Sao lại đem người đi vào đại doanh?”
Quân sĩ kia vội vàng hành lễ, nói rõ ràng tình huống.
Sĩ quan trung niên nghe vậy liền nói: “Ha, thì ra là như vậy. Vừa đúng lúc ta đến chỗ thống lĩnh đại nhân để phục mệnh, ngươi về trước đi, để ta dẫn bọn họ tới.”
Quân sĩ kia có chút do dự: “Đây…”
“Yên tâm, có ta ở đây, sẽ không có ai làm khó ngươi.” Sĩ quan trung niên nói.
“Vâng, Tống Phàn tướng quân!”
Sau khi quân sĩ kia đi, Tống Phàn dẫn ba người đi vào sâu bên trong đại doanh.
Vừa đi, Tống Phàn còn hiếu kỳ hỏi Diệp Viễn: “Thật đúng là có chút dũng khí mà, chỉ là Thần Du Cảnh nho nhỏ, mà lại dám nhận nhiệm vụ của tổng thống lĩnh đại nhân! Bệnh cũ này của hắn cũng đã có mười mấy năm rồi, đến bây giờ vẫn không có ai có thể trị hết, ngươi lấy tự tin ở đâu ra vậy?”
Diệp Viễn nói: "Không có ai chữa khỏi được, là do bọn họ không có năng lực. Nếu ta đã dám đến, đương nhiên là đã nắm chắc.”
“Ha ha, ta có biết một chút nhiệm vụ của tổng thống lĩnh đại nhân, những người đã từng đến đây đều là tràn đầy tự tin, nhưng cuối cùng đều bị tổng thống lĩnh đại nhân loạn côn đánh đuổi ra ngoài. Ta sợ là cơ thể nhỏ bé của ngươi không chịu được đòn!” Tống Phàn mỉm cười nói.
Diệp Viễn nhìn hắn một cái, nhưng mà không nói gì nhiều. Gia hỏa này, hiển nhiên là đang gây sự.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Dư Minh mở miệng nói: “Tống tướng quân, không đúng, đây hình như không phải đường đi phủ thống lĩnh?”
Đại doanh của vệ quân thành Dư Minh rất ít đến, nhưng mà phương hướng thì hắn vẫn biết.
Nhìn thấy đường đi càng ngày càng hoang vắng, người càng ngày càng ít, dựa vào sự khôn khéo của Dư Minh, làm sao có thể không phát giác được có điều gì đó không bình thường?
Bỗng nhiên Tống Phàn xoay người cười lạnh nói: “Tiểu tử, đừng có trách Tống mỗ lòng dạ ác độc! Muốn trách, thì trách các ngươi đã đắc tội với người không nên đắc tội! Ta đây sẽ tiễn các ngươi lên đường, tới bên kia, tốt nhất là khiêm tốn một chút. Lúc chưa có thực lực, thì tốt nhất đừng có nên ngông cuồng!”
Lúc này, sát ý của Tống Phàm đã lộ ra.
Dư Minh biến sắc nói: “Tống tướng quân, ngài đây là có ý gì?”
“Ha ha, ngươi vẫn chưa rõ sao? Đây là có người thuê người giết người rồi! Ta đoán một chút, a… có phải là Cố Hồng hay không?” Diệp Viễn giễu cợt nói, cũng không có gì lo lắng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất