Chương 719: Quân Thiên Vũ độc đoán
“Ha, không cần phải dò xét, ngươi nghĩ rằng ta sẽ ngây thơ như vậy sao?”
Ngoài miệng Tống Phàn không thừa nhận, nhưng trong lòng đã cả kinh, không nghĩ tới là Diệp Viễn vậy mà không chút do dự, chỉ cần một câu đã nói trúng!
Chỉ là đối với Diệp Viễn mà nói, chuyện này căn bản cũng không cần phải đoán.
Thời gian hắn phi thăng chưa có lâu, người duy nhất có động cơ gây bất lợi cho hắn thì chỉ có Cố Hồng mà thôi.
Diệp Viễn cười nói: “Không thừa nhận phải không? Không sao, lúc sau ngươi sẽ phải thừa nhận!”
“Chết đến nơi rồi vẫn còn mạnh miệng! Đi chết đi!”
Tống Phàn cắn răng một cái, liền muốn động thủ tiêu diệt Diệp Viễn.
Tống Phàn là tướng quân, thực lực đã đạt đến Vô Lượng Cảnh hậu kỳ, muốn tiêu diệt ba người trước mặt này thì chỉ cần một cái nhấc tay.
Nhưng vào đúng lúc này, một cỗ kiếm ý vô cùng mạnh mẽ bao vây hắn. Áp lực giống như là muốn hủy diệt, làm cho cả người hắn không thể nào nhúc nhích!
Một chiêu còn chưa xuất ra được, thì cả người đã bị vây cứng ở đó, cả mặt đều vặn vẹo!
Một đạo thân ảnh từ hư ảo dần dần hiện rõ, không phải là ai khác mà chính là Quân Thiên Vũ!
Tống Phàn nhìn thấy Quân Thiên Vũ đằng đằng sát khí, dưới chân liền mềm nhũn, thiếu chút nữa là quỳ xuống.
“Quân… Quân đại nhân, sao… sao ngài lại đến đây?”
Mồ hôi lạnh trên trán Tống Phàn toát ra, trước mặt một sát thần như vậy, hắn làm sao có thể đắc tội nổi?
Cho dù là tổng thống lĩnh đại nhân thấy hắn cũng phải khách khí!
Quân Thiên Vũ lạnh lùng nói: Diệp dược sư là ân công của ta, ngươi nói xem vì sao ta lại tới hả?”
“Hả? Hắn… hắn…”
Tống Phàn sợ hết hồn, tên tiểu tử trước mặt này, sao lại có thể là ân công của Quân Thiên Vũ?
“Hừ! Ngươi muốn tự mình kết liễu hay là để ta tiễn ngươi một đoạn đường?” Quân Thiên Vũ trực tiếp nói thẳng.
“Quân… Quân đại nhân xin bớt giận, ta… ta không biết vị tiểu huynh đệ này là ân công của Quân đại nhân!”
Tống Phàn nghe vậy lòng đầy hối hận, không làm sao giải thích được, sao lại chọc đến trên đầu vị sát thần này?
Nhưng mà Quân Thiên Vũ nhàn nhạt nói: “Không cần giải thích, chỉ cần sát ý vừa rồi của ngươi, cũng đã đủ xử ngươi tội chết rồi.”
“Quân đại nhân, đây… đây là đại doanh của quân vệ thành đấy! Xem như là ngài nể mặt La Phương thống lĩnh, tha cho tiểu nhân đi!”
Lời nói của Quân Thiên Vũ khiến cho sắc mặt Tống Phàn trắng bệch, trực tiếp quỳ xuống.
Quân Thiên Vũ cau mày nói: “Dài dòng!”
Dứt lời, Quân Thiên Vũ chỉ ra, một đạo kiếm ý bén nhọn trực tiếp xuyên qua tim của Tống Phàn, căn bản là không cho hắn bất kỳ cơ hội đánh trả nào.
Trước khi chết Tống Phàn còn không thể nào tin được, Quân Thiên Vũ thực sự cứ thế mà giết hắn.
Hai mắt hắn dần dần vô thần, ngã vào vũng máu.
“Diệp dược sư, không có sao chứ?” Quân Thiên Vũ đến nhìn cũng lười nhìn Tống Phàn, nhưng mà lại quan tâm Diệp Viễn hỏi.
Diệp Viễn lắc đầu nói: “Không sao, nhờ Quân tiền bối tới kịp, may mà có tín vật của ngài. Chỉ là Quân tiến bối cứ như thế mà giết hắn, sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Lúc hai người từ biệt, Quân Thiên Vũ đã đưa cho Diệp Viễn một tín vật. Chỉ cần Diệp Viễn đem tín vật bóp vỡ, Quân Thiên Vũ sẽ biết và chạy tới.
Chỉ là Diệp Viễn cũng không ngờ được, nhanh như thế đã phải dùng tới.
Quân Thiên Vũ cười nói: “Quân mỗ giết người, ai dám nói gì? Nếu đã tới đây, ta đi cùng với ngươi tới gặp La Phương.”
“Được, vậy thì làm phiền Quân tiền bối rồi.” Diệp Viễn ôm quyền nói.
Quân Thiên Vũ khoát tay một cái nói: “Diệp dược sư còn khách khí với ta làm gì? Đừng có mở miệng một tiếng Quân tiền bối, đóng miệng một tiếng Quân tiền bối, nếu Diệp dược sư không chê, kêu ta một tiếng lão ca là được rồi.”
Diệp Viễn cười nói: “Ha ha, được, Quân đại ca! Đúng rồi, Quân đại ca cũng không cần gọi ta là Diệp dược sư, ngài trực tiếp gọi Diệp Viễn ta là lão đệ là được.”
Quân Thiên Vũ cười to nói: “Ha ha, Diệp lão đệ!”
Đúng lúc ấy thì một đạo khí tức cường đại từ phủ thống lĩnh truyền tới, trong chớp mắt đã đến trước mặt.
“Người nào lại dám giương oai ở đại doanh vệ quân thành ta? Ồ, Quân Thiên Vũ, là ngươi?”
“La Phương, thủ hạ của ngươi muốn giết huynh đệ của ta, ta đã giúp ngươi thanh lý môn hộ rồi.” Quân Thiên Vũ độc đoán.
La Phương tối sầm mặt, nói: “Quân Thiên Vũ, ngươi không khỏi quá mức lớn lối rồi đó? Coi như là ta muốn thanh lý môn hộ, từ lúc nào lại đến phiên ngươi xuất thủ?”
Quân Thiên Vũ nhàn nhạt nói: “Giết chính là giết, ngươi cần gì phải như thế?”
“Ngươi! Quân Thiên Vũ, nếu như hôm nay ngươi không cho ta câu trả lời thích đáng, hai chúng ta sẽ không xong đâu!”
La Phương nhìn thấy thi thể của Tống Phàn, giận đến sôi lên.
Quân Thiên Vũ thực sự là quá không nể mặt mũi rồi, giám giết thủ hạ của mình ở địa bàn của mình, nếu chuyện này truyền ra ngoài, tổng thống lĩnh hắn sao còn có thể dẫn binh?
Quân Thiên Vũ lạnh nhạt nói: “Nếu là bình thường, ta lười để ý đến ngươi, có điều hôm nay, ta sẽ phá lệ cho ngươi một câu trả lời. Hắn tên là Diệp Viễn, là ân nhân cứu mạng phu nhân của ta, rất nhanh thôi cũng sẽ là ân nhân của ngươi. Thủ hạ của ngươi muốn giết Diệp Viễn, ngươi nói xem lý do để giết hắn của ta… có đủ hay không?”
La Phương biến sắc nói: “Cái gì! Bệnh của phu nhân ngươi… khỏi rồi?”
Thân là tổng thống lĩnh của vệ quân thành, đương nhiên La Phương biết bệnh tình của Liễu Diệc Như.
Gần một năm nay, mỗi ngày Quân Thiên Vũ đều vì nàng mà tìm danh y khắp nơi, thậm chí đến cả những thành trì khác tìm luyện dược sư lợi hại, nhưng đều là không có kết quả.
Bây giờ, bệnh của Liễu Diệc Như thế mà lại được một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa chữa khỏi!
Tất cả mọi người trong Cổ Phong Thành đều biết Quân Thiên Vũ yêu thê như mạng, nếu như lấy lý do này mà nói thì đúng là nói được.
Quân Thiên Vũ cười nói: “La thống lĩnh cảm thấy ta sẽ lấy chuyện nãy ra đùa giỡn sao? Hôm nay Diệp Viễn tới đại doanh, dự định là trị bệnh cho ngươi, ai mà biết được thủ hạ của ngươi lại muốn giết hắn. Ta giúp ngươi thanh lý môn hộ, thì có gì không được?”
Sắc mặt La Phương hơi biến, không nhịn được nhìn thi thể Tống Phàn lần nữa, có điều lần này thì một chút cảm thông cũng không có.
Chết là đáng đời!
Chỉ là hắn vẫn còn nửa tin nửa ngờ đối với lời nói của Quân Thiên Vũ, hỏi: “Này… hắn chỉ là một Thần Du Cảnh nho nhỏ mà lại có loại bản lĩnh này?”
Quân Thiên Vũ bật cười nói: “Nét mặt của ngươi bây giờ, giống y như đúc với lần đầu tiên ta thấy hắn! Có bản lĩnh hay không, ta nói thì không tính, thử một lần liền biết thôi!”
“Vậy… được rồi, mời!”
…
“Cái gì? Ngươi nói Tống Phàn bị Quân Thiên Vũ giết!” Cố Hồng nghe được tin tức này cả kinh đến mức giọng nói cũng thay đổi.
“Vâng, Tống Phàn còn chưa có xuất thủ, đã bị Quân Thiên Vũ đuổi tới nơi giết chết! Xem ra, là hắn đã đưa cho tiểu tử kia tín vật gì dó.” Khách khanh nói.
Cố Hồng cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, Diệp Viễn này rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào, vậy mà có thể khiến cho một nhân vật như Quân Thiên Vũ cam tâm tình nguyện vì hắn ra mặt?
“Một tên tiểu tử vừa mới phi thăng, tại sao lại có thủ đoạn như thế này? Thê tử của Quân Thiên Vũ gần như là đã bị xử tử hình, hắn còn có thể diệu thủ hồi xuân?”
Trong lòng Cố Hồng cực kỳ buồn rầu, kết quả này, hiển nhiên là đã nằm ngoài dự tính của hắn quá nhiều rồi.
“Không riêng gì thê tử của Quân Thiên Vũ, nhiệm của của Tôn gia, La Phương thống lĩnh, hắn đều đã hoàn thành! Bên kia vừa truyền tới tin tức, La Phương thống lĩnh chẳng những không có trách tội Diệp Viễn, mà còn cười lớn đưa hắn và Quân Thiên Vũ đến tận bên ngoài đại doanh. Ba người xưng huynh gọi đệ, giống như là huynh đệ ruột thịt vậy.”
Cố Hồng: “…”