Chương 728: Tôn trọng
“Diệp công tử, ta không biết là sự tự tin của công tử ở đâu mà tới. Có điều ta cảm thấy, phương thức duy nhất để hợp tác giữa hai chúng ta, chính là khế đất của Oái Hương Lâu rồi. Ngươi xuất đất, ta xuất hàng, như vậy thì cả hai bên đều vui vẻ.”
Hiển nhiên là Thiên Nhi đã mất đi hứng thú hợp tác với Diệp Viễn nên đã trực tiếp vạch rõ.
Những đan dược trước mắt này, nàng căn bản là lười thử.
Nếu như trước mắt là đan dược cấp sáu thì thôi, nhưng những đan dược này chỉ là đan dược cấp năm thông thường, bình thường Thiên Nhi đến nhìn cũng không thèm nhìn thì có cái gì tốt mà thử?
Mà lúc này, Quân Thiên Vũ vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng mở miệng.
“Thiên Nhi cô nương đừng hiểu lầm, chúng ta tới tìm cửa hàng Lưu Tinh hợp tác cũng không phải là tới để xin các ngươi bố thí! Mấy viên đan dược này một khi bán ra, tuyệt đối có thể đem đến lợi nhuận đáng sợ. Chúng ta tìm đến cửa hàng Lưu Tinh đầu tiên là muốn cho các ngươi mở ra một cục diện mới ở Cổ Phong Thành. Một khi chúng ta tìm cửa hàng khác hợp tác, sợ rằng các ngươi muốn sinh tồn ở Cổ Phong Thành này sẽ càng thêm khó khăn.”
Mấy loại đan dược này thoạt nhìn thì thông thường, nhưng mà lợi nhuận ẩn chứa trong đó tuyệt đối đáng sợ!
Cho dù Quân Thiên Vũ không hiểu những thứ này, cũng biết đây là Diệp Viễn bố thí cơ hội cho cửa hàng Lưu Tinh, mà không phải là cửa hàng Lưu Tinh bố thí cho Dược Hương Các!
Chỉ là cơ hội như vậy, không phải ai cũng có thể nắm chặt.
Có biết quý trọng hay không thì phải xem chính bọn hắn rồi.
“Ha ha, khẩu khí thật là lớn! Chỉ là một Đan Tông đến cả một thế lực nhỏ cũng không có mà lại muốn bố thí cơ hội cho cửa hàng Lưu Tinh chúng ta sao?” Lão giả sau lưng Thiên Nhi cười lạnh nói.
Hiển nhiên hắn cũng cảm thấy loại thuyết pháp này quá tức cười.
Không có cường giả Đan Tông, thì có nghĩa là không có cách nào luyện chế ra được đan dược cấp sáu.
Bán một trăm viên đan dược cấp năm, lợi nhuận cũng không lớn bằng một viên đan dược cấp sáu!
Những viên đan dược trước mắt này đều là hàng thông thường, là đan dược cấp năm bình thường, căn bản là không có bao nhiêu lời để nói.
Đan dược như vậy thì có thể đem đến lợi nhuận gì?
Dược Hương Các đến cả một Đan Tông cũng không có, nghĩ muốn dựa vào mấy viên đan dược này mà đứng vững ở Cổ Phong Thành, đây nhất định là chuyện nực cười nhất thiên hạ!
Diệp Viễn nghe vậy đứng lên, nhẹ nhàng thu đan dược ở trên bàn vào, khẽ thở dài nói: “Ta tới tìm các ngươi hợp tác, là nể mặt một số căn duyên với cửa hàng Lưu Tinh. Có điều mắt nhìn của Thiên Nhi cô nương như vậy, quả thực khiến người khác không dám tâng bốc, khó trách cửa hàng Lưu Tinh đến Cổ Phong Thành đã mười năm nhưng mà vẫn không mở ra được cục diện. Nếu lời đã không hợp ý, vậy thì xin được cáo từ!”
Diệp Viễn biết cảnh giới của hắn rất khó khiến kẻ dưới phục tùng, loại kết quả này cũng đã nằm trong dự liệu của hắn. Có điều lấy tính cách của hắn, căn bản cũng không thèm thổi phồng đan dược của mình.
Diệp Viễn biết dựa vào thực lực của cửa hàng Lưu Tinh, khẳng định đã biết được hành động của hắn ở Cổ Phong Thành thời gian trước.
Nếu như thật sự là thương nhân tinh mắt, bây giờ tìm hắn hợp tác tuyệt đối là hành động sáng suốt.
Bây giờ nhìn lại, thì ra là chỉ có sự tình nguyện từ một phía là bản thân hắn rồi.
Dứt lời, Diệp Viễn và Quân Thiên Vũ một trước một sau đi ra ngoài cửa.
Thiên Nhi nghe đánh giá của Diệp Viễn, thân thể mềm mại không khỏi run lên, cảm giác đã bị làm nhục cực lớn.
Chậm chạp không mở ra được cục diện ở Cổ Phong Thành chính là một tâm bệnh của nàng.
Thế mà Diệp Viễn không chút lưu tình cạy vết sẹo của nàng ra, khiến cho nàng không có cách nào nhịn được.
“Đứng lại!” Thiên Nhi bỗng nhiên đứng dậy hô.
Diệp Viễn giống như là không có nghe thấy vẫn cứ đi ra ngoài.
Thiên Nhi nắm quyền thật chặt, hô lần nữa: “Diệp Viễn, ngươi đứng lại cho ta!”
Diệp Viễn vẫn không có đứng lại, xem ra là muốn đi ra rồi.
Đung lúc này, cường giả sau lưng Thiên Nhi đó liền xuất thủ!
“Xuy…”
Nhưng mà thân hình của hắn vừa động, một đạo kiếm khí ác liệt cũng trong nháy mắt giết tới!
“Ầm!”
Lão giả phải lùi mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững.
Rất hiển nhiên hiệp này hắn thua một phần.
Có điều bởi vì hắn vừa ra tay nên Diệp Viễn và Quân Thiên Vũ cũng đã đứng lại.
Lão giả là cường giả Thiên Khải Cảnh, cho dù Quân Thiên Vũ có mạnh, nhưng mà cũng không cường đại đến mức có thể coi khinh hắn.
“Nghe danh Quân Thiên Vũ kiếm ý vô song đã lâu, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền!” Lão giả khen.
“Quá khen! Có điều mua bán không thành là tại người, lần sau còn như vậy, cũng đừng trách ta không khách khí!” Quân Thiên Vũ nhàn nhạt nói.
Chính là kiêu ngạo như vậy!
Cho dù đối diện là nhân vật lớn như vậy của cửa hàng Lưu Tinh, Quân Thiên Vũ vẫn lên tiếng uy hiếp như thường!
Lão giả hơi biến sắc mặt, vậy mà lại thật sự không dám ra tay.
Một kiếm vừa nãy chỉ là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, có điều đã để cho lão giả thấy được sự cường đại của Quân Thiên Vũ.
“Thiên Nhi tiểu thư chỉ là muốn các ngươi dừng bước, các hạ cần gì phải hùng hổ dọa người như vậy?” Lão giả trầm mặt nói.
Quân Thiên Vũ nhàn nhạt nói: “Chuyện của Dược Hương Các, tất cả đều do Diệp Viễn làm chủ. Nếu hắn không muốn ở lại, ta tự nhiên cũng sẽ không giữ.”
Thiên Nhi và lão giả nghe vậy thì sắc mặt đều hơi biến!
Đường đường là đệ nhất kiếm khách của Cổ Phong Thành, vậy mà lại như Thiên Lôi để cho một tiểu tử Thần Du Cảnh sai đâu đánh đó, đây quả thực là khiến người khác không thể tin được.
Trước đây bọn họ đều cho rằng, quan hệ giữa Quân Thiên Vũ và Diệp Viễn là ngang hàng.
Bây giờ nhìn lại, căn bản không phải như vậy!
Quân Thiên Vũ bây giờ, cùng với một người hầu khác nhau ở chỗ nào?
Sau khi kinh ngạc, Thiên Nhi bước thật nhanh tới trước mặt Diệp Viễn, đưa tay về phía hắn, nổi giận đùng đùng nói: “Đem ra! Ta ngược lại thật là muốn nhìn một chút, mấy cái hàng thông thường này của ngươi, rốt cuộc là thần kỳ ở chỗ nào mà cho ngươi tự tin lớn như vậy!”
Mặc dù cách một cái khăn che mặt, không nhìn rõ khuôn mặt của Thiên Nhi, nhưng mà không cần nhìn cũng biết, nàng lúc này chính là một tiểu cô nương đang tức giận, muốn chứng minh đan dược của Diệp Viễn cái gì cũng không tốt!
Diệp Viễn nghe vậy cười nói: “Vừa rồi ta đã cho cô nương cơ hội, nhưng chính cô nương đã không nắm chắc.”
Thiên Nhi lạnh lùng nói: “Hừ! Cố làm ra vẻ huyền bí! Chỉ sợ đan dược của ngươi vốn chỉ là một đống rác đi?”
Diệp Viễn có chút ngoài ý muốn nhìn Thiên Nhi một cái, cửa hàng Lưu Tính sao lại phái một tiểu nha đầu như vậy ra chủ trì công việc?
Mắt nhìn như vậy, khí độ như vậy, làm sao có thể kinh doanh tốt một cửa hàng được?
Bây giờ bước đi của cửa hàng Lưu Tinh ở Cổ Phong Thành liên tục khó khăn, sợ rằng đều là bởi vì nha đầu này đi?
Thấy ánh mắt của Diệp Viễn, Thiên Nhi cảm thấy mình giống như là đang bị người khác vũ nhục.
Nếu như là Quân Thiên Vũ kỳ thị nàng, nàng tuyệt đối sẽ không kêu la như sấm thế kia.
Nhưng mà Diệp Viễn thì tính là cái gì?
Hắn chỉ là một Đan Hoàng nho nhỏ! Hơn nữa còn là một tiểu tử miệng còn hôi sữa!
“Cô nương nói là rác rưởi thì chính là rác rưởi rồi, bây giờ tranh cãi cái này thì có ý nghĩa gì? Thiên Nhi cô nương, nếu như muốn đàm phán, trước hết hãy đem tâm tính của mình thu lại. Ngay từ đầu ta đã thể hiện thái độ của mình là tìm kiếm hợp tác chứ không phải tới xin bố thí. Nếu cô nương muốn được người khác tôn trọng thì trước tiên phải học cách tôn trọng người khác.” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
Thiên Nhi nghe vậy không khỏi cứng lại.
Tiểu tử này, thế mà lại giáo huấn mình!
Khi mình ở trong thương trường gọi mây được mây gọi gió được gió, còn không biết tiểu tử này còn đang bú sữa mẹ ở nơi nào đấy!
Hắn lại dám giáo huấn mình!
“Được! Ta cho ngươi đầy đủ tôn trọng! Chẳng qua nếu những đan dược kia của ngươi đều là một đống rác rưởi, vậy thì làm sao?” Thiên Nhi hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói.