Chương 738: Mài giũa
Thiên hạ này làm gì có bữa ăn nào là miễn phí, Ứng Thiên Nhai trong một lần mà đã mua ở Dược Hương Các nhiều đan dược như vậy, nếu mà tính theo Địa nguyên tinh thì số lượng phải lên đấy hàng mấy trăm ngàn.
Cho nên việc mà hắn muốn Diệp Viễn làm, sợ rằng cũng phải đánh đổi rất lớn.
Nếu như chỉ là trị bệnh cứu người, thì Ứng Thiên Nhai tuyệt đối sẽ không khó mà mở miệng như thế.
Cho nên Diệp Viễn phán đoán, chuyện mà Ứng Thiên Nhai muốn hắn làm, nhất định sẽ nguy hiểm.
Chí ít đối với võ giả Thần Du Cảnh như hắn mà nói, sẽ tương đối nguy hiểm.
Ứng Thiên Nhai có một bụng muốn nói, nhưng mà đã bị Diệp Viễn trực tiếp chặn ở cửa miệng, ánh mắt hắn nhìn về phía Diệp Viễn, không khỏi khác đi mấy phần.
Hắn đã tưởng đơn đặt hàng này của mình đã đủ để đả động đến Diệp Viễn rồi, nhưng không ngờ là Diệp Viễn này đến mắt cũng không thèm nháy đã cự tuyệt rồi.
Phải biết là đơn đặt hàng này nếu như đặt tại cửa hàng Thiên Duyên thì cũng tuyệt đối không phải là một con số nhỏ, huống chỉ Dược Hương Các này chỉ là một cửa hàng mới khai trương.
“Diệp dược sư, phần đơn đặt hàng này với chuyện mời ngươi xuất thủ không có quan hệ gì. Sau khi chuyện thành công, Ứng mỗ sẽ có một phần đại lễ khác để tặng. Giá trị của nó gấp hàng mấy lần đơn đặt hàng này!” Ứng Thiên Nhai chưa từ bỏ ý định nói.
Diệp Viễn cười nói: “Thành chủ đại nhân coi Diệp Viễn là người ngu hay sao? Thù lao của ngài càng nhiều thì đã nói lên việc Diệp mỗ phải làm càng nguy hiểm. Diệp mỗ chỉ là một tiểu bối Thần Du Cảnh, nếu như thành chủ cần luyện dược sư thì đi tìm Hạ đan thánh chẳng phải là càng thích hợp hơn hay sao?”
Diệp Viễn không phải là thật sự không muốn làm, chỉ là thực lực của hắn bây giờ vẫn còn yếu so với võ giả ở Thần Vực, cho nên dự định là muốn ở Cổ Phong Thành tu luyện một thời gian rồi mới đi ra.
Thực lực của võ giả ở Thần Vực mạnh hơn so với ở hạ giới rất nhiều.
Ở hạ giới Diệp Viễn có thể giết được người hơn mình cả một đại cảnh giới, nhưng mà muốn làm được điều này ở Thần Vực thì đúng là có chút khó khăn.
Đối với thực lực của hắn bây giờ nếu muốn đối phó với một cường giả Vô Lượng Cảnh sơ kỳ thông thường thì còn có chút phần thắng, nhưng mà nếu như là người truyền thừa ở đại thế gia thì đúng là có chút miễn cưỡng rồi.
Cho dù ở bên trong Cổ Phong Thành tầm thường này thì chỗ nào cùng có võ giả lĩnh ngộ chân ý.
Thậm chí giống như Quân Thiên Vũ vậy, khoảng cách đạt tới trình độ lĩnh ngộ chân ý vô thượng cũng không có bao nhiêu nữa.
Dựa vào thực lực bây giờ của Diệp Viễn mà đi ra ngoài thì vẫn quá nguy hiểm.
Ứng Thiên Nhai cười khổ nói: “Không dối gì Diệp dược sư, kỳ thật ứng cử viên trong lòng của ta là Hạ Thư Mính, nhưng mà sau khi được chứng kiến thực lực của Diệp dược sư, ta lại cảm thấy ngươi là người thích hợp hơn. Có điều để cho an toàn, ta dự định mời ngươi và Hạ đan thánh cùng nhau tới. Diệp dược sư yên tâm, chuyến này chỉ là vì cứu người, chỉ cần cứu được người ra, chúng ta lập tức rút lui khỏi đó, tuyệt không ở lại!”
Diệp Viễn trầm tư trong chốc lát, nói: “Nói cụ thể một chút.”
Ứng Thiên Nhai nghe thấy có chút hy vọng, không khỏi hết sức vui mừng, đem sự tình nói rõ.
Hóa ra sư đệ của Ứng Thiên Nhai trong lúc vô tình đã tìm đến một động phủ từ thời thượng cổ, một mình tìm kiếm trân bảo ở trong động phủ, kết quả là bị vây trong đó.
Ứng Thiên Nhai và vị sư đệ này tâm đầu ý hợp, giữa hai người bọn họ có một phương pháp độc môn có thể lan truyền tin tức, vì vậy sư đệ của hắn đã thông qua phương pháp này cầu cứu Ứng Thiên Nhai.
Ứng Thiên Nhai nhận được tin tức sư đệ của hắn bị vây ở sâu bên trong động phủ thượng cổ không có cách nào thoát thân, hơn nữa còn bị trúng kỳ độc, nên Ứng Thiên Nhai mới nghĩ mời luyện dược sư tới.
“Sư đệ đó của ta mới đột phá tới Thiên Khải Cảnh tầng hai, hắn có thể bảo vệ được tính mạng ở trong động phủ từ thời thượng cổ đó, nên ta đoán là cái động phủ đó sẽ không quá nguy hiểm. Ứng mỗ cam đoan với ngươi, nhất định sẽ bảo đảm an toàn của ngươi suốt chuyến đi này! Chỉ cần Ứng mỗ còn, nhất định sẽ không để ngươi bị thương dù chỉ là một cọng tóc!” Ứng Thiên Nhai vỗ ngực nói.
Diệp Viễn cười lắc đầu nói: “Ta có thể đi, nhưng mà loại bảo đảm này còn chưa đủ!”
Diệp Viễn cũng không phải là người mới trải sự đời, lời bảo đảm như vậy, hắn sẽ không tin.
Nếu như thật sự đến lúc nguy hiểm Ứng Thiên Nhai lại chạy trước, thì hắn có thể tìm ai để nói lý lẽ chứ?
Ứng Thiên Nhai do dự chốc lát, rồi lấy ra một bộ khôi giáp, nói: “Đây là khôi giáp của Ứng mỗ, là thượng phẩm bảo giáp Huyền Khí Thiên Linh. Cho dù là cường giả Thiên Khải Cảnh, thì cũng không thể trong nửa khắc phá vỡ được phòng ngự của nó. Không biết thành ý của Ứng mỗ như vậy đã đủ hay chưa? Đương nhiên, điều kiện lúc trước đã đồng ý với Diệp dược sư, Ứng mỗ vẫn sẽ giữ lời, sau khi thành công ta sẽ trả một trăm vạn điểm cống hiến làm thù lao!”
Diệp Viễn nhận Thiên Linh bảo giáp từ trong tay Ứng Thiên Nhai, gật đầu nói: “Được, thành giao, có điều ta vẫn còn một điều kiện!”
“Mời Diệp dược sư nói!”
“Điều kiện của ta chính là ta muốn Quân huynh cùng đi với ta!” Diệp Viễn nói.
Ứng Thiên Nhai xúc động nói: “Nếu như Quân lão đệ có thể cùng đi thì sẽ không còn gì tốt hơn nữa rồi. Dựa vào thực lực của Quân lão đệ, chuyện này tất nhiên là sẽ được đảm bảo thêm mấy phần!”
…
Sau khi Ứng Thiên Nhai đi, Diệp Viễn mang theo áy náy nói với Quân Thiên Vũ: “Quân huynh, lần này lại lôi huynh cùng xuống nước, quả thực xin lỗi!”
Diệp Viễn biết chuyến này sợ rằng sẽ không đơn giản như vậy, nhưng mà trợ thủ mà bây giờ Diệp Viễn có thể tìm được cũng chỉ có Quân Thiên Vũ mà thôi.
Quân Thiên Vũ cười nói: “Diệp lão đệ nói cái gì vậy, Quân mỗ cũng đã lâu rồi chưa hoạt động gân cốt, một thân tu vi này đã trì trệ không tiến lên được rất lâu rồi. Ngược lại chuyến đi này chính là cơ hội để có thể thu hoạch.”
Lời này của Quân Thiên Vũ cũng không phải là giả, mấy năm này vì bệnh tình của Liễu Diệc Như, dường như là hắn đã buông bỏ tu luyện, tu vi cho tới bây giờ vẫn là trì trệ không tiến lên.
Không hoạt động gân cốt một chút, sau này muốn đột phá sẽ có chút khó khăn.
Hạng nhân vật như Quân Thiên Vũ này, đương nhiên là sẽ không cam lòng thực lực cả đời ở Thiên Khải Cảnh, điều này so với giết hắn còn khó chịu hơn.
Diệp Viễn nói: “Đại ân này không lời nào có thể nói hết được, phần ân tình này của Quân huynh, Diệp mỗ xin ghi nhớ.”
“Ha ha, Diệp lão đệ đây là đang khách khí với ta phải không? Nếu như thật muốn cảm tạ, cũng phải là ta cảm ơn ngươi! Không có ngươi, sợ rằng ta bây giờ đã một cái xác biết đi rồi. Hơn nữa khi mở Dược Hương Các này, ngươi đã đưa cho ta hai phần cổ phần, ngươi cũng không thể để một người đàn ông như ta ăn cơm trắng đúng không?” Hiếm khi thấy Quân Thiên Vũ mở lời đùa giỡn.
Chỉ là bất kể nói thế nào, ở trong tình huống biết rõ nguy hiểm mà vẫn đi cùng, phần đại nghĩa này của Quân Thiên Vũ khiến cho Diệp Viễn vô cùng cảm kích.
Diệp Viễn suy nghĩ một chút, nói: “Quân huynh, thực lực Diệp mỗ bây giờ thấp kém, cũng không có cách nào luyện chế đan dược cho huynh. Có điều Diệp mỗ bất tài nhưng trùng hợp là cũng có chút lĩnh ngộ đối với kiếm đạo, hay là chúng ta luận bàn một phen, hy vọng có thể có chút giúp đỡ đối với huynh.”
Quân Thiên Vũ nghe vậy sững sờ, đúng thật là hắn không biết, Diệp Viễn ngoại trừ luyện đan, thế mà còn có thành tựu cả ở võ đạo.
Hơn nữa nghe ý tứ của Diệp Viễn, thành tựu của hắn ở kiếm đạo còn không thấp.
Quân Thiên Vũ sống chung với Diệp Viễn cũng đã một đoạn thời gian, hắn biết Diệp Viễn không phải là ngươi ăn nói lung tung.
Dám nói như thế chỉ sợ là cũng có chút bản lĩnh.
Có điều đối với lời này của Diệp Viễn, trong lòng Quân Thiên Vũ có chút không cho là đúng.
Thành tựu của Diệp Viễn ở đan đạo, Quân Thiên Vũ phục sát đất.
Nhưng mà rốt cuộc thì thực lực của Diệp Viễn ở kiếm đạo có thể cao bao nhiêu?
Diệp Viễn làm như thế chỉ là để bồi thường cho việc kéo Quân Thiên Vũ xuống nước vừa rồi. Suy nghĩ là tốt đó nhưng chỉ sợ là không có hiệu quả.
Quân Thiên Vũ nghĩ, trình độ hiện tại của Diệp Viễn, không thể nào biết được ý cảnh kiếm đạo của hắn đã cao đến mức nào!