Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 741: Cọc đá

Chương 741: Cọc đá
“Hạ đan thánh, Diệp đại sư, chúng ta tạm thời nghỉ ngơi lấy lại sức lực ở thành Thanh Hoàn này rồi sau đó tới động phủ thượng cổ luôn. Động phủ không xa nơi này lắm, ta lo đêm dài lắm mộng, vẫn nên tới sớm chút nào hay chút ấy.”
Đoàn người Ứng Thiên Nhai thông qua trận pháp truyền tống tới tòa thành trì tiếp giáp là thành Thanh Hoàn.
Nhưng hình như Ứng Thiên Nhai tới đây lại không muốn dừng lâu trong thành này, không biết là vì lo cho sư đệ hay còn vì nguyên nhân khác.
Đối với chuyện này, tất nhiên đoàn người Diệp Viễn không có ý kiến gì.
Chuyến này, Ứng Thiên Nhai dẫn theo La Phương và vài tên tùy tùng Vô Lượng Cảnh hậu kỳ, một nhóm tám chín người khá là bắt mắt.
Phía bên Hạ Thư Mính, cửa hàng Thiên Duyên cũng phái ra một gã võ giả Thiên Khải Cảnh bảo vệ cho hắn.
Trong đoàn người này, chỉ tính riêng cường giả Thiên Khải Cảnh đã có đến năm người.
Đương nhiên, vị cường giả Thiên Khải Cảnh là Hạ Thư Mính này, thực tế chỉ là đồ thùng rỗng kêu to, tính cả cho có mà thôi.
Dọc đường đi, Hạ Thư Mính luôn lạnh nhạt trừng mắt với Diệp Viễn, Diệp Viễn lại vẫn cứ tỏ vẻ chẳng hề hấn gì.
Đối với loại khiêu khích chẳng hiểu ra sao thế này, căn bản là hắn không quan tâm.
Chỉ cần võ giả Thiên Khải Cảnh mà hắn mang theo không địch lại nổi Quân Thiên Vũ thì tự nhiên sẽ không ai dám động tới hắn.
Được Diệp Viễn chỉ bảo, rốt cuộc kiếm ý của Quân Thiên Vũ cũng đã tăng lên một bậc.
Tuy vẫn chưa lĩnh ngộ đến chân ý vô thượng, nhưng hắn cũng tìm được đến con đường lĩnh ngộ chân ý vô thượng.
Đoàn người chỉ dừng nghỉ ở đây một lát, sau đó nhanh chóng khởi hành di chuyển về phía động phủ thượng cổ.
Động phủ thượng cổ nằm giữa một vùng núi non, không biết Ứng Thiên Nhai dùng thủ đoạn gì mà có thể trực tiếp tìm được lối vào động phủ rồi.
Chuẩn xác mà nói, đó là một vách đá.
Mọi người quan sát thật lâu vẫn không tìm ra lối vào, trước sau vẫn là một tảng đá cứng lạnh như băng.
Ứng Thiên Nhai cau mày nói: “Sao lại thế nhỉ? Đúng là ở đây mà, vì sao không có lối vào?”
Hạ Thư Mính hỏi: “Thành chủ đại nhân, liệu có nhớ lầm không?”
Ứng Thiên Nhai chậm rãi lắc đầu: “Địa điểm sư đệ truyền cho ta đúng là chỗ này không sai được, chỉ là không có lối vào, hắn đã đi vào bằng cách nào? Mọi người phân công nhau tìm kiếm thử xem, xung quanh đây có lối vào hay không.”
Đám thủ hạ hắn mang theo bèn nghe lệnh phân tán ra bốn phía tìm kiếm lối vào động phủ thượng cổ.
Chỉ chốc lát sau, có người chợt kêu lên: “Thành chủ đại nhân, chỗ này có một đám cọc đá.”
Mọi người đổ qua đó xem, quả nhiên là một mảnh đất đầy cọc đá rộng chừng năm mươi trượng vuông.
“Đây là trận pháp! Chỉ cần phá giải trận pháp là có thể vào được động phủ.” Hạ Thư Mính nói, vẻ đầy hưng phấn.
Đối với lần đi tìm hiểu động phủ thượng cổ này, Ứng Thiên Nhai có treo giá rất cao, không chỉ trả một món thù lao lớn cho Hạ Thư Mính mà còn cho phép giữ làm của riêng toàn bộ những thứ lấy được trong hành trình này.
Cho nên thái độ của Hạ Thư Mính đối với chuyến thám hiểm này vẫn khá tích cực.
Lại nói, Hạ Thư Mính thật đúng là một vị luyện dược sư có thực lực khá mạnh, hắn không chỉ đạt đến cảnh giới Đan Thánh trong luyện đan mà còn đạt đến trình độ cấp bảy trong trận đạo, cho nên hắn chỉ cần nhìn qua một cái đã nhận ra những cọc đá này là một trận pháp.
Ứng Thiên Nhai nghe nói vậy, lập tức mừng rỡ: “Liệu Hạ đan thánh có nắm chắc khả năng phá giải được trận pháp này không?”
Hạ Thư Mính cười nói: “Việc này cứ để ta! Nếu ngay cả ta cũng không phá được, mọi người cũng chỉ có thể giương mắt mà nhìn thôi. Có điều... Thành chủ đại nhân, ước định trong chuyến đi này của chúng ta, hình như không bao gồm cả hạng mục này thì phải?”
Trong số những người ở đây, chỉ có mình hắn là trận sư cấp bảy. Nếu ngay cả hắnk cũng không phá được thì đúng là không ai làm được rồi.
Chỉ là, Hạ Thư Mính không biết, trong đoàn người còn có một vị trận sư cấp chín.
Cái nhìn của Hạ Thư Mính không khác biệt nhiều so với Quân Thiên Vũ, trên phương diện đan đạo, Diệp Viễn có tạo nghệ cực cao, nhưng có lẽ ở những phương diện khác chỉ là tay mơ mà thôi.
Dĩ nhiên Diệp Viễn cũng nhìn một cái là nhận ra những cọc đá này là một bộ trận pháp, có điều, trước nay hắn chưa từng nhìn thấy bộ trận pháp này.
Hơn nữa, Diệp Viễn đã nhìn ra, tuy bộ trận pháp này có đẳng cấp không cao nhưng có vài chỗ rất dễ mắc bẫy.
Hiển nhiên là kẻ bày trận pháp này muốn dẫn dắt người ta rơi vào bẫy rập.
Diệp Viễn vốn định ra tay nhưng nhìn Hạ Thư Mính tích cực như vậy, đành phải ngậm miệng im lặng.
Trong chuyến này, thực lực của hắn là yếu nhất, vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn.
Nếu Hạ Thư Mính có thể phá giải được trận pháp thì rất tốt, nếu như không được, lúc đó hắn ra tay cũng chưa muộn.
Song, nếu chủ nhân của động phủ đã đào nhiều bẫy rập như vậy, bọn họ hẳn sẽ phải nếm chút khốn khổ đây.
Hạ Thư Mính cố tình tăng giá, Ứng Thiên Nhai dĩ nhiên sẽ thấy khó chịu trong lòng.
Nhưng vào thời điểm này rồi, hắn biết kiếm đâu ra một trận sư khác?
“Hạ đan thánh yên tâm, chờ ta cứu được sư đệ ta ra, ngoài thù lao đã hứa trước với ngươi, ta sẽ tăng thêm một phần.” Ứng Thiên Nhai nói.
Hạ Thư Mính nghe vậy, lập tức vui mừng: “Ha ha, thành chủ đúng là hào phóng! Vậy để Hạ mỗ phụ trách phá trận này.”
Nói đoạn, lão đi tới giữa khu cọc đá, ấn cái cọc cao nhất xuống nền đất.
Những cọc đá này cao thấp không đều, đường kính cũng không bằng nhau, phương pháp phá giải chính là ấn một vài cọc then chốt xuống dưới.
Khu đất này, có khoảng hơn một nghìn cây cọc đá, làm thành một trận pháp cực kỳ huyền diệu.
Hạ Thư Mính ấn cọc đá xong, lại ngừng một lát rồi mới tìm đến cây cọc đá thứ hai để ấn xuống.
Diệp Viễn thấy Hạ Thư Mính ấn cây cọc đầu tiên thì đã khẽ lắc đầu một cái.
Quân Thiên Vũ cũng chú ý tới động tác này của Diệp Viễn, bèn hỏi nhỏ: “Thế nào, Hạ Thư Mính có gì không ổn à?”
Diệp Viễn cười nói: “Rất không ổn đấy, người này nói năng chắc nịch như vậy, ta còn tưởng hắn cũng có chút năng lực, ai dè mới bước đầu tiên đã đi nhầm! Cẩn thận chút đi, sợ rằng sẽ có biến cố gì đây.”
Quân Thiên Vũ nghe vậy, lòng thoáng kinh ngạc, đồng thời cũng âm thầm cảnh giác đề phòng.
Hắn thật sự không ngờ được Diệp Viễn còn tinh thông trận đạo!
Người kia, liệu còn có thứ gì không biết đây?
Đối với lời Diệp Viễn nói, Quân Thiên Vũ tuyệt đối không hoài nghi, bởi hắn đã sớm biết Diệp Viễn lợi hại cỡ nào.
“Rắc...”
Hạ Thư Mính ấn cây cọc thứ hai xuống, giây lát dường như động phải thứ gì, tất cả mọi người đều biến sắc.
“Không ổn! Mọi người cẩn thận!” Ứng Thiên Nhai hét lớn.
Hắn còn chưa dứt lời, vô số mũi tên từ bốn phương tám hướng vèo vèo bắn ra, đan vào nhau thành một tấm lưới dày đặc, bủa vây tất cả mọi người ở đây.
“Vèo vèo vèo...”
Uy lực của những mũi tên này rất mạnh, ngay cả cường giả Thiên Khải Cảnh cũng phải thận trọng ứng đối.
“Mấy người các ngươi đến cạnh ta!” Ứng Thiên Nhai hô mấy gã tùy tùng Vô Lượng Cảnh.
Lần này, rốt cuộc Diệp Viễn cũng thấy được thực lực của Ứng Thiên Nhai.
Giây lát, hắn đã phóng nguyên lực ra ngoài, bao phủ lấy mấy gã tùy tùng của mình.
Vô số mũi tên xuyên qua tấm chắn bằng nguyên lực của hắn cũng trở nên vô lực mềm oặt, không còn chút uy hiếp nào.
Nhưng Hạ Thư Mính lại không có được thực lực mạnh cỡ đó.
Tuy hắn cũng đã đến Thiên Khải Cảnh nhưng thực lực quá kém.
Tấm chắn nguyên lực của hắn cũng có thể phòng bị làn mưa tên này nhưng cũng tạo cho hắn những thương tổn không nhỏ, đây còn là nhờ vị cường giả Thiên Khải Cảnh hắn mang đến đã giúp hắn ngăn cản đại bộ phận mũi tên rồi.
Mưa tên kéo dài chừng một khắc đồng hồ mới hoàn toàn dừng lại.
Toàn bộ y phục của Hạ Thư Mính đã bị mưa tên chọc thủng lỗ chỗ như tổ ong, bản thân hắn cũng bị thương ngoài da thịt không nhẹ, trông vô cùng chật vật.
Mà điều làm hắn càng khó chịu hơn là, vừa rồi hắn mới hùng hồn nói muốn phá trận, kết quả lại thành thế này. Vì thế, mặt hắn chợt nóng bừng lên như lửa đốt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất