Chương 742: Không như mấy kẻ, chỉ biết khoác lác
“Hạ đan thánh, chẳng phải vừa rồi ngươi mới nói để ngươi lo sao? Đây là cách ngươi lo đấy à?” Ứng Thiên Nhai sầm mặt xuống nói.
Vừa rồi Hạ Thư Mính tăng giá chèn ép, để có thể đi vào Ứng Thiên Nhai đã cố nhịn.
Nhưng rồi thì sao, người này vỗ ngực bôm bốp bảo đảm, cuối cùng lại thọc ra đại họa cho mọi người, Ứng Thiên Nhai còn có thể vui vẻ nói chuyện được mới lạ.
Hạ Thư Mính xấu hổ đầy mặt, nhưng cũng không phục: “Phương pháp phá trận của ta rõ ràng không có vấn đề gì, nhưng vì sao lại ra tình huống này? Chẳng lẽ là phương pháp mở cửa không phải là phá trận?”
Ứng Thiên Nhai nghe nói vậy, lông mày cũng nhíu chặt lại.
Bản lĩnh của Hạ Thư Mính hắn cũng biết, không đến mức ăn nói bậy bạ, chung quy vừa rồi hắn cũng bị thương.
Nếu là làm không thành thật thì lão cũng không thu được lợi ích gì.
Chẳng lẽ, đây thực sự không phải phương pháp tiến vào động phủ thượng cổ?
“Hay là để ta đi thử một chút xem sao!” Diệp Viễn bỗng nhiên lên tiếng.
Ứng Thiên Nhai nghe vậy, hơi kinh ngạc hỏi: “Ngươi? Diệp đại sư cũng hiểu trận pháp ư?”
Diệp Viễn cười nói: “Có biết đôi chút...”
“Thôi đi, vừa rồi rõ ràng ta đã phá giải trận pháp, nhưng cọc đá đó căn bản chỉ bày ra đánh lạc hướng người nhìn mà thôi. Tiểu tử, ngươi cũng đừng có làm loạn thêm nữa, lẽ nào ngươi còn muốn làm lại một lần?” Hạ Thư Mính chen lời.
Hạ Thư Mính nói như vậy tất nhiên là có tính toán riêng.
Một đằng là hắn thực sự cảm thấy mình sẽ phá được trận, nhưng lại không thu được kết quả như mong muốn.
Mặt khác, lão cũng có hơi sợ Diệp Viễn, sợ hắn thật sự có thể phá trận.
Trải qua hai lần so tài, Hạ Thư Mính đã hết sức kiêng kỵ Diệp Viễn. Hắn luôn cảm thấy Diệp Viễn rất quỷ dị, trời mới biết liệu hắn có thực sự hiểu trận pháp hay không.
Quả nhiên, Hạ Thư Mính vừa nói như vậy, Ứng Thiên Nhai cũng lộ vẻ do dự.
Mưa tên vừa rồi tuy khá lợi hại nhưng vẫn còn miễn cưỡng ứng phó được. Nhỡ mà lại trúng một chiêu lớn hơn, có lẽ đám người bọn họ đều sẽ bỏ thân ở nơi đây.
Động phủ thượng cổ này hiển nhiên không phải một vùng đất lành, bằng không cũng sẽ không đến nỗi chưa vào trong động đã gặp phải nhiều bẫy rập thế này.
Diệp Viễn chỉ thản nhiên liếc nhìn Hạ Thư Mính một cái: “Phá giải trận pháp? Ngươi thật đúng là khoác lác không biết ngượng. Bước đầu tiên ngươi đã làm sai rồi, lại còn tự cho rằng mình đã phá được trận pháp. Vô tri đến trình độ này, coi như cũng đạt được cảnh giới nhất định!”
Hạ Thư Mính biến sắc, lại mạnh miệng nói: “Hừ, ngươi nói sai là sai chắc? Tiểu tử, không hiểu thì đừng cố vờ như hiểu! Bộ trận pháp này nhất định là trận pháp từ thời thượng cổ, dù ngươi thực sự hiểu trận pháp nhưng sao có thể chỉ nhìn một cái liền nhìn ra chỗ huyền ảo của nó được?”
Diệp Viễn bình thản nói: “Vậy sao? Cây cọc đá mà ngươi đè xuống đầu tiên, đó là một cái bẫy. Cái này thực ra không khó nhận ra, chính ngươi tự nhìn kỹ một chút sẽ biết.”
Hạ Thư Mính nghe nói vậy, ánh mắt liền nhìn lại cây cọc đá kia.
Quan sát một hồi, trên mặt Hạ Thư Mính bỗng lộ vẻ như vừa hiểu ra, song hắn cũng nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng bình tĩnh như cũ.
Có điều đã muộn, Ứng Thiên Nhai là loại người nào chứ, biểu hiện trên mặt Hạ Thư Mính sớm đã bị hắn thấy rõ mồn một.
Ứng Thiên Nhai hừ lạnh một tiếng, không để ý đến Hạ Thư Mính nữa mà quay sang chắp tay với Diệp Viễn: “Diệp đại sư, làm phiền ngươi ra tay phá giải trận pháp này.”
Diệp Viễn khẽ gật đầu, tung người tiến vào đại trận cọc đá.
Không giống như Hạ Thư Mính bước một bước lại phải suy tính, Diệp Viễn dường như đã thuộc nằm lòng bộ trận pháp này, cho nên không hề dừng lại giữa chừng, tiến thẳng tới một cây cọc đá, đè nó xuống.
Hạ Thư Mính thấy cử động của Diệp Viễn, không khỏi ngưng mắt tập trung nhìn rồi vỗ đùi thốt lên: “Ôi chao, sao ta lại không nghĩ đến nhỉ, thì ra là như vậy!”
Đang nói, Hạ Thư Mính bỗng cảm nhận được ánh mắt của Ứng Thiên Nhai, hắn trầm mặt nói: “Tiểu tử này nhất định là thấy ta phá trận mới nhìn ra bẫy rập trong đó. Thành chủ đại nhân, ngươi đừng để hắn lừa.”
“Ha ha, Hạ Thư Mính, hôm nay ta mới biết hai chữ vô sỉ này chính là chuyên môn chế tạo để dành cho ngươi. Khi ngươi vừa ấn cọc đá thứ nhất, Diệp Viễn đã nói ngươi lầm. Có nghĩa là, hắn đã sớm phá giải bộ trận pháp này rồi, ngươi lại còn đứng đó tranh công, quả thật là vô sỉ hết mức.” Quân Thiên Vũ từ đầu đến giờ vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên lên tiếng cười nói.
Hạ Thư Mính đang định phản bác, chợt nghe hai tiếng ‘kẹt kẹt’, Diệp Viễn đã ấn xong một cây cọc đá cuối cùng.
“Ùng ùng!”
Vách đá vốn đang trơn nhẵn bỗng nhiên nứt ra, tạo thành hình dạng một cánh cửa lớn.
Tòa trận pháp này vậy mà lại chính là chiếc chìa khóa để mở cửa động phủ thượng cổ.
“Ha ha ha, Diệp đại sư quả là lợi hại! Không giống như mấy kẻ, chỉ biết khoác lác không ngượng mồm!”
Ứng Thiên Nhai vốn đang đầy một bụng khó chịu với Hạ Thư Mính, có điều vì đoạn đường sau này có thể còn cần lão giúp một tay nên mới không trở mặt.
Hiện hồi tưởng lại mọi việc, rõ ràng Hạ Thư Mính này chỉ là thứ thùng rỗng kêu to, khoác lác lên trời, lại căn bản chẳng được việc gì còn dám trơ mặt lên giá.
Mà ngược lại là Diệp Viễn, đối với trận pháp cọc đá này hắn đã sớm nằm lòng, lại chưa từng đề cập tới chuyện thù lao.
So sánh mới thấy hai bên chênh lệch quá nhiều.
Hạ Thư Mính này hẳn là lăn lộn trong cửa hàng lâu nên toàn thân đều bốc lên mùi tiền, làm người ta chán ghét.
Hạ Thư Mính sầm mặt, đứng yên không nói một lời, trong lòng càng thêm hận Diệp Viễn đến tận xương tủy.
“Trong động phủ thượng cổ này, nếu có cơ hội thì nhất định phải giết tiểu tử đó!” Hạ Thư Mính truyền âm cho đồng bọn.
“Được!” gã võ giả Thiên Khải Cảnh kia đáp.
“Nếu cửa động phủ đã mở, việc này không thể chậm trễ, chúng ta mau vào thôi.”
Hiển nhiên Ứng Thiên Nhai đang nóng ruột đi cứu người, lập tức định động thân tiến vào.
“Khoan đã.” Diệp Viễn thấp giọng gọi.
“Hử? Diệp đại sư, có gì không ổn chăng?” Ứng Thiên Nhai hiếu kỳ hỏi.
“Bên kia có người rình mò!” Diệp Viễn nói.
Ứng Thiên Nhai cả kinh trong lòng, vội nhìn quanh nhìn quất. Bọn họ có mặt ở đây đã được một lúc, vậy mà hắn hoàn toàn không phát hiện có người đang rình rập bên cạnh.
“Ha ha ha, Ứng Thiên Nhai, ngươi vào đến địa bàn của ta, sao không chào hỏi một tiếng hả? Mọi người đều là chỗ quen biết, ngươi cũng nên để ta có cơ hội làm một vị chủ nhà chu đáo hiếu khách chứ?”
Giọng nói đó vừa cất lên, lập tức có mười mấy bóng người đồng thời thả mình nhảy xuống, vây nhóm người Ứng Thiên Nhai vào giữa.
Ứng Thiên Nhai nhìn thấy người kia, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Bùi Văn Cường, ngươi làm vậy là có ý gì?”
Bùi Văn Cường nhìn về phía Ứng Thiên Nhai, vẻ mặt châm biếm, gã cười nói: “Ứng Thiên Nhai, lời này hẳn phải là ta hỏi ngươi mới đúng chứ nhỉ? Ngươi tới địa bàn của ta gây rối, ta thân là thành chủ thành Thanh Hoàn, chẳng lẽ không nên truy tra một chút sao?”
Ứng Thiên Nhai cười lạnh nói: “Hừ, truy tra? Các ngươi lén lút núp một góc, e là có ý đồ gì đi?”
Bùi Văn Cường nghe vậy liền cười lớn nói: “Ha ha... Nếu không nhờ ngươi dẫn đường, bổn tọa còn không biết trên địa bàn của mình lại có một động phủ bí mật thế này đấy! Hơn nữa, ngay cả cửa vào các ngươi cũng đã mở ra giúp bổn tọa rồi, thật là đa tạ.”
Bùi Văn Cường bỗng nhìn về phía Diệp Viễn, nói: “Một tiểu tử mới đến Thần Du Cảnh, chẳng những có thể phá giải một trận pháp mà ngay cả trận sư cấp bảy cũng không phá giải được, còn có thể phát hiện những cường giả đã ăn Liễm Tức Đan như chúng ta, đúng là có chút bản lĩnh đấy!”