Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 750: Thuật An Hồn

Chương 750: Thuật An Hồn
“Chuyện... chuyện này là thế nào? Lẽ nào trong những pho tượng này đều giam cầm thần hồn của một cô gái?” Ứng Thiên Nhai kinh ngạc hỏi.
“Đó không phải là những pho tượng đá, mà là tượng luyện chế bằng người sống.”
Quân Thiên Vũ khẽ thở dài, kể lại những điều mà Diệp Viễn đã phát hiện cho mọi người, nghe xong, ai nấy đều lạnh cả tim.
Loại thủ pháp này thật sự quá tàn nhẫn, chủ nhân động phủ này rốt cuộc là ai mà có thể ra tay độc ác đến thế?
“Chẳng trách mị lực của những người này lại mạnh đến thế, loại oán khí ngút trời thế này, người thường sợ rằng đã chịu không nổi rồi đi?” Ứng Thiên Nhai kinh ngạc nói.
“Rốt cuộc tiểu tử này đã dùng thủ đoạn gì mà có thể hóa giải oán khí của những cô gái này?” Bùi Văn Cường cũng ngạc nhiên hỏi.
Mọi người cũng đã từ sợ hãi chuyển sang kinh ngạc, lúc này mới nhận ra thủ đoạn của Diệp Viễn quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Nếu bọn họ gặp phải loại thần hồn bị giam cầm bằng thủ đoạn tàn nhẫn cỡ này dẫn đến oán khí ngập trời, hẳn chỉ có một cách là triệt để tiêu diệt.
Mà không biết Diệp Viễn dùng thủ đoạn gì, không chỉ có thể giải cứu được những thần hồn kia khỏi cơ thể, mà còn làm cho các nàng đều rất an tĩnh.
“Nếu ta đoán không lầm, hẳn là hắn đã dùng ‘Thuật An Hồn’ trong thần hồn bí kỹ! Có điều, có thể tu luyện Thuật An Hồn đến cảnh giới này, quả thực là không thể tưởng tượng nổi.” Hạ Thư Mính bỗng nhiên lên tiếng.
“Thuật An Hồn ư? Sao có thể như vậy được? Một thủ đoạn không thể hình dung ra, lại chỉ là một chiêu cấp thấp như Thuật An Hồn?” Bùi Văn Cường kinh ngạc nói.
“Bất kỳ thủ đoạn nào, khi tu luyện đến cảnh giới cực cao, cũng sẽ trở nên không thể tưởng được, chỉ có điều, rất ít người có thể làm được như thế. E rằng Thuật An Hồn của Diệp Viễn đã đạt đến cảnh giới phản phác quy chân rồi. Hắn chỉ thử tiến hành giao tiếp với các cô gái này, khiến bọn họ buông bỏ oán niệm trong lòng, thế là các nàng có thể được siêu thoát.”
Trong số những người ở đây, trừ Diệp Viễn thì chỉ có Hạ Thư Mính là người có nghiên cứu sâu rộng nhất về thần hồn bí kỹ, cho nên lời hắn cũng đáng tin nhất.
Thuật An Hồn chỉ là một chiêu tương đối thô sơ của thần hồn bí kỹ, dùng để siêu độ vong linh. Hạ Thư Mính cũng hiểu thần hồn bí kỹ, hơn nữa, trình độ của hắn trong lĩnh vực này cũng khá cao, cho nên hắn có thể nhìn ra Diệp Viễn đang làm gì.
Thuật An Hồn của Diệp Viễn khác một trời một vực so với người thường, nhưng dao động quen thuộc của thần hồn này lại không thể qua mắt Hạ Thư Mính.
Nhưng điều làm Hạ Thư Mính kinh sợ là, Diệp Viễn sử dụng chiêu này cực kỳ thoải mái tự nhiên, lưu loát liền mạch!
Diệp Viễn tiến hành trò chuyện với thần hồn của các cô gái, mang theo một lực lượng thần bí khó lường.
Với lực lượng này, Hạ Thư Mính chỉ có thể đưa ra hai chữ: Tin phục.
Bất luận trong thần hồn của các cô gái này có chứa oán niệm lớn đến đâu, dưới sự khuyên bảo của Diệp Viễn, các nàng đều bình tĩnh trở lại.
Oán niệm vừa mất đi, thể xác không ràng buộc được các nàng nữa, vì thế chúng đều tiêu tán thành cát bụi.
Diệp Viễn đã nhanh chóng giải thoát cho toàn bộ cung nữ ở đây, trên quảng trường xuất hiện hơn mười bóng hình mờ nhạt.
Một cô gái áo vàng bỗng ra khỏi hàng, gập người vái Diệp Viễn một cái, nói với hắn: “Thần hồn của chúng tỷ muội đều rất suy yếu, Mỹ Tuyền thay mặt chúng tỷ muội cảm tạ ơn tái thế của công tử.”
Diệp Viễn vừa giải thoát cho mọi người, biết cô gái áo vàng này tên là Tần Mỹ Tuyền, là người có thần hồn mạnh nhất trong số những kẻ bị nhốt ở đây.
Đương nhiên, nói mạnh thì cũng chỉ là cực vất vả mới có thể giao lưu cùng thần hồn của Diệp Viễn mà thôi. Trong đám người này, chỉ có thần hồn của Tần Mỹ Tuyền hiện còn khá mạnh, miễn cưỡng đủ năng lực trao đổi với Diệp Viễn.
“Được rồi, cấm chế trên người bọn ngươi đã giải, từ nay về sau đều là kẻ tự do. Chuyện cũ đã qua, bọn ngươi tự đi vào luân hồi đi thôi.” Diệp Viễn bình thản nói.
Diệp Viễn biết những cô gái này đều là người có chuyện khúc mắc trong lòng, nhưng đã bao nhiêu năm rồi, kẻ vây các nàng ở đây hẳn cũng đã về với cát bụi.
Tần Mỹ Tuyền lắc đầu nói: “Công tử, tỷ muội chúng ta vừa thương lượng, chúng ta quyết định không vào luân hồi.”
Diệp Viễn nhướng mày: “Ta cứu các ngươi, là vì thấy các ngươi đều là những người số khổ. Tuy có việc đáng trách nhưng cũng có chỗ đáng thương. Nếu các ngươi cứ khăng khăng không chịu, vậy đừng có trách ta!”
Tần Mỹ Tuyền nghe vậy lập tức kinh hãi, lắc đầu liên tục: “Công tử hiểu lầm rồi! Ý của ta là, tỷ muội chúng ta muốn ở lại bên cạnh công tử hầu hạ ngài.”
Như sợ Diệp Viễn từ chối, Tần Mỹ Tuyền lại vội nói thêm: “Mặc dù hiện tỷ muội chúng ta đều lấy thần hồn để tồn tại nhưng khi còn sống, thấp nhất cũng có thực lực cỡ Vô Tướng Cảnh, còn mạnh hơn đám người kia nhiều! Chỉ cần thần hồn của chúng ta khôi phục, tin chắc rằng vẫn có thể giúp được công tử đôi chút.”
Đối với quyết định của Tần Mỹ Tuyền, Diệp Viễn cũng hơi bất ngờ.
Đối với một thần hồn bị giam cầm vô số năm mà nói, điều giải thoát lớn nhất chính là được tiến vào luân hồi.
Nhưng những cô gái này, lại tình nguyện ở lại bên mình mà không muốn bước vào luân hồi.
Diệp Viễn chỉ trầm tư chốc lát rồi hỏi: “Có phải các ngươi vẫn còn tâm nguyện gì chưa xong?”
“Việc này...” Tần Mỹ Tuyền thoáng do dự.
Thấy vậy, Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng: “Hừ! Có phải các ngươi thấy bản thiếu quá dễ tính không? Hoặc là nói, ngươi nghĩ bản thiếu dễ dàng chấp nhận cho một đám người chẳng rõ xuất xứ ở lại bên mình?”
Diệp Viễn biết những người này khi còn sống không phải dạng hiền lành gì, chẳng qua lúc này quá suy yếu nên mới trông có vẻ yếu đuối đáng thương.
Nếu để cho các nàng khôi phục thực lực, chưa biết sẽ làm ra được những chuyện gì đâu!
Cho nên khi nói chuyện với các nàng, Diệp Viễn không hề khách khí nhẹ nhàng.
Tần Mỹ Tuyền nghe vậy, vội kinh hãi nói: “Mỹ Tuyền không có ý này, thực ra...”
Tần Mỹ Tuyền bỗng đổi thành truyền âm: “Thực ra tỷ muội chúng ta năm ấy đều bị yêu đạo bắt cóc từ các nơi tới đây, trong số chúng ta, có một vị đại tỷ. Năm ấy, để lấy lòng Tử Nguyên Tà Thần, yêu đạo đã tặng đại tỷ cho Tà Thần làm thiếp. Đại tỷ có ơn lớn với chúng ta, nếu không có nàng ấy, chúng ta đã sớm không còn tồn tại. Dù biết chắc giờ này đại tỷ không còn ở nhân thế, nhưng chúng ta vẫn muốn được gặp nàng ấy một lần cuối cùng.”
Diệp Viễn nghe nói vậy, lập tức nhíu mày, trong lòng đã dấy lên bao phong ba bão táp.
Những cô gái này, lại là người của thời đại Đạo Thần!
Tử Nguyên Tà Thần mà nàng ta nhắc tới, hẳn là một cường giả Thần Cảnh.
Ngoài mặt Diệp Viễn vẫn bình thản như không, nhưng trái tim đã sắp nhảy lên đến cổ.
Ở thời đại hiện nay, không một ai lại không dao động trước hai chữ ‘Thần Cảnh’, bao gồm cả Diệp Viễn hắn đây.
Đời này, tâm nguyện lớn nhất của Diệp Viễn, ngoài việc tự giết chết Cơ Thương Lan thì chính là theo đuổi Thần Cảnh hư vô mờ mịt đó.
Tần Mỹ Tuyền hoàn toàn không phát giác sự biến hóa trong tâm tình của Diệp Viễn, vẫn tiếp tục nói: “Hơn nữa, tỷ muội chúng ta thật sự vô cùng cảm kích công tử, cũng muốn báo đáp đại ân của ngài, cho nên mới muốn ở lại bên cạnh công tử.”
Diệp Viễn khẽ nói: “Thôi được, các ngươi cứ tiến vào linh khí không gian của ta trước đã, sau này ta sẽ luyện chế Dưỡng Hồn Phiên cho các ngươi, nuôi dưỡng các ngươi trong đó.”
Tần Mỹ Tuyền nghe vậy thì cực kỳ vui mừng, luôn miệng nói: “Đa tạ công tử! Đa tạ công tử!”
Phất tay một cái, Diệp Viễn thu các nàng vào trong linh khí không gian của mình.
Trước mặt bao người, dĩ nhiên Diệp Viễn sẽ không vận dụng Hạo Thiên Tháp. Sự tồn tại của Hạo Thiên Tháp, dù là cường giả Thần Vương cũng sẽ động lòng thèm muốn, tiền tài không lộ ra ngoài, đạo lý này Diệp Viễn cũng biết.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất