Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 749: Trò hề

Chương 749: Trò hề
Quân Thiên Vũ nhìn những pho tượng, mặt đầy vẻ khiếp sợ.
Nếu không phải nhờ Diệp Viễn giải thích, căn bản là hắn sẽ không nghĩ đến.
Nhưng bây giờ, hắn càng nhìn càng cảm thấy lời Diệp Viễn nói là sự thật!
Những pho tượng này thật sự quá chân thật, quá giống người.
Thần thái trên mặt tượng cũng cực kỳ sinh động, Quân Thiên Vũ rất khó hình dung loại thợ điêu khắc cỡ nào mới có thể tạc ra pho tượng giống người đến thế.
Vậy chỉ có một khả năng - những thứ này đều là người thật.
“Nhưng trên thân tượng đều lạnh như băng, giống hệt tảng đá.” Quân Thiên Vũ vẫn còn hơi nghi hoặc.
Diệp Viễn thở dài: “Ta từng nghiên cứu thuật luyện dược của thượng cổ, ở thời đại ấy, có một phương thuốc là bột hóa đá, người uống vào thì toàn thân cứng ngắc như tượng đá, vẻ mặt sẽ ngưng lại ở khoảnh khắc hóa đá kia. Ta nghĩ e rằng những cung nữ này cũng đã bị người ta cho uống bột hóa đá mới có thể trở thành như vậy.”
“Vậy... bọn họ là làm sao thế?” Quân Thiên Vũ chỉ vào những người khác, hỏi.
“Những cô gái này trước khi chết hẳn là đang diễn tấu một khúc nhạc, khi các nàng hóa đá, linh hồn bị người ta nhốt trong cơ thể, vĩnh viễn không thể siêu thoát. Các nàng ngậm oán mà chết, cho nên khi có người sống tới gần, các nàng sẽ dốc hết mọi khả năng của lúc còn sống, toát ra mị hoặc. Khi bọn họ hoàn toàn trầm luân vào đó, thần hồn của bọn họ sẽ ly thể, vĩnh viễn không thể trở lại thân thể nữa.” Diệp Viễn nói.
Quân Thiên Vũ kinh sợ nhìn, những cô gái này có mị thuật cực kỳ lợi hại này, mấy võ giả Thiên Khải Cảnh bọn họ không thể chống đỡ nổi.
Nếu không nhờ Diệp Viễn nhắc nhở, chỉ e hắn cũng sẽ không kiên trì được bao lâu.
Mà dựa theo lời Diệp Viễn nói, những người khác chẳng phải đều đang rơi vào nguy hiểm?
“... Chúng ta nên làm gì bây giờ? Cứu... hay là không cứu?” Quân Thiên Vũ chần chừ hỏi.
Diệp Viễn nói: “Động phủ thượng cổ này rất tà tính, phía trước còn không biết bao nhiêu nguy hiểm. Hiện giờ địch nhân lớn nhất của chúng ta không phải bọn họ mà là những hiểm họa của nơi này! Cứ để mặc bọn họ tử vong ở đây chưa chắc đã là chuyện tốt với chúng ta.”
Một kẻ có thể luyện chế ra những pho tượng quỷ dị như vậy, chỉ e không phải kẻ dễ đối phó.
Trong động phủ này còn bao nhiêu nguy cơ trùng trùng, nếu chỉ có Diệp Viễn và Quân Thiên Vũ, sẽ rất khó tiếp tục đi tiếp.
Nếu thực sự gặp phải chuyện gì, nhiều người một chút có lẽ sẽ có nhiều hi vọng hơn.
“... Vậy phải cứu thế nào?”
Nếu nói đến đối chiến giết địch thì chính là sở trường của Quân Thiên Vũ, nhưng đụng tới loại chuyện này, hắn chỉ có thể nghệt mặt ra nhìn mà thôi.
Diệp Viễn chậm rãi nhắm mắt lại, đứng giữa không trung lẩm bẩm vài từ, hồn lực dồi dào tản mát ra.
Quân Thiên Vũ chững mắt lại, kinh ngạc nhìn về phía Diệp Viễn.
Hắn không ngờ tới, hồn lực của Diệp Viễn đã mạnh tới mức này!
“Phá!”
Diệp Viễn bỗng nhiên quát khẽ, thanh âm không lớn nhưng lực xuyên thấu cực mạnh!
Trên quảng trường, phạn âm còn đang lượn lờ quanh quẩn, bỗng bị một tiếng quát khẽ của Diệp Viễn đánh tan!
Cũng vào lúc đó, thanh âm của Diệp Viễn đồng thời truyền vào trong óc của mọi người ở đây.
Một tiếng quát khẽ này đối với bọn họ chẳng khác nào một tiếng gọi rung chuyển đất trời, lập tức kéo bọn họ trở về thực tại.
“Xì xì xì, ta đang làm gì thế này? Ghê muốn chết.”
“Khốn kiếp, ta vừa làm cái gì thế nhỉ?”
“Trời đất, chết mất thôi! Xấu hổ chết mất!”
Một đám võ giả đỏ mặt tía tai khi phát hiện mình đang làm mấy động tác đáng xấu hổ.
Có những pho tượng đã bị võ giả hôn đầy nước miếng lên mặt, nhìn ghê tởm vô cùng.
Diệp Viễn lắc đầu than thở: “Đám người kia, khẩu vị thật là nặng. Còn để họ tiếp tục như thế, không biết rồi sẽ làm ra loại chuyện gì nữa đây.”
Quân Thiên Vũ cười ha hả: “Chuyện thường tình của con người thôi mà, ha ha ha...”
Tuy rất muốn nhịn xuống, nhưng cuối cùng Quân Thiên Vũ vẫn phải cất tiếng cười to.
Những người khác nghe được tiếng cười của hắn đều chỉ mong tìm thấy cái lỗ nào để chui ngay xuống dưới.
Nếu những pho tượng này là những cô gái đẹp thì còn đỡ, nhưng đây lại là những pho tượng, bọn họ làm chuyện xấu hổ đó với những pho tượng, thật là quá mất mặt.
Ứng Thiên Nhai đỏ bừng mặt, đi tới chỗ Diệp Viễn hỏi: “À... Diệp đại sư, là ngươi đã cứu chúng ta?”
“Đúng thế đấy, nếu không nhờ Diệp Viễn, các ngươi đã chết còn chưa xong đâu, ngay cả thần hồn cũng sẽ không được siêu sinh! Trước đó còn có mấy kẻ muốn giết Diệp Viễn, thật là buồn cười!” Quân Thiên Vũ bỗng thu tiếng cười lại, hừ lạnh nói.
Bùi Văn Cường vừa ôm hai pho tượng, tay đã luồn vào trong lớp áo của tượng, làm các loại động tác bất nhã, dáng dấp hèn mọn đáng khinh cực kỳ.
Mà Quân Thiên Vũ nói lời đó chính là để cho gã nghe.
“Hừ, nói dễ nghe thật! Động phủ này quỷ dị vô cùng, hắn là sợ bọn ta chết sạch, một mình hắn không ra được phải không? Đừng có lừa bịp bổn tọa, bổn tọa sẽ không cảm kích hắn đâu.”
Bùi Văn Cường không ngu, hắn đã nhanh chóng đoán ra dụng ý của Diệp Viễn.
“Dù thế nào đi nữa, Diệp Viễn cứu ngươi cũng là sự thực.” Quân Thiên Vũ cau mày nói.
Thấy thái độ của Bùi Văn Cường như vậy, Quân Thiên Vũ đã hơi hối hận vì Diệp Viễn cứu hắn.
Diệp Viễn chỉ bình thản nói: “Quân huynh, không cần nhiều lời làm gì.”
Diệp Viễn cũng chẳng trông cậy vào chuyện Bùi Văn Cường sẽ cảm kích hắn, tranh cãi với gã thì có ý nghĩa gì đâu.
“Mọi người lui lại!” Bỗng Diệp Viễn kêu lên.
Những võ giả khác quay sang nhìn đồng bạn, cuối cùng vẫn nghe lời lui ra.
Ngay cả những kẻ không chịu phối hợp với Diệp Viễn như Bùi Văn Cường và Hạ Thư Mính cũng thức thời tránh qua một bên.
Tuy ngoài miệng nói không cảm kích Diệp Viễn nhưng từ đáy lòng Bùi Văn Cường vẫn có chút ít cảm kích trước cử chỉ cứu người của Diệp Viễn.
Dù cho chỉ có một tia, nhưng rốt cuộc vẫn là có.
Bất kể xuất phát từ mục đích gì, Diệp Viễn cũng đã cứu mạng hắn.
Cho nên lúc này, lần đầu tiên gã không chống đối lời của Diệp Viễn.
Hơn nữa, hắn cũng rất tò mò, rốt cuộc Diệp Viễn muốn làm gì?
Chỉ thấy Diệp Viễn bước tới trước mặt một pho tượng cung nữ, bỗng vung ngón tay điểm vào giữa hai hàng mày.
Một tia hồn lực mỏng manh theo ngón tay hắn xâm nhập vào trong pho tượng, ngay sau đó, một màn khiến mọi người kinh ngạc đã xảy ra.
Pho tượng nọ bỗng phát ra một vầng hào quang nhàn nhạt.
Đang lúc mọi người trố mắt há hốc miệng, pho tượng bỗng vỡ nát thành bụi.
Có một ảo ảnh nhạt nhòa xuất hiện trước mặt Diệp Viễn, bộ dạng giống pho tượng kia như đúc.
Hiển nhiên, đây là thần hồn của pho tượng.
Thần hồn nhìn thấy Diệp Viễn, dịu dàng cúi đầu chào hắn.
Có điều thần hồn kia đã cực kỳ yếu ớt, gần như sắp tiêu tan. Thần hồn ấy bị giam cầm không biết bao nhiêu năm, đã vô cùng suy yếu, không cách nào mở miệng nói chuyện được.
Diệp Viễn chỉ gật đầu một cái, lại bước đến trước mặt pho tượng khác, lặp lại hành động vừa rồi, pho tượng cũng nhanh chóng tan thành tro bụi, chỉ để lại một bóng người mờ ảo.
Bóng người kia cũng cảm kích cúi đầu với Diệp Viễn, nhìn thật dịu dàng đáng yêu.
Diệp Viễn hơi thở dài, lại tiếp tục đi về phía các pho tượng khác.
Cứ thế, Diệp Viễn lần lượt biến những pho tượng này thành tro bụi, thả thần hồn cung nữ trong đó ra.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất