Chương 757: Đường lui
“Tinh Lam Ly Hỏa Trận, luyện hóa hắn cho ta!”
Sau tiếng quát lớn của Từ Diễm, những ngọn đèn này đột ngột đồng loạt phát sáng, ánh sáng bao bọc lấy Diệp Viễn.
Diệp Viễn bị ánh sáng này bao trùm lấy, dẫn bay lên giữa không trung.
Tay chân hắn đều bị Tinh Lam Ly Hỏa Trận buộc chặt, không thể nhúc nhích.
Thương Viêm Tà Hỏa cực mạnh càng không ngừng đốt cháy thân thể Diệp Viễn, một lực lượng cực kỳ cường đại đang ra sức muốn lôi Tiểu Hỏa ra khỏi cơ thể hắn.
Đứng trước Thương Viêm Tà Hỏa cực mạnh này, Diệp Viễn dường như không có chút khả năng phản kháng.
Hắn nhíu chặt lông mày, vẻ mặt vô cùng thống khổ.
“Ha ha ha, trông ngươi trước đó tự tin như thể nắm chắc mọi chuyện trong tay rồi, ta còn tưởng ngươi lợi hại cỡ nào! Kết quả thì cũng chỉ có thể bó tay chịu chết? Tiểu tử, ngươi hãy chịu khó nếm thử sự lợi hại của Thương Viêm Tà Hỏa này, chịu hết nỗi khổ bị luyện hóa nhé! Luyện hóa toàn bộ các ngươi xong, hẳn là thực lực của ta đã có thể khôi phục tám phần mười. Đến lúc đó, ta sẽ đi diệt thần hồn của lão già kia, xem lão còn muốn sống lại kiểu gì!” Từ Diễm đắc ý cười to.
“A...”
Diệp Viễn thống khổ kêu rên, mồ hôi trên trán rịn từng giọt từng giọt lớn.
Cảm giác bị nguyên hỏa cấp bảy đỉnh phong luyện hóa thế này, quả thật không dễ chịu chút nào. Hơn nữa, đại trận này tạo thành một lực giằng xé cực mạnh, đang cố gắng lôi Tiểu Hỏa ra khỏi cơ thể hắn.
Diệp Viễn và Tiểu Hỏa sớm đã hình thành mối liên hệ chặt chẽ trong tinh thần, gặp phải loại lực giằng xé này khiến Diệp Viễn cảm thấy như đang bị xé rách từng vết sẹo trên thân thể vậy.
Loại đau đớn này, khiến cho tâm thần cũng tê dại, làm hắn sắp ngất đi rồi.
Nhưng Diệp Viễn biết, nếu hắn ngất đi, tất cả sẽ kết thúc.
Cho nên hắn gắng gượng chịu đựng từng cơn đau, dốc hết khí lực toàn thân để bảo vệ Tiểu Hỏa, không cho nó bị kéo ra ngoài.
“Chết tiệt, sao còn chưa tới nhỉ? Nếu không tới, ta đây sắp không chịu nổi nữa rồi!” Diệp Viễn mắng thầm trong lòng.
Dĩ nhiên Diệp Viễn sẽ không ngốc nghếch đi theo Từ Diễm vào tuyệt địa mà không có chuẩn bị gì, trước khi tiến vào đây, hắn đã bố trí một đường lui.
Chỉ là đường lui kia, chính bản thân hắn cũng không cách nào khống chế.
Hiện tại, mọi hi vọng đều đặt hết lên đường lui đó!
“Ha ha ha, thế nào, mùi vị không tệ đâu nhỉ? Ngươi yên tâm, sau khi ngươi chết, ta sẽ đối xử tử tế với Nguyên Hỏa của ngươi, để nó trở thành một bộ phận trên thân thể ta!” Từ Diễm càn rỡ cười lớn.
Nhưng ngay lúc này, dị biến xuất hiện!
Một hồn lực cực mạnh, chớp mắt đã bao phủ toàn bộ hang đá.
“Thương Viêm, ngươi làm bản đế thất vọng quá rồi! Bản đế đối đãi với ngươi không tệ, còn làm ngươi sinh ra Nguyên Linh, thật không ngờ được ngươi lại dám phản bội bản đế!” Một giọng nói già nua mà trống rỗng vang lên, truyền khắp toàn bộ hang đá.
Một hình bóng mờ ảo lơ lửng đứng giữa không trung, chính là hình ảnh lão giả Tà Linh Tử mà đám người Diệp Viễn đã nhìn thấy trước khi tiến vào trận pháp truyền tống!
Lúc này, dù đang cực kỳ thống khổ nhưng Diệp Viễn vẫn gắng hết sức để duy trì được sự thanh tỉnh.
Nghe thấy giọng nói này, hắn liền biết suy đoán của mình quả nhiên không sai. Gã Tà Linh Tử này quả nhiên là cường giả Đạo Huyền Cảnh, cũng tức là cường giả Đế Cảnh!
Nhìn thấy ảo ảnh giữa không trung kia, Từ Diễm lập tức biến sắc, kinh hãi kêu lên: “Ngươi, ngươi, ngươi sao lại tỉnh sớm như vậy được? Không có những thần hồn kia tiếp tế cho ngươi, sao ngươi có thể tỉnh lại vào lúc này?”
Bấy giờ, Tà Linh Tử quay sang liếc nhìn Diệp Viễn một cái, bình thản nói: “Chuyện này còn phải cảm tạ vị tiểu huynh đệ kia, nhờ hắn kinh động đến đại trận La Thiên Phong Hồn, khiến ta tỉnh dậy khỏi cơn mê! Nếu không nhờ hắn, chỉ e ngươi sẽ không cho ta cơ hội tỉnh lại đâu?”
“Cái gì? Sao có thể như vậy được? Mọi cử động của hắn đều nằm dưới sự giám sát của ta, làm sao hắn có thể có cơ hội kinh động đến đại trận La Thiên Phong Hồn được?” Trên mặt Từ Diễm tràn đầy vẻ không tin nổi.
Từ khi Diệp Viễn bước vào động phủ thượng cổ này, mỗi cử chỉ mỗi hành động của hắn đều nằm trong sự giám sát của Từ Diễm.
Khi hắn ở gần đàn tế, Từ Diễm càng không có khả năng cho hắn cơ hội này, vậy thì rốt cuộc Diệp Viễn đã chuẩn bị đường lui này bằng cách nào?
Tà Linh Tử thương hại nhìn Từ Diễm: “Ngươi có thể cảm nhận được Nguyên Hỏa trong thân thể hắn đã mở linh trí, nhưng lại không biết Nguyên Hỏa của hắn là cái gì! Mà nói đúng ra, ta cũng hết sức kinh ngạc đấy, hắn vậy mà lại chiếm được Tịnh Đàn Hỏa Liên, đồng thời còn khiến Tịnh Đàn Thánh Hỏa mới ở cấp năm đã mở Nguyên Linh, thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.”
“Tịnh... Tịnh Đàn Hỏa Liên?” Nghe được tên này, Từ Diễm đã cực kỳ thất kinh.
Nếu là Tịnh Đàn Hỏa Liên thì mọi việc đều có thể lý giải được.
Lúc còn ở đàn tế, Diệp Viễn đã phát hiện Từ Diễm có chỗ không bình thường, vì vậy hắn bèn âm thầm bảo Tiểu Hỏa để lại một phân thân ở đó.
Chờ sau khi bọn họ rời đi, phân thân này liền kích khởi đại trận La Thiên Phòng Hồn, khiến Tà Linh Tử sớm tỉnh lại.
“Ngươi cũng rất bất ngờ đúng không? Trong các loại Nguyên Hỏa, Tịnh Đàn Hỏa Liên không phải đặc biệt lợi hại, nhưng nó lại có không gian trưởng thành vô cùng lớn. Chẳng qua, để Nguyên Hỏa tiến giai cần phải đạt đến điều kiện cực kỳ hà khắc, luyện dược sư bình thường sẽ không tận tâm mà bồi dưỡng một loại Nguyên Hỏa. Song, nếu một ngày Tịnh Đàn Hỏa Liên phát triển đến cảnh giới xấp xỉ ngươi, thực lực của nó đã có thể đè bẹp ngươi rồi. Mà càng khó hơn là, Tịnh Đàn Hỏa Liên này đã mở linh trí, hơn nữa, cũng đã sắp sinh ra Nguyên Linh!” Tà Linh Tử thờ ơ giải thích.
Bồi dưỡng Nguyên Hỏa không giống võ giả tu luyện, nó cần đạt đến điều kiện hết sức hà khắc, đồng thời cũng phải có vận may cực lớn.
Dù là Diệp Viễn, ban đầu cũng không nghĩ tới sẽ dùng luôn Tịnh Đàn Thánh Hỏa, tốc độ tu luyện của hắn nhanh hơn nhiều so với tốc độ thăng cấp của Tịnh Đàn Thánh Hỏa.
Nếu không phải trong lúc tình cờ, Tiểu Hỏa đã mở được linh trí, hẳn không bao lâu nữa, Diệp Viễn sẽ vứt bỏ nó.
Tuy rằng cũng có luyến tiếc nhưng nếu Diệp Viễn đột phá đến Vô Lượng Cảnh thì tác dụng của Tịnh Đàn Thánh Hỏa đối với hắn thực chẳng đáng kể nữa rồi.
Sắc mặt Từ Diễm trở nên vô cùng khó coi, hắn căm tức nhìn Diệp Viễn vẫn đang vật lộn trong cơn đau, sát ý bốc lên hừng hực.
Hắn tính tới tính lui, lại không tính đến chuyện Diệp Viễn còn chuẩn bị một đường lui như vậy.
“Tiểu tử này, thì ra ngay lúc ở đàn tế đã nhìn thấu ta!” Từ Diễm nghiến răng nói.
Tà Linh Tử bỗng thở dài: “Thương Viêm, nhớ năm đó ta và ngươi bắt tay nhau, thật oai phong đến nhường nào! Thật không ngờ thời gian trôi đi, ngươi lại làm ra loại chuyện phản bội thế này, vì sao chứ?”
Sắc mặt Từ Diễm cực lạnh lẽo nói: “Ta nhổ vào! Oai phong chỉ là ngươi mà thôi, ta chỉ là một quân cờ trong tay ngươi! Điều đáng hận nhất là, ngươi chết thì chết đi, sao còn muốn kéo ta đến trấn áp ở cái nơi quỷ quái thế này, làm ta thiếu chút nữa thì mai một Nguyên Linh! Ông trời có mắt, cuối cùng cũng khiến ta phá được phong ấn trước khi ngươi thức tỉnh, đương nhiên ta phải giành lấy tự do cho mình!”
Tà Linh Tử lạnh lùng nói: “Cho nên người liền đoạt xá thân thể này, sau đó dẫn những người này đến đây, nỗ lực khôi phục thực lực, sau đó giết chết thần hồn của ta?”
Từ Diễm cười lạnh: “Vậy thì sao? Nay mảnh đất này đã hoàn toàn khác xa thời chúng ta, cường giả Thần Cảnh đã hoàn toàn biến mất chỉ trong một đêm, trên thế giới này đã không cách nào sinh ra cường giả Thần Cảnh nữa. Chỉ cần ta khôi phục thực lực ở thời kỳ đỉnh phong là có thể hoành hành nơi đây! Lẽ nào ngươi còn muốn ta làm một con chó của ngươi, cả đời không thể thoát thân được?”
Thương Viêm Tà Hỏa đoạt xá Từ Diễm, cũng kế thừa trí nhớ của Từ Diễm, cho nên đã biết những thay đổi của thế giới này.