Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 760: Phong bế thần thức

Chương 760: Phong bế thần thức
“Ôi chao! Tiểu tử, ngươi ám toán ta!”
Tà Linh Tử vừa mới tiến vào thần thức của Diệp Viễn, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị một đạo kiếm hồn đánh trúng, phát ra một tiếng hét thảm.
“Ha, ám toán ngươi thì thế nào? Giỏi thì đánh lại ta đi!”
Diệp Viễn cười lạnh một tiếng, lại phóng ra một đạo kiếm hồn.
“Ôi chao!”
Tà Linh Tử lại kêu thảm thiết, sao hắn ngờ được, một Thần Du Cảnh nho nhỏ như Diệp Viễn, lại có phương pháp công kích thần hồn bén nhọn như vậy?
Trước sự bất ngờ không kịp đề phòng, Tà Linh Tử đã bị Diệp Viễn đánh lén thành công.
Đối chiến thần hồn vô cùng nguy hiểm, Tà Linh Tử bị kiếm hồn đánh trúng hai lần nên thần hồn suy sụp không ít.
Mặc dù thần hồn của Tà Linh Tử là Đan Đế đỉnh phong, nhưng mà thời gian ngủ say dài như vậy, cho dù có trận pháp phong ấn thì hồn lực cũng suy yếu đi rất nhiều.
Không có nhục thân phụ trợ, nếu hắn muốn khi phục hồn lực thì đó chuyện không thể nào, cho nên hắn mới nuốn chiếm thân xác của Diệp Viễn.
“Hả? Không đúng! Ngươi… thần hồn của ngươi!” Tà Linh Tử chợt phát hiện cái gì đó, hoảng hốt kêu lên.
Lúc này Tà Linh Tử giống như là một con thỏ bị đạp phải đuôi, giật mình kinh hãi.
“Ha ha, phát hiện ra rồi sao?” Diệp Viễn cười nhạo nói.
Tà Linh Tử quái dị kêu lên nói: “Không thể nào! Nếu như ngươi đoạt xá trọng sinh, thì sao có thể phù hợp với nhục thân như thế? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ… Không thể nào! Không phải Thương Viêm nói là, bây giờ đã không còn lão quái vật Thần Cảnh à? Chẳng lẽ hắn gạt ta?”
Cảnh giới nhãn lực của Tà Linh Tử không phải là thứ võ giả bình thường có thể so được, khi hắn đang cố gắng đoạt xá, lập tức phát hiện thần hồn của Diệp Viễn có cái gì đó không đúng.
Nào ngờ được tiểu tử Thần Du Cảnh này lại vốn là một Đan Đế đỉnh phong!
Chỉ là Tà Linh Tử nghĩ sao cũng không thông được, rõ ràng là Diệp Viễn đã bị đoạt xá rồi, nhưng sao lại phù hợp với nhục thân như thế.
Dưới tình huống bình thường, nếu như đoạt xá trọng sinh thì không thể nào hoàn toàn phù hợp với nhục thân được.
Tà Linh Tử vì đoạt xá trọng sinh đã phải chuẩn bị một loạt đường lui. Nhưng mà những đường lui này chỉ có thể khiến hắn giảm sự không phù hợp xuống mức thấp nhất!
Người duy nhất có thể đạt đến loại trình độ này, chỉ có cường giả Thần Cảnh!
Nhưng mà nhục thân của Diệp Viễn lại giống như là của chính bản thân hắn vậy, đây quả thực là chuyện không thể nào tưởng tưởng nổi.
Diệp Viễn nhàn nhạt nói: “Hắn không hề lừa ngươi, Thần Đạo đã biến mất hơn trăm ngàn năm rồi. Bây giờ ở dưới vùng trời này, đích xác là không có cường giả Thần Cảnh.”
Hai mắt Tà Linh Tử trợn tròn xoe, vẻ mặt không thể tin được nói: “Chuyện này… sao có thể? Vậy ngươi làm thế nào?”
Diệp Viễn cười một tiếng nói: “Ngươi thật sự muốn biết?”
Tà Linh Tử máy móc gật gật đầu, hiển nhiên không nghi ngờ gì đối với cái này.
Diệp Viễn bỗng nhiên mở miệng nói: “Kỳ thật ta cũng không biết…”
Thần tình Tà Linh Tử không khỏi cứng lại, tức giận nói: “Ngươi đùa giỡn ta!”
Diệp Viễn bất đắc dĩ nói: “Nói thật mà thôi, ngươi lại không tin!”
“Ta tin? Ta tin cái đầu quỷ nhà ngươi! Tiểu tử, coi như ngươi là cấp chín đỉnh phong, thì bây giờ đối với ta cũng là người tám lạng kẻ nửa cân, ai chết ai sống còn chưa biết đâu!” Tà Linh Tử giận dữ hét lên.
Diệp Viễn cười lạnh nói: “Vậy thì ngươi có thể đi thử một chút!”
Hai thần hồn đều là hổ xuống đồng bằng, thực lực không bằng một phần vạn của thời kỳ đỉnh phong.
Nhưng mà có một điều, Diệp Viễn vẫn đang trong thời kỳ tăng lên, mà Tà Linh Tử lại đang là thời kỳ suy sụp.
Hơn nữa bàn về thần hồn bí kỹ, Diệp Viễn cho là mình không thua bất kỳ kẻ nào!
Cho dù đối thủ trước mặt này là cường giả thời Thần Đạo!
“Thử thì thử! Ta cũng không tin, một tiểu tử hậu bối thời mạt pháp như ngươi lại còn có thể lật trời? Thần Hồn Phong Bạo!”
Quả nhiên Tà Linh Tử không hổ là cường giả thời Thần Đạo, vừa ra tay đã là một thần hồn bí kỹ cực kỳ cuồng bạo.
Mà một khi thi triển Thần Hồn Phong Bạo này thì thần hồn của Tà Linh Tử sẽ hóa thành một luồng lốc xoáy, đây là muốn xoắn nát thần thức của Diệp Viễn!
Diệp Viễn cười lạnh một tiếng hô: “Phá Phong Nhận!”
Hồn lực cường đại ngưng tụ thành một lưỡi đao khổng lồ, tấn công về phía Thần Hồn Phong Bạo của Tà Linh Tử, mang theo khí thế chưa từng có từ trước tới nay.
“Xoẹt…”
Thần Hồn Phong Bạo kia cực kỳ mạnh mẽ, trực tiếp khiến lưỡi đao của Diệp Viễn toác ra một lỗ hổng lớn.
Có điều Tà Linh Tử còn thảm hại hơn, Thần Hồn Phong Bạo của hắn bị Diệp Viễn chém thành hai khúc.
Thân hình Tà Linh Tử hiện ra, thần hồn lại hư nhược đi không ít.
Thần hồn của Diệp Viễn cũng bị thương không nhẹ, cho nên thần hồn cũng ảm đạm đi.
Chỉ là nếu so sánh thì Diệp Viễn vẫn thắng một bậc.
Đối chiến thần hồn so với võ giả đấu thực lực hoàn toàn khác nhau, mặc kệ thần hồn của ngươi mạnh mẽ đến mức nào, thì khi chiến đấu như vậy nhất định sẽ tạo thành thương tổn với thần hồn.
Chỉ là nếu như cảnh giới của một người cao hơn người kia rất nhiều, thì loại thương tổn này mới có thể bỏ qua không tính.
Nhưng mà thần hồn của Tà Linh Tử này không phải loại bình thường, mà là cường giả cấp chín thời Thần Đạo!
Nếu như hai người đều ở thời kỳ đỉnh phong, thì trình độ cường đại của thần hồn hẳn sẽ tương đương nhau.
Cho nên mặc dù Diệp Viễn thắng, thì chính bản thân cũng khó tránh khỏi bị thương.
Có điều chút thương tổn ấy, Diệp Viễn không quan tâm!
Hắn có nhục thân làm vật trung gian, khi quay về chỉ cần ăn một chút đan dược thì tự nhiên có thể khôi phục thực lực. Nhưng mà Tà Linh Tử này thì không được, hắn bây giờ chỉ là một thần hồn, căn bản không chịu nổi loại thương tổn này.
Chưa kể, thần hồn bí kỹ của Diệp Viễn đã hoàn toàn đánh bại hắn rồi.
“Không ngờ được, một tiểu tử hậu bối thời đại mạt pháp như ngươi lại có thực lực như vậy, thật là xuất sắc!” Sắc mặt Tà Linh Tử khó coi nói.
“Ha ha, cường giả cấp chín thời Thần Đạo, cũng chỉ có như vậy thôi!” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
“Tiểu tử, ngươi đừng ỷ vào mình có nhục thân, mà ngông cuồng như vậy!” Tà Linh Tử cả giận quát.
“Ta chính là ỷ vào bản thân có nhục thân khi dễ ngươi đó, thì thế nào? Ngươi tới cắn ta đi! Cắn ta đi!” Diệp Viễn cười lạnh.
Tà Linh Tử bị Diệp Viễn chọc giận đến dựng râu trợn mắt, lại không thể làm gì!
Mặc dù một chiêu vừa rồi chỉ là dò xét, nhưng Tà Linh Tử bi ai phát hiện, hắn căn bản không phải là đối thủ của Diệp Viễn.
Tà Linh Tử nghe nói bây giờ không có cường giả Thần Đạo, không khỏi có lòng khinh thị đối với võ giả hiện tại.
Nhưng mà thông qua giao thủ với Diệp Viễn, hắn phát hiện cho dù loại thực lực này có đặt ở thời đại Thần Đạo cũng là cực kỳ cường hãn.
Nếu như Diệp Viễn sinh ra ở thời đại Thần Đạo, nhất định sẽ có được thành tựu Thần Cảnh!
“Tiểu tử, bộ thân thể này ta không muốn nữa! Hừ, sau này chúng ta gặp lại!” Tà Linh Tử một đòn không đánh trúng, liền bắt đầu đánh trống lui quân.
Chỉ thấy thân hình hắn động một cái, muốn lui ra khỏi thần thức của Diệp Viễn.
Diệp Viễn cười lạnh nói: “Muốn đi? Nào có dễ như vậy!”
Trong phút chốc, bốn phía trở nên tăm tối, đưa tay cũng không thấy được năm ngón.
Tà Linh Tử đang muốn chạy trốn, lại hoảng sợ phát hiện không có đường để đi, sắc mặt không khỏi đại biến nói: “Tiểu tử, ngươi lại phong bế thần thức, ngươi không muốn sống sao?”
Diệp Viễn cười lạnh nói: “Ta thả ngươi đi vào thần thức, chính là vì tiêu diệt ngươi! Bây giờ ngươi lại muốn chạy khỏi nơi này, nghĩ cũng đừng nghĩ nữa!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất