Chương 761: Vạn Hồn Tịch Diệt
Sắc mặt Tà Linh Tử khó coi đến cực điểm, hắn không ngờ được là Diệp Viễn lại cố ý dẫn hắn đi vào.
Bây giờ Diệp Viễn phong bế thần thức, chính là muốn cùng hắn tử chiến đến cùng rồi!
Loại kết cục này, căn bản là Tà Linh Tử không ngờ trước được.
“Tiểu tử, ngươi làm như thế, là coi ta là trái hồng mềm thật hay sao? Nếu như ta xuất toàn lực, hai người chúng ta sẽ đều phải chết!”
Nhìn bộ dạng của Tà Linh Tử, chính là muốn chó cùng dứt giậu.
Phong bế thần thức, ngay cả chính bản thân Diệp Viễn cũng không cảm giác được sự tồn tại của bản thân nữa.
Bây giờ thân thể Diệp Viễn, chính là một cái xác biết đi, không có một chút cảm giác nào.
Có điều hắn vừa mới tăng cấp cho Tiểu Hỏa hộ pháp, Diệp Viễn cũng không lo lắng Thương Viêm.
Hiện tại Thương Viêm không khác gì một con chó chết, Tiểu Hỏa thừa sức đối phó với hắn.
“Ha, vậy ngươi cũng phải có bản lĩnh kia thì mới được! Nhắc tới, ta thật muốn mở mang một chút thần hồn bí kỹ của cường giả thời thượng cổ, hay là… chúng ta giao lưu một chút?”
Dứt lời, Diệp Viễn không chờ Tà Linh Tử trả lời mà đã trực tiếp xuất thủ!
“Băng Hồn Chú!”
Diệp Viễn quát nhẹ một tiếng, trong nháy mắt hồn lực đã tạo ra một chuỗi băng nhũ dài, đâm về phía Tà Linh Tử.
Hắn làm như vậy, chính là vây chặt lấy, Tà Linh Tử muốn không đánh cũng không được!
Có điều thần hồn bí kỹ của Diệp Viễn vô cùng lợi hại, cho dù thần hồn của Tà Linh Tử cũng có thành tựu cực cao, thì ở trước mặt Diệp Viễn cũng vẫn có chút lấy trứng chọi đá.
Băng Hồn Chú vừa nhìn đã biết là thần hồn bí kỹ có tính công kích cực mạnh, Tà Linh Tử sầm mặt lại hét: “U Hồn Thuẫn!”
Trong giây lát, hồn lực của Tà Linh Tử đã ngưng tụ thành một tấm khiên thật lớn, ngăn ở trước người.
“Rầm rầm rầm…”
Từng cái từng cái băng nhũ đánh lên trên tấm khiên chắn, sức công kích to lớn đánh cho tấm khiên liên tiếp lui về phía sau!
Có điều một chiêu này vẫn chưa phải là đòn sát thủ lợi hại của Diệp Viễn, một chiêu hắn thi triển này, vẫn đang là quan sát thần hồn bí kỹ của Tà Linh Tử, trong mắt lộ vẻ cân nhắc.
Hình như thần hồn bí kỹ ở thời đại thượng cổ có chỗ khác với hiện tại.
Nhưng mà khác ở chỗ nào thì Diệp Viễn cũng không nói lên được.
Thần hồn bí kỹ của Diệp Viễn rất nhiều, một chiêu này thành công, đã liên tiếp tấn công Tà Linh Tử không ngừng, ép Tà Linh Tử tới mức không thở nổi, đối phó hết sức khó khăn.
Diệp Viễn phát hiện, thần hồn bí kỹ mà mình thi triển, hình như đã làm Tà Linh Tử tiêu hao sức lực rất lớn.
Mặc dù mình đã chiếm thế thượng phong tuyệt đối, nhưng mà thực lực bị chèn ép. So với thần hồn bí kỹ mà Tà Linh Tử thi triển, thì dường như thần hồn bí kỹ của mình tiêu hao nhiều hơn một chút.
Sự phát hiện này khiến Diệp Viễn vô cùng buồn rầu.
Chẳng lẽ nói, sau khi Thần Đạo tàn lụi, thần hồn của võ giả đã xảy ra biến hóa mà mọi người không biết hay sao?
Hay là, võ giả hiện tại thiếu một chút cái gì đó, cho nên không có cách nào vào được Thần Cảnh?
Nhìn lại Tà Linh Tử khiến hắn càng đánh thì càng kinh hãi!
Diệp Viễn quả thực quá cường đại, các loại thần hồn bí kỹ tầng tầng lớp lớp, dường như là vô cùng vô tận!
Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, hắn sẽ bị Diệp Viễn dây dưa đến chết mất!
“Ầm!”
Hồn lực của Tà Linh Tử đột nhiên bộc phát, trực tiếp đánh Diệp Viễn văng ra ngoài.
Hắn giống như là bị điên nhìn Diệp Viễn gầm lên: “Tiểu tử, đây là do ngươi ép ta! Để ta cho ngươi xem một chút, sự lợi hại chân chính của cường giả thượng cổ!”
Tà Linh Tử khẽ đưa hai tay lên, thần hồn của hắn phun ra hồn lực giống như là núi lửa bộc phát.
Mà Diệp Viễn lại ở trong cỗ hồn lực đó, cảm nhận được một loại cảm giác hết sức quen thuộc.
“Trong hồn lực của hắn… dường như ẩn chứa một bí mật nào đó! Rốt cuộc là cái gì?” Diệp Viễn lẩm bẩm nói, dường như là không có coi lần công kích cường đại này ra gì.
Tròng mắt Diệp Viễn đột nhiên sáng lên, trong lòng vui vẻ nói: “Đúng rồi, chính là nó! Đây là cỗ khí tức huyền diệu, ẩn chứa trong đó là sức mạnh của văn tự màu vàng kim thần bí! Chỉ là… loại khí tức huyền diệu này của Tà Linh Tử quá nhỏ yếu rồi, nếu như không phải hắn đem hồn lực bộc phát ra hết thì căn bản là không thể nào cảm giác được! Xem ra, khoảng cách hắn tới Thần Cảnh còn rất xa!”
“Tiểu tử, chết đến nơi rồi mà ngươi vẫn còn ngẩn người ở đó!”
Tà Linh Tử đang chuẩn bị xuất đại chiêu thì chợt phát hiện Diệp Viễn đang ngẩn người, điều này làm cho hắn rất tức giận.
Mình đường đường là người có quyền lực ở thời đại Thần Đạo, thế mà lại bị một tiểu tử hậu bối khinh thường như thế, hắn làm sao có thể chịu nổi điều này?
Lúc này Diệp Viễn mới hồi phục lại tinh thần, trên mặt nở một nụ cười xin lỗi nói: “A, xin lỗi, mới vừa rồi nghĩ đến một số chuyện, không chú ý tới. A… may là vẫn còn kịp, đây chính là thần hồn bí kỹ mạnh nhất của ngươi? Cũng chẳng có gì đặc biệt cả, ngươi khiến ta quá thất vọng rồi.”
May là bây giờ Tà Linh Tử chỉ là thần hồn, nếu như bây giờ hắn có cơ thể bình thường thì nhất định sẽ tức đến mức thổ huyết trọng thương.
Lời này của Diệp Viễn thực sự quá khinh người rồi, tốt xấu gì hắn cũng từng là cường giả Đạo Huyền Cảnh đỉnh phong, vậy mà lại bị một tên tiểu bồi khinh bỉ!
Chỉ là hắn còn chưa kịp phản bác, trên mặt đã lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Ha ha, một chiêu này đã vô dụng từ lâu rồi. Hồn lực của ngươi bây giờ miễn cưỡng thì có thể chống đỡ được một chiêu này. Tiền bối thời Thần Đạo, nếm thử thật tốt mùi vị một chiêu này đi, bởi vì… ngươi chỉ có một cơ hội để cảm nhận nó thôi!”
Diệp Viễn hời hợt nói, nhưng hồn lực đã lặng lẽ lan tỏa toàn bộ thần thức!
“Này… Điều này sao có thể? Ta… thần hồn bí kỹ của ta… lại không có cách nào thi triển! Ngươi… ngươi đã dùng công pháp quỷ gì vậy!”
Vẻ mặt của Tà Linh Tử giống như là gặp ma vậy, hắn dùng toàn lực phát động hồn lực, nhưng mà hồn lực của hắn giống như là khô héo đi vậy, không thể nào ngưng tụ lại được.
Tà Linh Tử đã sống đến hàng vạn năm, công pháp hắn nhìn thấy nhiều không đếm xuể, nhưng chưa từng thấy qua thần hồn bí kỹ nào đủ để có thể khiến cho đối thủ muốn đánh trả cũng không được!
Công pháp như thế cũng kinh khủng quá rồi.
Diệp Viễn cười nhạt nói: “Không sai, bây giờ là thời đại mạt pháp, nhưng mà chính vì không có cách nào đột phá Thần Cảnh nên các võ giả đã dùng các loại thủ đoạn, nghĩ rằng muốn ép đột phá. Cho nên thực lực của võ giả bây giờ, cũng không yếu như ngươi tưởng tượng! So sánh như vậy thì những võ giả có cùng cảnh giới, thậm chí là so với thời đại đó của các ngươi đều sẽ mạnh hơn! Cho nên… đừng coi thường võ giả thời đại mạt pháp!”
Vẻ mặt Tà Linh Tử khiếp sợ nhìn Diệp Viễn, giống như là đang nhìn thần vậy.
“Không! Không được! Tà Linh Tử ta đã đặt chân đến Thần Cảnh, làm sao có thể chết ở chỗ này được!”
Tà Linh Tử điên cuồng kêu gào, nhưng mà bất luận hắn kêu gào thế nào, cũng không cách nào ngưng tụ được hồn lực.
“Vạn… Hồn… Tịch… Diệt!”
Bốn chữ này phát ra từ miệng Diệp Viễn giống như là tiếng của thần linh.
Lời này vừa ra khỏi miệng thì toàn bộ thần thức đều yên tĩnh trở lại!
Miệng Tà Linh Tử vẫn còn đang điên cuồng nói, nhưng mà không phát ra được một chút âm thanh nào.
Hồn lực của hắn đã bị một cỗ sức mạnh không tên chôn vùi.
Mà thần hồn của Tà Linh Tử giống như là tấm kính, cả người bị vỡ thành vô số mảnh!
Ban đầu những mảnh vỡ này còn có thể tạo thành một thần hồn hoàn chỉnh.
Nhưng mà về sau, những mãnh vụn kia nát bấy, sau đó hoàn toàn bị chôn vùi!