Chương 77: Nghĩ xong chưa?
"Ngươi sao lại khổ cực như vậy chứ? Giết đồng môn, dựa theo viện quy là phải xử tử đấy!"
Phong Nhược Tình xuất hiện ngăn cản đường đi của Diệp Viễn, thăm thẳm thở dài.
Trên mặt Diệp Viễn cũng không lộ vẻ cảm động, chỉ là hỏi ngược lại: "Nếu như Phong Chỉ Nhu bị người ta biến thành như vậy, ngươi sẽ làm gì?"
"..." Phong Nhược Tình không có gì để nói, đáp án đã rất hiển nhiên.
"Những người đó bị xử tử, là bởi vì bọn hắn không đủ thông minh. Nếu như bọn họ có đầy đủ tiềm lực, có đủ thực lực, ta nghĩ học viện cũng sẽ không giết chết bọn họ, ngược lại sẽ chú trọng đào tạo đúng chứ?"
Diệp Viễn lạnh nhạt nói.
Lời nói của Diệp Viễn chứa đựng sự ngông cuồng, nhưng hắn nói lại là những chuyện đương nhiên!
Bất luận kiếp trước hay là kiếp này, Diệp Viễn vẫn là một thiên tài tuyệt đỉnh có đủ tiếu ngạo thiên hạ!
Hắn được khen là người cuối cùng có thể đột phá được cảnh giới Dược Thần trong vô số thiên tài ở Thần Vực, trình độ của các thiên tài khác không cần nghĩ cũng biết.
Bây giờ chuyển thế hồi sinh, một cái Tần quốc nho nhỏ làm sao có thể lọt vào mắt hắn?
Phong Nhược Tình yên lặng một hồi, lại gật đầu nói: "Chính xác như như lời ngươi nói. Kỳ thật, vẫn có người chẳng những không những không bị giết chết, mà còn được học viện chú trọng đào tạo. Năm năm trước, học viện đã xuất hiện một thiên tài tuyệt đỉnh khiến người người kinh ngạc, nhưng bởi vì huynh đệ bị người ta bắt nạt nên khi tức giận đã sát hại học viên, kết quả học viện chẳng những không bị trừng phạt, ngược lại còn được toàn lực bồi dưỡng."
"Ha ha, quả là như thế! Vậy ngươi còn lo lắng cái gì? Chẳng lẽ nói, ta không bằng hắn?"
Phong Nhược Tình lắc đầu, chậm rãi nói: "Bởi vì ngươi giết không chỉ một người!"
"Một đám rác rưởi mà thôi, giết cho rảnh nợ."
Diệp Viễn không để ý.
Nếu dám động vào người hắn quý trọng nhất, thì hắn đã chuẩn bị sẵn cho người đó con đường chết. Một tên tiểu tốt như Lâm Thiên Thành, giết thì giết, còn có thể thế nào chứ?
"Ta cũng đã nghe nói đến Lâm Thiên Thành, hắn chính là thuộc cấp nửa bước Linh Dịch cảnh, mặc dù ngươi có tiến bộ thần tốc, có thể là đối thủ của hắn sao? Nếu ngươi chiến thắng còn dễ nói, ngược lại nếu ngươi thua, có vài người cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi đơn giản như vậy đâu."
Diệp Viễn lắc đầu một cái, không giải thích cái gì thêm, chẳng qua là đưa Phong Nhược Tình cho Lục nhi.
"Nếu như coi ta là bằng hữu, giúp ta chăm sóc kỹ Lục nhi."
Không biết tại sao, Phong Nhược Tình nghe được câu này, trong lòng lại là có chút mừng rỡ.
Diệp Viễn rõ ràng là học sinh của nàng, thân là bằng hữu có phải có chút quái dị hay không? Nhưng tại sao tự nhiên lại như vậy?
"Ta là lão sư của ngươi!"
Phong Nhược Tình sắc mặt nghiêm nghị nói.
Diệp Viễn vung tay, hình như không muốn dây dưa tiếp trong vấn đề này.
"Đỡ lấy Lục nhi, ta giúp nàng áp chế một chút hàn độc trong cơ thể, nếu không sợ rằng nàng không chống nổi đến tối nay."
Phong Nhược Tình theo lời đỡ thẳng Lục nhi dậy, Diệp Viễn cũng cấp tốc điểm ngón tay hơn mười lần lên người Lục Nhi, sau đó đỡ bàn tay nàng dậy, đem nguyên lực của mình truyền qua.
Bàn về chí dương chí cương, Diệp Viễn tu luyện "Linh Chá Cửu Dương Thần Quyết" mới là công pháp của dương cương đến cực hạn.
So sánh với công pháp của hắn, công pháp tu luyện của Phong Chỉ Nhu quả thực là người không có năng lực gặp người có năng lực.
Nguyên lực của Diệp Viễn ngưng dầy vô cùng, dùng để áp chế Cửu m hàn độc thật thích hợp, nhưng cái này chỉ có thể trị phần ngọn, lại không thể trị tận gốc.
Cửu m Liên Thần Mạch là trời sinh Cửu m Tuyệt Mạch, hàn độc một khi bùng nổ, sẽ giống như một thùng băng thấm hút, tự động đem toàn bộ khí lạnh chung quanh hút vào trong thân thể, tương đối đáng sợ.
Nguyên lực của Diệp Viễn có cường đại đi nữa, cũng không thể cùng so sánh với âm hàn lực của cả đất trời, chỉ có thể tạm thời áp chế hàn độc trong cơ thể của Lục nhi.
Cùng lúc khi Diệp Viễn thu tay về, sắc mặt Lục nhi cũng hồng nhuận mấy phần, có điều vẫn hôn mê bất tỉnh.
"Lục nhi ta giao cho ngươi, ta muốn đi giết người rồi!"
Nói xong, Diệp Viễn xoay người rời đi.
...
Trước cửa lớn của phòng tạp sự người qua lại không ngớt, là nơi tương đối bận rộn.
Diệp Viễn bước vào cửa lớn, bị hai học viên ngăn lại.
"Ngươi là học viên cấp nào? Đến phòng tạp sự có chuyện gì?"
Một học viên hỏi.
Bọn họ cũng không phải thấy ai cũng cản, sắc mặt Diệp Viễn khó coi, nhìn một cái cũng biết có vấn đề, cho nên mới bị ngăn lại.
"Giết người!"
Diệp Viễn từ trong hàm răng lạnh nhạt văng ra hai chữ, nghe xong sau lưng của hai học viên đều thấy ớn lạnh.
"Đùa... Đùa gì thế! Học Viện Đan Võ nghiêm cấm học viên âm thầm chém giết, ngươi muốn làm trái với viện quy sao?"
Tên học viên này cũng là Nguyên Khí tầng sáu, nhưng với khí thế của Diệp Viễn lại thấy có dấu hiệu của nguyên lực lạ thường.
"Ta không có thời gian nói đùa với ngươi, Lâm Thiên Thành ở đâu, bảo hắn đi ra đây chịu chết đi!"
"Lâm sư huynh? không phải não ngươi hỏng rồi chứ? Đi mau, không đi nữa chúng ta sẽ không khách khí đâu đấy!"
Tên còn lại tốt hơn một chút, liền muốn đuổi Diệp Viễn đi.
Một tên Nguyên Khí tầng sáu nói ẩu nói tả, lại muốn giết một tên cường giả nửa bước Linh Dịch, không phải đầu óc hỏng rồi thì là cái gì?
Diệp Viễn căn bản không để ý tới hai người này, trực tiếp đi qua giữa hai người bọn họ một cách mạnh mẽ.
Hai người này phụ trách giữ cửa, tất nhiên không thể nào cứ như vậy để Diệp Viễn đi vào, vì vậy dùng hết toàn lực muốn ngăn cản Diệp Viễn.
"Ầm!"
Bàn tay của hai người bọn họ vẫn chưa đụng vào Diệp Viễn, liền bị Diệp Viễn dùng nguyên lực đánh bay ra ngoài, tự động nhường ra một con đường.
Mặc dù đều là Nguyên Khí tầng sáu, nhưng lại chênh lệch quá xa!
Trình độ nguyên lực thâm hậu của Diệp Viễn gấp mấy lần so với những người cùng cảnh giới, hai người này tại sao có thể là đối thủ của Diệp Viễn được chứ?
"Có... Có người muốn gây chuyện, mau ngăn hắn lại! Nhanh thông báo cho Lâm sư huynh!"
Một tên học viên trong đó cũng là người chuyên nghiệp, sau khi ngã xuống đất không để ý đến đau đớn trên người mà lớn tiếng hô lên.
Động tĩnh bên ngoài vốn đã kinh động tới người ở bên trong, bây giờ tiếng hô to này của hắn, học viên vừa mới bước ra của phòng tạp sự lập tức biết đã xảy ra chuyện gì.
Một tên học viên Nguyên Khí tầng tám tiến lên ngăn Diệp Viễn lại, nổi giận nói: "Ngươi là người phương nào? Thật là to gan, có biết đây là chỗ nào hay không, mà lại dám gây chuyện ở chỗ này!"
Diệp Viễn căn bản cũng không để ý đến hắn, tiếp tục đi về phía trước.
"Muốn chết ư!"
Người học viên kia thấy trong mắt Diệp Viễn cái dáng vẻ không coi ai ra gì, nhất thời giận dữ, nhào người về phía trước, nghĩ muốn cho diệp Viễn một chút giáo huấn.
Diệp Viễn tiện tay vung ra một chưởng, người học viên kia liền bay ra ngoài, nặng nề đụng vào tường, mới ngưng được sự cản trở.
"Vèo vèo..."
Tất cả mọi người đều hít vào một hơi!
Diệp Viễn rõ ràng chỉ có thực lực của Nguyên Khí tầng sáu, nhưng tiện tay vung ra một chưởng lại có uy thế như vậy, đánh bay một tên Nguyên Khí tầng tám ra ngoài.
Rất hiển nhiên, Diệp Viễn đã hạ thủ lưu tình, nếu không tên học viên Nguyên Khí tầng tám kia giờ phút này đã là một người chết.
"Điệp Lãng Ba Tâm Chưởng! Hắn... Hắn là Diệp Viễn!"
Lúc này, trong đám người có người nhận ra chưởng pháp của Diệp Viễn, lập tức đoán được thân phận của Diệp Viễn.
Ở bên trong Học Viện Đan Võ, có thể tùy ý đánh ra Điệp Lãng Ba Tâm Chưởng chỉ có một người, đó chính là Diệp Viễn!
Trừ hắn ra, ngay cả đại sư huynh Long Đường cũng làm không được!
"Nhanh! Nhanh đi báo cho Lâm sư huynh, nói Diệp Viễn đến phòng tạp sự gây chuyện! Chúng ta đồng thời ngăn cản hắn, ta cũng không tin, chúng ta nhiều người như vậy còn không đối phó được một tên cái Nguyên Khí tầng sáu!"
Một tên quản sự với bộ dáng học viên la lớn.
Quả nhiên, hắn vừa nói xong, thì những người khác cũng chấn phấn.
Đúng vậy, dù Diệp Viễn có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một người, trong đây bọn họ có rất nhiều người đều là Nguyên Khí tầng tám, cũng không thiếu người đều là Nguyên Khí tầng chín, tại sao lại có thể là đối thủ của nhiều người chứ?
Diệp Viễn liếc mắt mọi người, cái nhìn của Diệp Viễn khiến cho tất cả mọi người đều run cầm cập.
"Các ngươi nghĩ xong chưa? Oan có đầu nợ có chủ, ta chỉ tìm một mình Lâm Thiên Thành, các ngươi nhất định chắc chắn muốn làm người chết thay hắn sao?"
Diệp Viễn nhàn nhạt nói.