Chương 771: Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy
“Cố gia? Vị trí của ta vốn thuộc về Cố gia?” Diệp Viễn cau mày nói.
Sắc mặt Bùi Văn Cường có chút lúng túng gật đầu, hiển nhiên là không nghĩ tới tiểu tử Cố gia có thể làm loạn thành như vậy.
Diệp Viễn liếc hắn một cái nhưng không nói gì.
Bùi Văn Cường nhỏ nhen, sao hắn lại không thấy vậy cơ chứ?
Mặc dù Diệp Viễn từng xuất thủ cứu Cố Tình, nhưng mà quan hệ giữa hắn và Cố gia cũng không được tính là tốt.
Không nói cái khác, Dược Hương Các bây giờ ngày thu đấu vàng, mà địa bàn này vốn dĩ là của Cố gia, làm sao bọn họ có thể không đỏ con mắt cơ chứ?
Ngón này của Bùi Văn Cường, vừa cho Diệp Viễn một quả táo ngọt, lại thuận thế khích bác quan hệ của hai thế lực.
Hắn làm người thành chủ này liền thuận buồm xuôi gió rồi.
Loại thủ đoạn khích bác này không tính là bỉ ổi, chỉ là một thủ đoạn để thượng vị mà thôi. Thăng bằng quan hệ của các phe, đây là chuyện mà mỗi một người thượng vị đều phải cân nhắc.
Diệp Viễn chưa ăn qua thịt heo, nhưng mà đã thấy heo chạy nhiều rồi, sao có thể không nhìn ra một điểm này?
Bùi Văn Cường vừa mới đến, đã dùng chút thủ đoạn thì còn nghe được, Diệp Viễn cũng không vì vậy mà cảm thấy Bùi Văn Cường không ra làm sao.
Ngược lại, nếu như Bùi Văn Cường không làm ra những động tác nhỏ này thì đã không phải là Bùi Văn Cường rồi.
Cái thủ đoạn nhỏ này của Bùi Văn Cường, chỉ là vì thuận thế. Chung quy giá trị của một chỗ đó, còn vượt xa hơn là khích bác quan hệ của hai nhà.
Nếu như ở Xích Hà Cốc thật sư có đại cơ duyên, vậy thì giá trị của danh sách tên này đối với Diệp Viễn mà nói là không thể đo lường được.
Một chút thủ đoạn nhỏ nhỏ cũng không sao cả.
Diệp Viễn nhìn Bùi Văn Cường một cái nói: “Loại con ruồi này, cũng không cần nhọc đến đích thân thành chủ đại nhân xuất thủ, ta đi đuổi là được rồi. Có điều… không được có lần sau!”
“Khụ khụ, không có lần sau! Không có lần sau! Cái đó… Diệp Viễn, thực sự không cần ta xuất thủ sao? Thực lực của tên tiểu tử Cố Hoa này rất khá, đủ để xếp vào ba vị trí đầu trong thế hệ thanh niên của thành Cổ Phong đó.” Bùi Văn Cường nói.
Trước khi tới Bùi Văn Cường cũng không ngờ được, trên người Diệp Viễn lại có lệnh bài hoàng kim của cửa hàng Thiên Duyên.
Chỉ cần một cái lệnh bài này là đã có thể hoàn toàn ở trên Cố gia một tầng. Loại thủ đoạn này, bây giờ nhìn lại là vô cùng thừa thãi.
Có điều thủ đoạn của Bùi Văn Cường cũng không yếu, mới có đến mấy ngày, đã sờ tới những thế lực rải rác trong thành Cổ Phong. Ngay cả thực lực của thế hệ thành niên, trong lòng hắn cũng đều biết rõ.
Ba cái danh ngạch này, từng cái từng cái đều vô cùng trân quý, làm sao Bùi Văn Cường có thể tùy tùy tiện tiện cho người ta?
Đến thời điểm ra ngoài tranh tài mà đánh thua thì người mất mặt chính là hắn.
Hơn nữa mặc dù Bùi gia thế lớn, nhưng mà kẻ địch ở trong thánh địa cũng không ít.
Loại chuyện quan trọng liên quan đến toàn bộ thánh địa này, nếu quá chiếu lệ, sẽ khiến cho người khác nắm được thóp.
Ba danh ngạch ở thành Cổ Phong này, ngoại trừ Diệp Viễn, thì đều là những người được hắn lựa chọn tỉ mỉ. Trong đó có một cái tên thậm chí còn không phải đến từ đại thế gia, nhưng mà thực lực của người kia khiến cho người khác phải tâm phục khẩu phục.
Thực lực của Cố Hoa ở bên ngoài này xác thực là không tồi. Chỉ vì trả lại Diệp Viễn món nợ ân tình, hắn mới chịu bỏ tên nhóc kia ra khỏi danh sách.
…
“Diệp Viễn, lăn ra đây cho bổn thiếu gia! Ngươi chỉ là một luyện dược sư, chạy tới chỗ võ giả chúng ta xem náo nhiệt cái gì? Ra khỏi thành Cổ Phong, ngươi sẽ khiến cho thành Cổ Phong chúng ta mất hết mặt mũi…”
Cố Hoa ở ngoài đại môn Dược Hương Các hung hăng mắng, lời nói càng ngày càng khó nghe, dẫn tới không ít người vây xem.
Vốn là mọi người có chút không giải thích được, còn tưởng rằng Cố gia vì Dược Hương Các bây giờ làm ăn khá nên đỏ con mắt, cố ý cho người đến đập phá.
Ai ngờ được nghe một chút thì phát hiện mọi chuyện hoàn toàn không phải như vậy.
“Các ngươi nói xem, Diệp Viễn là một luyện dược sư, không biết cái gì đi theo xem náo nhiệt à? Mặc dù khen thưởng của Xích Hà Cốc kia mê người, nhưng mà hắn cũng phải có bản lĩnh đến đoạt thì mới được chứ!”
“Thật đúng là! Luyện dược sư thì nên nghiên cứu đan đạo cho tốt đi, bây giờ lại muốn tỷ võ với người ta, đây là không phải là đang làm việc không đàng hoàng sao?”
“Thực lực của Cố Hoa đó là Vô Lượng Cảnh tầng năm, hơn nữa lĩnh ngộ ý cảnh rất cao, ở trong thế hệ thanh niên ở thành Cổ Phong này cũng đủ để xếp thứ ba rồi. Diệp Viễn cướp danh ngạch của người ta, đích xác là có chút không đúng, khó trách Cố Hoa lại tức giận như vậy.”
Cố Hoa này được mọi người ủng hộ, tất cả mọi người đều cảm thấy Diệp Viễn như vậy không khỏi có chút khinh người quá đáng.
Làm như vậy rõ ràng là ngang nhiên cướp đoạt.
Đúng lúc ấy thì một đám người đi ra từ Dược Hương Các, người đi đầu tiên chính là Diệp Viễn.
Cuối cùng Cố Hoa cũng thấy Diệp Viễn đi ra, trên mặt không khỏi đắc ý.
“Diệp Viễn, rốt cuộc ngươi cũng chịu đi ra rồi, ta còn tưởng là ngươi làm con rùa đen rút đầu cả đời đấy! Đến đây, nếu ngươi đã đi ra rồi thì chúng ta đấu một trận, để mọi người nhìn xem ai mới là ngươi có tư cách đại diện thành Cổ Phong đi xuất chiến!” Cố Hoa cười lạnh nói.
Diệp Viễn nói: “Ngươi muốn đấu thật sao?”
“Đương nhiên! Chẳng lẽ ở trước mắt nhiều người như vậy, ta lại nói đùa với ngươi hay sao? Bớt nói nhảm đi, có đấu hay không? Không dám đánh vậy thì ngoan ngoãn giao danh ngạch ra! Thành chủ đại nhân, ta biết ngài và Diệp Viễn có giao tình, nhưng loại chuyện này liên quan đến danh dự của thành Cổ Phong, Cố Hoa ta không thể nhượng bộ!”
Dáng vẻ của Cố Hoa toàn bộ đều là vì đại nghĩa, đặt đạo đức của mình ở trên cao, chính là vì muốn Bùi Văn Cường nói thêm cái gì cũng không hay.
Diệp Viễn khẽ thở dài nói: “Được rồi, ta đấu với ngươi, ngươi phải chuẩn bị cho tốt đấy!”
Cố Hoa không ngờ Diệp Viễn nói đánh là đánh, lập tức đem nguyên lực toàn thân tăng lên tới trạng thái tốt nhất!
Nhưng mà vào đúng lúc này, cổ của hắn chợt lạnh, một thanh trường kiếm sắc bén đã gác ở trên cổ của hắn.
“Ngươi đã chết rồi.” Giọng nói Diệp Viễn quỷ mị vang lên bên tai Cố Hoa.
Cho đến lúc này, mọi người mới phản ứng được, không biết Diệp Viễn đã đến đứng sau lưng Cố Hoa từ lúc nào.
Vừa rồi Diệp Viễn chỉ cần đem trường kiếm nhẹ nhàng xoẹt một chút là đã có thể lấy đi mạng nhỏ của Cố Hoa rồi.
Sắc mặt Bùi Văn Cường cứng lại, không thể tin được nhìn Diệp Viễn. Dựa vào cảnh giới của hắn, đương nhiên có thể tùy tiện bắt được tốc độ của Diệp Viễn.
Nhưng mà loại tốc độ vừa rồi là một võ giả Thần Du Cảnh có được sao?
Chẳng lẽ, thực lực của người này, thật sự mạnh như vậy?
“Diệp Viễn, ngươi đây là đang đánh lén! Quá hèn hạ!” Cố Hoa cắn răng nói.
Chính Cố Hoa cũng không cảm thấy Diệp Viễn lợi hại, vừa rồi tuyệt đối là Diệp Viễn đánh lén nên hắn mới không ứng phó kịp!
Diệp Viễn cười nói: “Thật sao? Được thôi, ta cho ngươi năm cơ hội. Chỉ cần ngươi có thể tránh thoát một kiếm của ta thì ta sẽ chắp tay nhường lại danh ngạch này cho ngươi. Thế nào?”
Cố Hoa nghe vậy, mững rỡ nói: “Đây chính là ngươi nói đó! Đến lúc thua, cũng đừng hòng đổi ý!”
Mặc dù không nguyện ý thừa nhận, nhưng mà sự cường đại của Diệp Viễn hắn đã nhìn thấy rồi, nếu muốn hơn Diệp Viễn chỉ sợ sẽ không phải chuyện dễ dàng.
Có điều Diệp Viễn có mạnh hơn nữa, thì cũng không thể nào làm cho mình đến một kiếm cũng không tránh thoát được chứ?
Nếu chính hắn muốn chết, Cố Hoa cũng sẽ không khách khí.
Vì danh ngạch xuất chiến trong cuộc tranh tài Chuẩn Thánh Tử này, cho dù bị người khác nói thắng không anh hùng, hắn cũng nhận!
Diệp Viễn cười nhạt nói: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!”