Chương 772: Cường địch như mây
Diệp Viễn cất kiếm lui ra, nhàn nhạt nói: “Ta lại đến đây, lần này đã chuẩn bị xong chưa?”
Câu nói qua loa nhưng khiến Cố Hoa rất căng thẳng, lần này hắn chăm chú nhìn động tác của Diệp Viễn, chỉ sợ bỏ qua một chút.
Nhưng mà… Cố Hoa nhìn đến hoa mắt, cuối cùng lại vẫn không nhìn thấy tung tích của Diệp Viễn!
“Ngươi lại chết rồi.”
Giọng nói như ma quỷ của Diệp Viễn lại vang lên bên tai Cố Hoa lần nữa, Huyền Dĩnh Kiếm lại gác lên trên cổ hắn.
“Hay… Thân pháp thật là nhanh! Đây là thân pháp của một võ giả Thần Du Cảnh thật sao?”
“Đối mặt với thân pháp này thì tất cả võ kỹ của võ giả đều là vô nghĩa!”
“Thật không ngờ được, một luyện dược sư mà lại có thân pháp quỷ dị như vậy! Chỉ bằng thân pháp này, hắn có thể bất bại rồi! Diệp Viễn chiếm một danh ngạch là hoàn toàn xứng đáng mà!”
Thân pháp của Diệp Viễn đã khiến cho tất cả mọi người xung quanh phải cảm thán.
Thân pháp của Diệp Viễn quá nhanh, võ giả bình thường căn bản là không thể nắm bắt được thân hình của hắn.
Thế gian vạn pháp, chỉ có tốc độ là không thể phá được!
Có thân pháp cường đại như vậy, cho dù là đấu với võ giả có cảnh giới cao hơn mình thì cũng không sợ.
Sắc mặt Cố Hoa khó coi vô cùng, hắn không thể nào ngờ được, thân pháp của một võ giả Thần Du Cảnh còn có thể cao hơn hắn – một cường giả Vô Lượng Cảnh nhiều như vậy!
Lần này hắn đã chuẩn bị đầy đủ mà còn không theo kịp được tốc độ của Diệp Viễn.
Diệp Viễn lần nữa thu kiếm lui ra, không vui không buồn nói: “Kiếm thứ ba, đã chuẩn bị xong chưa?”
Cố Hoa biến sắc, hắn quyết định đánh đòn phủ đầu, tự mình động thủ trước!
Bây giờ, hắn cũng không cần biết Diệp Viễn nghĩ như thế nào, chỉ cần có thể tránh được một kiếm của Diệp Viễn thì coi như hắn thắng!
Mặc dù phải dùng tới loại thủ đoạn này để lấy được danh ngạch, có chút không anh hùng, nhưng như vậy thì thế nào?
Có điều một khắc sau, Cố Hoa bỗng cảm thấy bên hông run lên, giọng nói của Diệp Viễn lại lần nữa vang lên: “Chết rồi.”
Sắc mặt Cố Hoa đại biến, đột nhiên đổi hướng trên không trung, muốn tránh khỏi kiếm của Diệp Viễn.
Nhưng mà sau hai hơi thở, hắn lại liên tiếp "chết" đến hai lần.
Đối diện với thân pháp cường đại của Diệp Viễn, hắn thậm chí đến một kiếm cũng không thể nào tránh được.
Nói cách khác, nếu như Diệp Viễn muốn giết hắn, thì chỉ cần một kiếm là đủ rồi.
Cố Hoa chán nản ngồi bệt trên mặt đất, không cam lòng nói: “Ta… ta thua! Danh ngạch này thuộc về ngươi!”
Lần này không có người nào dám nghi ngờ thực lực của Diệp Viễn nữa.
Cố Hoa thua trong tay của Diệp Viễn, hắn đại diện cho thành Cổ Phong xuất chiến chính là danh xứng với thực!
Bùi Văn Cường nhìn Diệp Viễn giống như là gặp quỷ, kinh ngạc nói: “Vốn chỉ là muốn trả cho ngươi món nợ ân tình, nhưng không ngờ được thân pháp của ngươi lại kinh khủng như vậy! Xem ra những lời ngươi nói trước đó cũng không phải đều là không có căn cứ.”
Diệp Viễn chỉ cười cười, lười giải thích.
Chuyện này qua đi Diệp Viễn liền trực tiếp bế quan. Lần bế quan này, mất thời gian một tháng.
Khoảng thời gian này cũng khiến cho Triệu Thiên lo lắng.
Diệp Viễn không giải thích bất kỳ điều gì đã bế quan, cho nên căn bản là nàng không biết rốt cuộc thì giữa Diệp Viễn và cửa hàng Thiên Duyên đã đạt được hiệp nghị gì.
Phải biết là cửa hàng Thiên Duyên đã cho Diệp Viễn lệnh bài hoàng kim!
Không có thực lực cấp thánh chủ, căn bản là không thể nào nhận được lệnh bài như vậy.
Nói cách khác trong mắt những người ở trụ sở chính của cửa hàng Thiên Duyên, địa vị của hắn đã có thể so được với một thánh chủ rồi!
Ngay từ đầu, Triệu Thiên đã rất lo lắng Dược Hương Các sẽ xuất hiện biến cố gì đó.
Nhưng đã một tháng trôi qua mà một chút biến cố cũng không có, cửa hàng Thiên Duyên bên kia cũng bình tĩnh lạ thường, yên tĩnh đến mức giống như là đã bỏ cửa tiệm này ở thành Cổ Phong vậy.
Có điều Triệu Thiên từng bước xâm chiếm cửa hàng Thiên Duyên nhưng rốt cuộc đến hai phần thị trường thì cũng không hơn được nữa.
Trong vòng ba tháng ngắn ngủi, hai cửa hàng lớn nhất ở thành Cổ Phong đã rớt mất một cái.
Cửa hàng Lưu Tinh nhảy một cái trở thành cửa hàng lớn nhất mà cửa hàng Thiên Duyên lại trở thành cửa hàng lớn thứ hai.
Kỳ thật, người thu lợi nhiều nhất trong lúc này vẫn là Dược Hương Các, bởi vì bọn họ chiếm phần lợi nhuận cao nhất.
Một tháng này, dược liệu mà Diệp Viễn tiêu hao trị giá đến ngàn vạn địa nguyên tinh, đột phá ngưỡng cửa Thần Du Cảnh hậu kỳ, hơn nữa còn sắp đột phá Thần Du Cảnh tầng tám!
Có thực lực Thần Du Cảnh tầng bảy đỉnh phong, Diệp Viễn cũng có mấy phần thực lực cho cuộc so tài sắp tới.
Toàn bộ thiên tài thánh địa tập hợp lại, thì tất nhiên cũng sẽ có một nhóm đối thủ có thực lực mạnh.
Diệp Viễn thua thiệt ở cảnh giới, cho nên cho dù hắn tăng lên chỉ có một tiểu cảnh giới, nhưng cũng có thể sinh ra tính quyết định ảnh hưởng tới kết quả cuối cùng.
Trải qua một tháng yên bình, sau khi Diệp Viễn xuất quan, Triệu Thiên cũng không hỏi chuyện lệnh bài hoàng kim.
Điều này khiến Diệp Viễn rất ngạc nhiên, không khỏi xem trọng Triệu Thiên thêm vài phần.
Nha đầu này, quả nhiên không phải đơn giản, chuyện như vậy mà lại có thể nhịn được.
Sau khi Diệp Viễn xuất quan thì cũng đã đến thời gian phải rời khỏi thành Cổ Phong.
Bởi vì địa vực của Thánh Địa Xích Hà quá rộng nên cuộc thi tuyển chọn Chuẩn Thánh Tử lần này bị chia thành mười cuộc so tài các khu.
Mỗi một cuộc so tài ở một khu, từng đôi tuyển thủ sẽ đấu với nhau, cho đến cuối cùng chọn được ra sáu người mạnh nhất, tham gia cuộc thi tuyển chọn cuối cùng.
Trong khu thi đấu này của Diệp Viễn có tất cả gần hai trăm thế lực lớn nhỏ.
Nói cách khác, khu thi đấu này có đến mấy trăm tuyển thủ.
Đại đa số trong mấy trăm tuyển thủ này đều là võ giả Vô Lượng Cảnh. Đương nhiên cũng có một số ít võ giả Thần Du Cảnh rất tự tin như Diệp Viễn.
Còn những võ giả Thần Du Cảnh này có thể đi bao xa thì… căn bản cũng không có người quan tâm đến cái này, bởi vì một số ít võ giả Thần Du Cảnh này nhất định sẽ bị loại ở vòng đầu tiên.
Cuộc so tài này cực kỳ tàn khốc, không có thực lực, thì tuyệt đối sẽ không thể bộc lộ tài năng được.
Mấy trăm võ giả Vô Lượng Cảnh, chênh lệch cũng không lớn nên muốn trở thành sáu người mạnh nhất thì phải là người có lĩnh ngộ ý cảnh cực kỳ xuất sắc.
Cho nên muốn đạt được cơ hội đi vào Xích Hà Cốc này là vô cùng khó khăn.
Mặc dù Diệp Viễn vô cùng tự tin vào bản thân mình, nhưng mà cũng không dám xem thường những đối thủ cuối cùng kia.
Có thể đạt được trình độ đó, thì có ai là hạng xoàng?
Diệp Viễn vừa mới xuất quan, Bùi Văn Cường là người đầu tiên chạy đến. Theo phía sau hắn, còn có hai người trẻ tuổi.
“Diệp Viễn, ngươi còn không xuất quan là chúng ta đã tự đi trước rồi! Hả? Một tháng không gặp, ngươi đã sắp đột phá đến Thần Du tầng tám rồi?” Bùi Văn Cường cảm thấy quá kinh hoàng với tốc độ tu luyện của Diệp Viễn.
Phải biết là, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Diệp Viễn, hắn mới vừa đột phá tầng bốn Thần Du Cảnh.
Lúc này mới có bao lâu, thế mà Diệp Viễn đã đột phá ba tầng tiểu cảnh giới, đạt đến Thần Du Cảnh tầng bảy đỉnh phong.
“Muốn đạt được cơ hội vào Xích Hà Cốc, không chịu khó tu luyện một chút thì sao được?” Diệp Viễn cười nói.
“Khẩu khí thật lớn! Tiểu tử, đừng tưởng rằng ngươi có thể thắng được tên phế vật Cố Hoa kia thì đã cho mình là vô địch thiên hạ! Lần tham gia cuộc tranh tài này có không ít người là cường giả Vô Lượng Cảnh tầng chín! Chỉ bằng chút thực lực này của ngươi, còn muốn đi vào Xích Hà Cốc?” Một người trẻ tuổi sau lưng Bùi Văn Cường khinh thường nói.