Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 776: Sỉ nhục

Chương 776: Sỉ nhục
Có Vô Lượng Cảnh tầng bảy xuất thủ, trận đấu trên lôi đài trở nên kịch liệt hơn nhiều.
Những người có thể thành công thủ lôi đài ở ngày đầu tiên, có ai mà không phải là nhân vật lợi hại.
Có điều thực lực của bọn hắn đối diện với võ giả Vô Lượng Cảnh tầng bảy thì vẫn kém hơn một chút. Qua không bao lâu đã bị đánh bại.
Đúng lúc đó, rốt cuộc Hạng Hạo cũng không nhịn được muốn ra tay. Bởi vì hắn biết, còn không xuất thủ nữa thì sẽ không biết là sẽ xảy ra chuyện gì.
Người Hạng Hạo khiêu chiến là đài chủ của ngày hôm qua, hai người đều là Vô Lượng Cảnh tầng sáu, thực lực ngang nhau.
“Diệp huynh đệ, ngươi còn chưa định xuất thủ sao? Những người bên thành Thanh Hoàn đều đã lên lôi đài rồi.” Mục Vân nói.
Diệp Viễn cười nói: “Không phải là Mục huynh cũng không xuất thủ hay sao? Xem ra Mục huynh vẫn có mấy phần lòng tin với thực lực của mình.”
“Ha ha, cái này còn không phải đều nhờ Diệp huynh đệ tặng hay sao, nếu như không phải ngươi luyện chế Đại Nhật Thiên Dương Đan cho ra, ta thực sự sẽ không có lòng tin này.” Mục Vân cười nói.
“Ồ? Mục huynh có nắm chắc có thể cướp được một danh ngạch không?”
Mục Vân cười khổ nói: “Ta nào dám nói mình nắm chắc cái này? Ta cảm thấy những võ giả tới Nghiệp Thành lần này, có không ít người thực lực không tầm thường, ta cũng chỉ có thể dốc hết sức lực đi tranh một lần thôi.”
Diệp Viễn cười một tiếng, ánh mắt hướng lên lôi đài nhìn Hạng Hạo: “Không ngờ được là thực lực của tên Hạng Hạo mắt cao hơn đầu này cũng không tầm thường. Xem ra, đài chủ lần này sẽ là hắn rồi.”
Cả một ngày Hạng Hạo đều là một bộ dạng khó chịu, khiến người khác cực kỳ chán ghét. Đừng nói là Diệp Viễn, cho dù là Mục Vân cũng không quan tâm tới hắn.
Có điều thực lực của hắn lại rất mạnh, đánh đài chủ đó đến mức không còn sức đánh trả.
Không lâu sau, đài chủ đó trực tiếp nhận thua, Hạng Hạo trở thành đài chủ mới, ở trên đài cực kỳ hăng hái.
Bùi Văn Cường thấy vậy đen mặt lại nói: “Tiểu tử này thật là không biết sống chết, vừa mới thắng được một trận mà đã dám khoe khoang! Loại trường hợp không có đủ thực lực thì càng biết điều càng tốt nhưng tiểu tử này lại đang kéo thù hận đến mà!”
Diệp Viễn và Mục Vân nghe vậy không khỏi tức cười.
Một bên khác, Ngũ Kiếm Thanh thấy bộ dạng của Hạng Hạo, không nhịn được bĩu môi: “Chỉ có chút thực lực này mà cũng dám ở đây khoe khoang, xem ra Bùi Văn Cường thực sự là không có người nào để dùng! Bành Yến, ngươi lên đi, đánh tên tiểu tử kia xuống cho ta!”
Bành Yến hơi sững sờ nói: “Đi lên sớm như vậy sao? Có phải là… có hơi bị thua thiệt không?”
Ngũ Kiếm Thanh hừ lạnh nói: “Dựa vào thực lực của ngươi, muốn thắng liên tiếp trăm trận hẳn cũng không phải là chuyện khó. Không cần để ý đến chuyện vặt vãnh, đưa ánh mắt nhìn xa một chút! Đối thủ của ngươi không phải những tên rác rưởi này, mà là đi vào chung kết quyết chiến với những thiên tài kia! Đánh thêm mấy trận, đối với ngươi chỉ có lợi mà không có hại!”
Hai mắt Bành Yến tỏa sáng, khom người nói: “Bành Yến nông cạn, đa tạ Ngũ thành chủ cảnh tỉnh.”
Ngũ Kiếm Thanh gật đầu nói: “Thực lực bây giờ của ngươi, muốn đi vào chung kết quyết đấu với những thiên tài kia thì vẫn còn hơi yếu. Nếu muốn lấy thứ bậc cao hơn một chút, thì ít nhất phải đạt tới loại cấp bậc của Dương Văn Miểu. Đi đi, rèn luyện mình cho tốt.”
Sắc mặt Bành Yến có chút cứng lại, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Dương Văn Miểu.
Dương Văn Miểu cường đại, hắn căn bản không dám có ý niệm vượt qua đối phương.
Thân hình Bành Yến nhảy một cái, trực tiếp nhảy lên lôi đài.
Thấy Bành Yến, gương mặt Hạng Hạo xụ xuống.
Thực lực cửa Bành Yến này rất mạnh, hắn không phải là đối thủ của người này! Vốn tưởng rằng có thể đứng trên lôi đài lâu một lúc, ai biết được thế mà gia hỏa này lại nhằm vào mình, đã lên đài khiêu chiến rồi.
“Ngươi tự mình đi xuống hay là muốn ta dùng chân đạp mặt ngươi đi xuống?” Bành Yến khinh miệt nói.
Mặt Hạng Hạo tối sầm, gia hỏa này lại dám cuồng vọng như thế, đây rõ ràng là đang làm nhục mình mà!
“Không phải ngươi chỉ là Vô Lượng Cảnh tầng bảy thôi sao, thế mà lại dám cuồng vọng đến mức độ này? Hừ, có bản lĩnh thì ngươi tới đá mặt ta đi!” Hạng Hạo cười lạnh nói.
Hắn rất có lòng tin đối với thực lực của mình, cho dù không thắng nối Bành Yến nhưng mà cũng sẽ không thua quá khó coi.
Bành Yến lắc đầu thở dài nói: “Ta chưa thấy qua loại yêu cầu này, được rồi, như ngươi mong muốn!”
Nói xong, thân hình Bành Yến thoắt một cái liền biến thành mười tám phân thân!
Hạng Hạo biến sắc, phóng thần thức ra, nhưng lại không cách nào phân biệt được đâu mới là Bành Yến thật!
“Không cần tìm, mỗi một phân thân đều là người thật, ngươi không tìm được đâu. Đứng yên đi, ta tới đá mặt của ngươi!” Bành Yến nhàn nhạt nói.
Lời còn chưa dứt, mười tám thân ảnh đã lao nhanh về phía Hạng Hạo.
Một Bành Yến đã đủ khó đối phó rồi, huống chi là mười tám tên?
Hạng Hạo nhìn trái nhìn phải, chỉ cảm thấy trước mắt khắp nơi đều là thân ảnh của Bành Yến, rất nhanh đã không cầm cự nổi.
“Ầm!”
Một cái chân của Bành Yến giơ đến chính giữa mặt Hạng Hạo, trực tiếp giẫm lên mặt hắn ở trên lôi đài.
“Ôi chao, thả… buông ta ra, ta…”
Hạng Hạo không ngờ được Bành Yến này lại mạnh như thế, trong ba hiệp đã có thể đánh bại hắn rồi.
Hắn đang muốn nhận thua, thì Bành Yến lại giẫm một cước lên trên mặt hắn, chặn lại lời hắn muốn nói.
“Hả? Ngươi vừa nói cái gì? Ta không nghe thấy.” Bành Yến cười to nói.
“Ta nhận…”
Lại một cước nữa, Bành Yến chính là không cho Hạng Hạo nói ra hai chữ “nhận thua” này.
Dưới đài, mặt Bùi Văn Cường nóng hừng hực, giống như là cặp chân kia giẫm ở trên mặt hắn vậy.
“Khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng!”
Bùi Văn Cường xanh mặt, hành động này của Bành Yến như thể là Ngũ Kiếm Thanh đang đánh vào mặt của hắn mà!
Nơi này nhiều thành chủ như vậy, tất cả mọi người đều đang âm thầm đọ sức với nhau.
Thua bình thường thôi đã thấy mất mặt rồi chứ đừng nói là bị đối thủ sỉ nhục trước mặt nhiều người như vậy.
Ngũ Kiếm Thanh thấy Hạng Hạo chỉ là dạng bùn nhão, cười to nói: “Ha ha ha, Bùi Văn Cường mang tới đều là thứ rác rưởi! Vô Lượng Cảnh tầng sáu mà đến trên tay Bành Yến lại một chút cơ hội nói chuyện cũng không có.”
Lúc này, những thành chủ có quan hệ không tệ với Ngũ Kiếm Thanh đều qua đây chúc mừng hắn.
Thực lực của Bành Yến đã quá rõ ràng, hắn là ngươi rất mạnh trong đám Vô Lượng tầng bảy, nếu muốn đạt được một vị trí trong danh sách cũng không phải vấn đề lớn gì.
“Ngũ thành chủ, chúc mừng! Không ngờ được thành Văn Hải các ngươi lại có một hậu bối trẻ tuổi lợi hại như vậy!”
“Ngũ thành chủ, chúc mừng, chúc mừng! Thực lực của Bành Yến này, sợ là chỉ dưới Dương Văn Miểu thôi, việc giành được một vị trí thăng cấp lần này, hẳn là không có vấn đề gì!”
Ngũ Kiếm Thanh đắc ý đáp lại lời chúc mừng của mọi người.
Biểu hiện của Bành Yến, khiến hắn cực kỳ nở mày nở mặt.
Mà lúc này Hạng Hạo vẫn giãy giụa ở dưới chân Bành Yến mà không thể nói ra hai chữ “nhận thua”.
Nhưng mà dường như Bành yến có tình muốn sỉ nhục Hạng Hạo, không cho hắn nói ra hai chữ này.
Dựa theo quy tắc của cuộc thi, chỉ khi kêu lên nhận thua hoặc đi xuống lôi đài, mới xem là một bên thắng.
“Tên Bành Yến này, thật là khinh người quá đáng mà! Hạng Hạo đã muốn nhận thua rồi, hắn còn sỉ nhục như vậy!”
Mặc dù Mục Vân không thích Hạng Hạo, nhưng mà thật sự là không nhìn được loại hành động này của Bành Yến.
Mà đúng lúc này, bỗng nhiên Mục Vân cảm thấy gió bên tai vụt một cái, Diệp Viễn đã biến mất ngay tại chỗ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất