Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 775: Cao thủ tịch mịch như tuyết

Chương 775: Cao thủ tịch mịch như tuyết
“Ồ? Người này là ai, lại xứng đáng để ngươi khen như thế?”
Diệp Viễn cũng bị Bùi Văn Cường nói đến nổi lòng hiếu kỳ.
Hạ gục những người cùng cấp đều là việc Diệp Viễn vẫn làm từ trước đến nay. Nếu như thánh địa thực sự có một thiên tài như vậy, thì đây nhất định là kình địch rồi.
“Người này ở thánh địa, đã được rất nhiều người công nhận là người tốt nhất để kế nhiệm thánh chủ nhiệm kỳ sau! Tên của hắn là Nạp Lan Thu!” Bùi Văn Cường nói.
“Nạp Lan Thu…”
Diệp Viễn âm thầm nhớ lấy cái tên này, xem ra muốn lấy được một vị trí để đi vào Xích Hà Cốc, người này sẽ là chướng ngại vật lớn nhất.
Có điều dựa vào lời nói của Bùi Văn Cường thì chỉ sợ lần so tài này sẽ không đơn giản như vậy.
Những người được gọi là cường giả Vô Lượng Cảnh tầng bảy cũng không nhất định có thể cười đến cuối cùng.
Chung quy thì cảnh giới cũng không phải tất cả khi võ giả đối chiến.
Đối với võ giả bình thường mà nói, thì Vô Lượng Cảnh tầng bảy tuyệt đối sẽ chèn ép hoàn toàn Vô Lượng tầng sáu, bởi vì lĩnh ngộ ý cảnh của họ không chênh lệnh đến trình độ đủ để nghịch chuyển.
Nhưng mà có những thiên tài trẻ tuổi lại chú trọng nhất là lĩnh ngộ ý cảnh.
Võ giả Vô Lượng tầng bảy đấu với võ giả Vô Lượng Cảnh tầng sáu cũng chưa chắc có thể thắng được.
Không nói đến những người khác, Diệp Viễn cảm thấy thực lực của Mục Vân, chỉ sợ là cũng không so được với những thiên tài kém nhất của Vô Lượng tầng bảy.
Đương nhiên, nhân tố để ảnh hưởng đến kết quả của trận đấu quá nhiều. Nếu như thật sự động thủ thì đúng là không ai có thể nói trước được.
Hơn nữa quy tắc lần đấu này có chút phức tập, bố trí sáu cái lôi đài, chính là vì để lựa chọn ra sáu đài chủ!
Có thể thủ được lôi đài thành công thì tự nhiên sẽ đạt được một tư cách để đi vào chung kết.
Lựa chọn loại phương thức này là để cho trận đấu giữa những thiên tài càng thêm kịch liệt. Người cuối cùng thắng được nhất định sẽ có tư cách tăng cấp.
Bởi vì, đã không có ai có thể khiêu chiến bọn họ.
Dựa theo quy tắc, người dưới dài có thể khiêu chiến người trên đài, người thắng có thể tiếp tục ở lại lôi đài chờ người khác đến khiêu chiến.
Sau khi thất bại thì ngày thứ hai vẫn tiếp tục có cơ hội khiêu chiến, có điều mỗi người chỉ được khiêu chiến nhiều nhất ba lần.
Nếu như ba lần đều thất bại, vậy thì sẽ mất đi cơ hội tiếp tục khiêu chiến.
Một đài chủ muốn đạt được một vị trí để tăng cấp, thì nhất định phải thắng liên tiếp một trăm trận hoặc là không có ai tiếp tục khiêu chiến!
Đương nhiên, cũng không phải là mỗi một người đều phải đánh hết một trăm trận. Chỉ cần khiêu chiến có thể đánh bại đài chủ thì sẽ có được một trận đấu giống như đối phương!
Đối với quy tắc như vậy, thì không ai có thể đạt được dễ dàng. Hơn nữa đánh giằng co một hồi như thế này thì căn bản là không thể kết thúc trong ba ngày năm ngày được.
Một người đài chủ, mỗi ngày chỉ có thể nhận hai mươi trận khiêu chiến.
Lúc này, thành chủ Nghiệp thành Dương Sâm chậm rãi đi lên đài cao, khích lệ mấy câu đối với bên dưới, sau đó cuộc thi của phân khu thi đấu Nghiệp Thành chính thức bắt đầu!
Có điều, sau khi Dương Sâm tuyên bố bắt đầu, trong lúc nhất thời không có ai dám đi lên lôi đài, nên có chút yên tĩnh.
Có điều những người trẻ tuổi có chút tài năng này đều không phải là người ngu, biết chỉ cần mình lên bây giờ sẽ bị đánh te tua, cuối cùng cũng chỉ có thể làm bia đỡ đạn.
Không có thực lực thì ai dám làm người đầu tiên lên lôi đài cơ chứ?
“Diệp Viễn, không phải Dương Văn Miểu nói ngươi rất mạnh sao? Sao hả, sao không lên đài thử xem? Dựa vào thực lực của ngươi, muốn thắng liên tiếp một trăm trận chắc cũng không thành vấn đề chứ?” Hạng Hạo chế nhạo nói.
“Ha ha, gấp cái gì, trận đấu này ít nhất cũng phải mất nửa tháng.” Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
Hạng Hạo khinh thường hừ lạnh: “Hừ! Không có can đảm chính là không có can đảm, còn giả bộ cái gì!”
Chính vào lúc Hạng Hạo đang khinh thường, bỗng nhiên trong đám người truyền tới một trận náo loạn, hóa ra là có người đầu tiên lên lôi đài rồi!
“Là Dương Văn Miểu! Hắn… thế mà hắn lại là người đầu tiên lên đài rồi!”
“Trời ơi, đấy chính là tự tin tuyệt đối mà! Ngoại trừ Dương Văn Miểu, có ai dám làm người đầu tiên lên đài cơ chứ?”
“Dương Văn Miểu là người đầu tiên lên đài ta cũng không có bất ngờ gì, nhưng mà ta lại muốn biết, ai là người đầu tiên dám lên khiêu chiến hắn.”

Mọi người trầm mặc một hồi, những lời nói này đều là những lời nói từ trong lòng mọi người.
Quan niệm Dương Văn Miểu là đệ nhất cường giả, đã sớm ăn sâu vào trong lòng mọi người, ai dám lên khiêu chiến đây?
Sau khi Dương Văn Miểu lên đài đứng ôm kiếm, hai mắt hơi nhắm lại, nhưng mà một đám người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thế mà lại không có ai dám lên.
Đúng lúc này, một người đi lên một cái lôi đài khác, ôm quyền hướng về mọi người nói: “Tại hạ Lý Thiên thành Bắc Vọng, đồng ý thử một lần, vị nào đồng ý lên đây chỉ giáo?”
Hành động của Lý Thiên dẫn tới sự chú ý của mọi người.
Thực lực của hắn chỉ có Vô Lượng tầng sáu, có điều ý đồ của hắn rất rõ ràng, chính là vì lên đài luận bàn với đối thủ.
Những thiên tài ở đây hôm nay phần lớn đều là hạc trong bầy gà, căn bản là không có bao nhiêu cơ hội cùng những người cùng thực lực giao thủ, cho nên cơ hội so tài này vô cùng hiếm thấy.
Quả nhiên, hành động của Lý Thiên lập tức được rất nhiều người hưởng ứng.
Một người khác bay thẳng lên lối đài đối mặt với Lý Thiên.
Có Lý Thiên dẫn đầu, lập tức có bốn người khác đi lên lôi đài, trận chiến chính thức bắt đầu.
Diệp Viễn ở dưới đài, thong dong nhìn những võ giả này đối chiến, đối với thực lực của những võ giả ở phân khu thi đấu này cũng có chút hiểu biết.
Có điều thực lực của những người này đối với Diệp Viễn mà nói là căn bản không đủ nhìn, cho nên hắn cũng không có ý lên lôi đài tỷ thí.
Rất nhanh trên lôi đài đã có người phân được thắng bại.
Lý Thiên – người đầu tiên dám lên đài đó, quả nhiên có chút thực lực, đã trực tiếp đánh bại đối thủ.
Không lâu sau, lại có một tên võ giả lên khiêu chiến ở lôi đài của Lý Thiên, kết quả Lý Thiên lại thắng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, rất nhanh đã sắp đến hồi kết của ngày đấu đầu tiên, nhưng mà lại khiến cho mọi người có cảm giác buồn ngủ.
Ngày đấu đầu tiên, không có cao thủ lên đài, đều là những võ giả thực lực yếu.
Đừng có nhìn bọn họ có vài người thắng liên tiếp nhiều trận, đến cuối cùng cũng chỉ là làm lợi cho người khác.
Ngày thi đấu đầu tiên, điều đáng xem duy nhất có lẽ là Dương Văn Miểu rồi.
Hắn cứ ôm kiếm như vậy, đứng một mạch từ sáng sớm đến khi mặt trời lặn, đương nhiên là không có một ai dám lên khiêu chiến.
Cao thủ tịch mịch như tuyết, câu nói này chính là nói người như hắn.
Năm lôi đài khác thì khó phân thắng bại, nơi này của hắn lại vắng ngắt, những thiên tài kia đến nhìn thẳng hắn cũng không dám nhìn.
Diệp Viễn cũng có chút hiếu kỳ, rốt cuộc là có người nào dám lên khiêu chiến Dương Văn Miểu hay không.
Chung quy nếu dựa theo quy tắc thì chỉ cần hai ngày liên tiếp không có ai khiêu chiến, Dương Văn Miểu sẽ có được tư cách đi thẳng vào chung kết.
Ngày thứ hai, rốt cuộc thì cuộc thi cũng đã tới cao trào!
Trận đầu tiên, đã có một thiên tài Vô Lượng Cảnh tầng bảy đi lên khiêu chiến Lý Thiên!
Thực lực của Lý Thiên này rất mạnh, ngày thứ nhất hắn thắng liên tiếp hai mươi trận, liên tục thủ lôi đài cho tới bây giờ.
Có điều rốt cuộc thì chênh lệch giữa Vô Lượng Cảnh trung kỳ và Vô Lượng Cảnh hậu kỳ cũng quá lớn.
Cũng không thể nói thực lực của Lý Thiên này không mạnh, nhưng mà sau khi chống giữ trên trăm chiêu thì cuối cùng cũng thất bại đi xuống.
Có người Vô Lượng Cảnh tầng bảy này dẫn đầu thì rất nhanh đã có người không nhịn được, một lúc liền có hai võ giả Vô Lượng tầng bảy bay lên lôi đài, trận đấu bắt đầu trở nên ác liệt!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất