Chương 786: Tam Sinh Thạch
“Hả? Kiếm Thanh đại ca, huynh biết bọn hắn?” Người trẻ tuổi khẽ cau mày nói.
“Kiếm Đồng, không phải ngươi rất muốn biết, võ giả Thần Du Cảnh duy nhất của cuộc thi này là ai sao? Chính là hắn!” Ngũ Kiếm Thanh cười lạnh nói.
Lông mày người trẻ tuổi giương lên, khinh thường nói: “Ta còn tưởng có ba đầu sáu tay gì cơ chứ, hóa ra cũng chỉ như vậy thôi! Thần Du Cảnh tầng tám, đến chung kết thì có thể đạt được vị trí gì? Xem ra phân khu thi đấu Nghiệp Thành các ngươi thật sự là không có người! Tiểu tử, nghe nói ngươi rất phách lối, hy vọng cuộc thi này ngươi không đụng phải ta!”
Người trẻ tuổi gọi Ngũ Kiếm Thanh là đại ca này chắc là người của Ngũ gia rồi.
Có điều hắn rất phách lối, một bộ giống như là lão tử đây đứng đầu thiên hạ, khiến người khác rất khó chịu.
Diệp Viễn hời hợt nói: “Thế sao? Ta cũng cho là nên như vậy, ha ha.”
Ngũ Kiếm Đồng nghe vậy trầm sắc mặt xuống, cười lạnh nói: “Xem ra, ngươi còn không biết bổn thiếu gia là ai? Một tên Thần Du tầng tám nho nhỏ lại dám mạnh miệng như vậy, cũng không sợ gãy răng sao!”
Bây giờ Diệp Viễn cũng không thiếu tài nguyên, có đan dược chống đỡ, tốc độ tu luyện của hắn rất nhanh. Qua thời gian một tháng, Diệp Viễn đã đột phá đến Thần Du Cảnh tầng tám.
Ngũ Kiếm Đồng rất phách lối, có điều hắn cũng có vốn liếng để phách lối. Hắn chỉ mới hai mươi mấy tuổi nhưng mà đã đạt đến Vô Lượng Cảnh tầng chín!
“Không biết, cũng không muốn biết.”
Bộ dáng của Diệp Viễn càng là không coi Ngũ Kiếm Đồng ra gì.
Ngũ Kiếm Đồng là một người tâm cao khí ngạo, thấy vậy lập tức nổi giận.
“Tiểu tử, có dũng khí! Cuộc thi này ngươi sẽ chết rất khó coi! Kiếm Thanh đại ca, chúng ta đi phòng khách quý, để cho những con dế này chen chúc ở đây đi!”
Nơi này là bên trong cửa hàng Thiên Duyên, đương nhiên Ngũ Kiếm Đồng phải nể mặt, không nên làm to chuyện.
Sau khi ba người đi, Diệp Viễn và Đường Phàm, Mục Vân ngồi xuống, Đường Phàm giơ ngón tay cái về phía Diệp Viễn nói: “Diệp huynh quả nhiên lợi hại, đến Ngũ Kiếm Đồng huynh cũng không coi ra cái gì!”
Diệp Viễn cũng hiếu kỳ nói: “Sao thế, hắn rất nổi danh hả?”
Mục Vân cười nói: “Đâu chỉ có nổi danh! Trong cuộc thu tuyển chọn Chuẩn Thánh Tử lần này, Ngũ Kiếm Đồng chỉ đứng sau người đứng đầu Đại Nhiệt Môn – Nạp Lan Sơ! Đắc tội hắn thì lần thi này Diệp huynh phải cẩn thận một chút rồi. Đó là Diệp huynh không biết hắn, nếu đổi thành người khác thì sợ rằng cũng phải đi đường vòng.”
Diệp Viễn sờ mũi một cái rồi cười nói: “Lợi hại như vậy sao? Xem ra đã đắc tội người không nên đắc tội rồi!”
Mục Vân nói: “Diệp huynh thực lực hơn người, có điều cẩn thận một chút thì tốt hơn. Chung kết là một trận quyết chiến, chỉ sợ thực lực hơi không tốt cũng sẽ bị loại bỏ. Ngũ gia thế lớn, vạn nhất xảy ra chuyện gì, sẽ bất lợi với Diệp huynh.”
Diệp Viễn không thèm để ý nói: “Cho dù ta không trêu chọc hắn, sợ rằng Ngũ Kiếm Thanh cũng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để hắn đến trêu chọc ta. Rốt cuộc thì cuộc thi này vẫn phải dựa vào thực lực của bản thân.”
Ba người đang nói chuyện, thì một phụ nhân diêm dúa đi lên đài, cất cao giọng nói: “Cảm tạ các vị đã đến hội đấu giá của cửa hàng Thiên Duyên chúng ta. Thiếp thân là Thải Nguyệt, chắc là những bằng hữu thường đến hội đấu giá Thiên Duyên cũng không xa lạ thiếp thân. Không nói nhiều nữa, chúng ta đi vào vấn đề chính. Hôm nay có tổng cộng mười ba vật đấu giá, chắc chắn mọi người tới đây hôm nay đều hướng về Thánh Khí cuối cùng. Còn Thánh Khí là cái gì, xin thứ cho thiếp thân giữ lại cái nút, chờ đến cuối cùng sẽ công bố!”
Thải Nguyệt này rõ ràng là một người lão luyện, chỉ nói đơn giản mấy câu, đã đem khẩu vị mọi người treo lên.
Thánh Khí, đây là đồ vật rất hiếm ở thánh địa cửu phẩm.
Phải biết, Thánh Khí là đồ vật mà cường giả Đạo Huyền Cảnh dùng, mỗi một cái đều có giá trị liên thành.
Cửa hàng Thiên Duyên cũng rất giàu có, mới đem những thứ này ra để đấu giá.
“Lần này tới chỉ vì nghe đồn thổi, không ngờ là có Thánh Khí thật!”
“Thải Nguyệt tỷ tỷ, tỷ cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nói cho chúng ta biết Thánh Khí cuối cùng này là thứ gì đi!”
“Đúng vậy, cùng lắm về sau ta ngủ với ngươi một lần coi như bồi thường, mau nói cho chúng ta biết đi.”
“Ha ha…”
Cũng không biết là ai trêu đùa nói một câu như vậy khiến dưới đài cười ầm lên.
Có điều mặc dù Thải Nguyệt này nhìn qua thì hơi lớn tuổi một chút, nhưng mà bảo dưỡng cực tốt, có sự thành thục mà thiếu nữ không theo kịp, chỉ giơ tay nhấc chân nhưng cũng có sức hấp dẫn rất lớn đối với nam nhân, định lực hơi kém một chút là không kiểm soát được.
Thải Nguyệt nghe vậy cũng không tức giận, mà quyến rũ cười một tiếng nói: “Thiếp thân dám đồng ý, không biết vị anh hùng này có dám ngủ cùng thiếp thân thật không?”
Nụ cười này của nàng, khiến dưới đài im lặng, không ai dám đáp lời.
Diệp Viễn nhìn một người một cái, không khỏi cảm thấy ngờ vực.
Không thể không thừa nhận, phụ nhân này cực kỳ hấp dẫn người khác, sao mới chỉ nói đùa một câu mà đã khiến mọi người tránh như tránh bọ cạp vậy?
“Này, cô gái này cũng không tệ, sao giống như tất cả mọi người đều rất sợ bộ dáng này của nàng vậy?” Diệp Viễn hiếu kỳ hỏi.
Chờ nửa ngày, hai tiểu tử kia lại không trả lời.
Quay đầu nhìn, lại thấy hai tiểu tử kia đã nhìn trợn tròn mắt, rõ ràng là đã bị phụ nhân này câu dẫn hồn phách rồi.
Diệp Viễn bất đắc dĩ, đưa tay võ lên gáy của hai người một cái, lúc này hai người mới giật mình tỉnh lại.
“Ôi chao, Diệp huynh, ngươi đánh ta làm gì?”
“Không đánh các ngươi, thì thần hồn của các ngươi đã chạy theo người ta rồi!” Diệp Viễn tức giận nói.
Mặt hai người đỏ lên, có điều ánh mắt vẫn không thể không liếc về phía Thải Nguyệt.
“Ha, hai tiểu tử ngốc mới tới đây sao? Thải Nguyệt này, nổi danh là Hắc Quả Phụ, đã khắc chết bảy đời trượng phu rồi, ai dám thân cận với nàng cơ chứ?” Bên cạnh bỗng nhiên vang lên một âm thanh nặng nề.
Ba người Diệp Viễn quay đầu lại nhìn, thấy một người mặc áo choàng đen, che mình rất kỹ.
Nhìn từ bên ngoài không thể nào nhìn ra giới tính và thực lực của hắn.
Có điều ở đấu giá hội, cũng thường gặp những người như vậy, phần lớn là không muốn bại lộ thân phận, Diệp Viễn cũng không để bụng cái này.
Có điều nghe người này nói, Đường Phàm và Mục Vân nghĩ đến mà sợ, ánh mắt nhìn về phía Thải Nguyệt liền giống như những người khác rồi.
Nữ nhân như vậy, há chẳng phải là ai đụng vào ai người đó chết hay sao?
Thải Nguyệt thấy vậy không khỏi u oán thở dài nói: “Đàn ông các ngươi đúng là không có một ai thật tâm thật ý!”
Thở dài này thật là phong tình vạn chủng, khiến không ít người dưới đài có chút không cầm được.
Hội đấu giá Thiên Duyên này lớn như thế, sợ là có chút ít quan hệ với Thải Nguyệt này.
Cho dù nữ nhân này không thể đụng vào, nhưng chỉ nhìn thôi cũng để cho người khác thần hồn điên đảo mà!
“Được rồi được rồi, làm như người ta là con cọp cái vậy. Chúng ta vẫn nên trở về chuyện chính thôi, mời mọi người xem thử món đồ đấu giá đầu tiên hôm nay.”
Vừa nói, Thải Nguyệt vừa vỗ tay một cái, hạ nhân liền đem món đồ đấu giá đầu tiên trình lên.
Nguyên lực Thải Nguyệt thúc giục, giải trừ cấm chế trên món đồ đấu giá, lộ ra một hòn đá chừng bằng nắm tay.
Diệp Viễn thấy viên đá kia, ánh mắt không khỏi ngưng tụ, hiển nhiên đã nhận ra lai lịch của viên đá kia. Có điều những người khác đều là vẻ mặt mờ mịt, không biết vì sao cửa hàng Thiên Duyên lại đưa ra một tảng đá vụn để đấu giá.
Thải Nguyệt cười nói: “Đây là món đồ đấu giá đầu tiên, có thể mọi người có hơi xa lạ, có điêu ngàn vạn lần không nên xem thường nó! Tảng đá kia gọi là Tam Sinh Thạch, là kỳ vật thiên địa. Có nó, dường như là nhiều hơn một cái mạng!”