Chương 787: Kẻ vung tiền như rác
“Tam Sinh Thạch! Là Tam Sinh Thạch trong truyền thuyết!” Dưới đài bỗng có người kêu lên kinh ngạc, hiển nhiên là đã từng nghe nói đến loại đá này.
Có điều Tam Sinh Thạch cực kỳ hiếm gặp, cho nên bọn họ không nhận ra ngay.
Thải Nguyệt vừa nói, nháy mắt đã khiến bầu không khí bên dưới đài sôi nổi hẳn lên.
Có thêm một cái mạng, đối với mọi võ giả đều là một sự mê hoặc chí mạng.
Thải Nguyệt tươi cười nói: “Xem ra đã có người từng nghe nói đến Tam Sinh Thạch rồi nhỉ, nhưng ta đoán chừng đại đa số người ở đây đều còn khá xa lạ với nó. Tam Sinh Thạch không phải một loại đan dược, nhưng còn lợi hại hơn nhiều loại đan dược! Võ giả chỉ cần luyện hóa nó vào cơ thể mình, khi chẳng may rơi vào trạng thái sắp chết, nó sẽ tự khởi động, có thể khiến ngươi khôi phục trạng thái mạnh nhất trong vòng mười hơi thở, là vật bảo mệnh tuyệt hảo!”
Lời này vừa thốt ra, tất cả đều ồ lên.
Có được công dụng này, Tam Sinh Thạch quả là bảo vật nghịch thiên.
“Thải Nguyệt, giá quy định của Tam Sinh Thạch này là bao nhiêu, ta nhất định phải lấy bằng được.” Dưới đài đã có người nóng ruột la to.
Một vật nghịch thiên cỡ này, đương nhiên khiến rất nhiều kẻ ao ước có được.
Không ít người đã sôi sùng sục, muốn giành bằng được viên Tam Sinh Thạch trong cuộc đấu giá này.
Thải Nguyệt thấy tình hình đã khá nóng, mới chậm rãi mở miệng: “Món đồ đấu giá thứ nhất, một viên Tam Sinh Thạch, giá khởi điểm mười triệu địa nguyên tinh, mỗi lần tăng giá từ một triệu trở lên.”
“Hai mươi triệu địa nguyên tinh.”
“Hai mươi lăm triệu địa nguyên tinh.”
“Ba mươi triệu địa nguyên tinh.”
...
Thải Nguyệt vừa dứt lời, giá của Tam Sinh Thạch đã lập tức bị đẩy lên hai mươi triệu địa nguyên tinh.
Bỏ ra hai mươi triệu địa nguyên tinh mua một cái mạng, bọn họ cảm thấy còn rẻ chán.
Đường Phàm và Mục Vân ngồi cạnh Diệp Viễn cũng rục rịch không thôi.
“Ba mươi mốt triệu địa nguyên tinh.” Đường Phàm không nhịn được, tham gia báo giá.
Nhưng tiếng la của y nhanh chóng bị người khác đè xuống, tăng một triệu dường như chẳng đáng để mắt.
Diệp Viễn không khỏi liếc nhìn y một cái: “Đừng tăng giá nữa! Giá của viên Tam Sinh Thạch này đã vượt giá trị rồi, không cần thiết đâu. Một viên Tam Sinh Thạch nhỏ như vậy, nhiều lắm cũng chỉ đáng giá một hai chục triệu địa nguyên tinh là cao rồi.”
Đường Phàm kinh ngạc hỏi: “Có thứ này coi như có thêm một cái mạng, ba chục triệu địa nguyên tinh cũng không tính là nhiều chứ?”
Mục Vân tỏ vẻ hiếu kỳ, hắn cũng đang rất muốn có được viên Tam Sinh Thạch kia, nhưng giá của nó đã bị đẩy lên quá cao, hắn không gánh nổi giá đó.
Nghe Diệp Viễn nói vậy hắn nổi cơn tò mò.
Diệp Viễn đang định mở miệng, phòng dành cho khách quý trên lầu bỗng vang lên một tiếng báo giá.
“Sáu mươi triệu địa nguyên tinh.”
Lần báo giá này khiến tất cả mọi người đều hít sâu một hơi, không còn ai lên tiếng.
Diệp Viễn nghe thấy cũng sửng sốt, sau đó nhếch miệng cười rất quỷ dị.
“Sáu mươi triệu lần thứ nhất!”
“Sáu mươi triệu lần thứ hai!”
“Sáu mươi triệu lần thứ ba! Kết thúc! Chúc mừng quý khách phòng chữ Thiên số hai đã thành công mua được viên Tam Sinh Thạch này!”
Giọng nói gợi cảm của Thải Nguyệt đã nêu lên chốn về của viên Tam Sinh Thạch này.
Cái giá sáu mươi triệu đã vượt qua dự trù của đại đa số người ở đây.
Thứ này tuy tốt nhưng không ít người tới đây đều có mục đích của riêng mình. Nếu bỏ quá nhiều địa nguyên tinh vào một thứ thì dĩ nhiên chỗ còn lại sợ không đủ.
Chỉ có những kẻ thật sự giàu có dư dả mới có thể chẳng quá để tâm đến cái giá sáu mươi triệu địa nguyên tinh.
Mà khách của phòng chữ Thiên, trên cơ bản đều thuộc dạng không phải giàu cũng là kẻ quyền quý, nếu không thì cũng chẳng có khả năng vào được phòng dành riêng cho khách quý.
Phòng dành riêng cho khách quý không chỉ có tính bảo mật cao mà còn cực kỳ thoải mái, các dịch vụ cũng rất hoàn hảo, người thường căn bản không thể ra vào nơi này.
“Diệp huynh, trông thái độ của huynh thì hình như người ta bỏ ngần ấy địa nguyên tinh ra mua là bị thiệt rồi?” Mục Vân hiếu kỳ hỏi.
Diệp Viễn cười nói: “Đâu chỉ là bị thiệt, là thiệt lớn đấy! Tuy Tam Sinh Thạch có tác dụng thần kỳ nhưng cũng không phải thứ nghịch thiên. Kích thước của Tam Sinh Thạch quyết định độ mạnh yếu trong công hiệu của nó. Viên đá Tam Sinh kia chỉ lớn bằng nắm tay, như vậy nó chỉ có thể phát huy bảy phần công hiệu đối với võ giả Vô Lượng Cảnh, còn đối với võ giả Thiên Khải Cảnh mà nói, hiệu quả sẽ yếu hơn. Thải Nguyệt cố ý che giấu vấn đề này, hiển nhiên là muốn kiếm kẻ vung tiền mua hớ. Dù sao chăng nữa, nếu không gặp phải tình cảnh sinh tử tồn vong trước mắt thì sẽ không nhìn ra hiệu quả của thứ này. Nếu chỉ là một võ giả Thần Du Cảnh dùng thì còn được, chứ đến Vô Lượng Cảnh là đã có chút vô dụng rồi. Mà khách của phòng chữ Thiên số hai, khả năng là một võ giả Thần Du Cảnh thực sự rất nhỏ.”
Trong buổi đấu giá này, võ giả Thần Du Cảnh chỉ lác đác không có mấy, chỉ có võ giả Thần Du Cảnh đặc biệt như Diệp Viễn mới có thể bước chân vào nơi này.
Nhưng người khác, dù là con em đại gia tộc cũng đều không có tư cách tiến vào đây.
Cho nên kẻ mới bỏ ra sáu mươi triệu mua viên đá Tam Sinh này, nhất định đã bị coi như dê béo, mà con dê béo này còn hơi mỡ màng thái quá.
Đường Phàm và Mục Vân nhìn nhau, lòng bắt đầu thương cảm cho gã dê béo ở phòng chữ Thiên số hai kia.
Lúc này, trong phòng chữ Thiên số hai, Ngũ Kiếm Đồng đang cực kỳ đắc ý.
“Ha ha, ở đây còn có cả thứ tốt như Tam Sinh Thạch, cửa hàng Thiên Duyên quả không hổ là đại thương hành, đúng là có chỗ đặc biệt riêng. Bản thiếu có thứ này rồi, ngày sau đối địch có thể không cần kiêng kỵ quá nhiều! Bỏ ra sáu mươi triệu địa nguyên tinh này rất đáng giá.”
“Chúc mừng Kiếm Đồng huynh! Không ngờ món đồ đấu giá thứ nhất đã là một thứ nghịch thiên cỡ này, xem ra buổi đấu giá tối này còn có không ít thứ tốt đâu!” Bành Yến nịnh bợ nói.
Chỉ trong một buổi chiều, Bành Yến đã quen thuộc với Ngũ Kiếm Đồng, đã có xu hướng biến thành một tay tùy tùng đắc lực.
Ngũ Kiếm Thanh có kinh nghiệm giang hồ phong phú hơn nhiều, cho nên luôn cảm thấy việc này có điểm là lạ thế nào đó, nhưng một chốc một lát lại không nói rõ ra được điểm kỳ quái là ở đâu.
Hơn nữa, địa vị của Ngũ Kiếm Đồng trong gia tộc cao hơn hắn rất nhiều, cho nên hắn cũng không tiện nói thêm điều gì.
“Tiếp theo đây, chúng ta muốn giới thiệu món đồ đấu giá thứ hai...”
Diệp Viễn vẫn luôn quan sát chặt chẽ tình hình dưới đài, Thải Nguyệt này đúng là một tay cao thủ, hầu như mỗi một món đồ đấu giá, cô nàng đều có thể đẩy lợi ích của món đồ lên cao nhất.
Đấu giá được ba, bốn món đồ, Diệp Viễn phát hiện giá bán mỗi thứ đều cao hơn giá trị thực tế.
Đương nhiên, trong hoạt động bán đấu giá thế này đặc biệt thử thách con mắt đánh giá của người mua.
Người không có mắt đánh giá, thường sẽ mua bằng cái giá cao hơn giá trị thực của đồ vật.
Song, mấy thứ đã bán kia đều không có bao nhiêu tác dụng với Diệp Viễn nên hắn không có ý định đấu giá.
Bằng vào tầm mắt của Diệp Viễn, những thứ được bán đấu giá ở Thánh Địa Xích Hà này, đúng là thật khó mà lọt được vào mắt hắn.
Cho nên hôm nay, mục đích chủ yếu của hắn khi tới đây chỉ là đi cùng bọn Đường Phàm cho vui mà thôi.
Đối với loại đại hội đấu giá này, kiếp trước Diệp Viễn đã từng tham gia rất nhiều lần, trên cơ bản là đã quen đường quen lối.
Tăng giá trong buổi đấu giá là cả một môn học, không phải tùy tiện báo một cái giá là được.
Người chân chính hiểu được việc này, thường sẽ có những cái giá xác định cho mỗi món đồ đấu giá, một khi giá vượt qua giới hạn quá nhiều, bọn họ sẽ bỏ cuộc.
Cho nên, đây là một việc có tính thử thách đối với năng lực của cửa hàng.
Giá quy định cần phải vừa chừng, để cho giá chốt chỉ hơi vượt qua giá thực, lại không đến mức vượt qua giá cực hạn trong lòng người tham gia đấu giá, việc này thực sự cần rất nhiều công phu nghiên cứu.
Có thể nói, toàn bộ đại hội đấu giá chính là một quá trình đấu trí đấu tâm lý, xem ai có thể bắt đúng điểm hơn.
Hiện ở trong phòng đấu giá này, hiển nhiên cũng có chút người hiểu công việc, nhưng cũng có không ít tay nhà giàu thiếu kiến thức. Cho nên mấy món đồ được đấu giá kia, có bao nhiêu món mà giá bán đã vượt xa giá trị thực?