Chương 789: Tựa như đã cách cả một đời người
“Diệp huynh, chẳng lẽ cái cục sắt gỉ này có chỗ nào không bình thường ư?”
Trải qua một thời gian quen biết, bọn họ đều đã biết tính cách Diệp Viễn rất chững chạc.
Nếu miếng sắt gỉ này thực sự không có giá trị gì, Diệp Viễn chắc chắn sẽ không bỏ ra mười triệu địa nguyên tinh mua nó.
Đương nhiên, đối với Diệp Viễn lúc này, mười triệu thực ra cũng không đáng là bao.
Dược Hương Các khai trương được vài tháng, hắn đã kiếm lời tầm một trăm triệu địa nguyên tinh, vừa rồi hắn cố tình tỏ vẻ chần chờ, chỉ là để Ngũ Kiếm Đồng không dám tăng giá nữa.
Mười triệu, đây cũng là cái giá tốt nhất mà Diệp Viễn đã tính ra từ trước.
Quá ít, Ngũ Kiếm Đồng sẽ không chịu rút lui.
Mà khối sắt này Diệp Viễn muốn giành lấy bằng được, tuy phải bỏ ra mười triệu địa nguyên tinh nhưng Diệp Viễn vẫn cảm thấy đáng giá.
Rất đáng giá!
Những món đồ đem ra đấu giá sẽ được cởi bỏ cấm chế trong thời gian đấu giá, khách mua có thể dùng thần thức hay mắt thường để quan sát món đồ đó.
Vừa rồi Diệp Viễn đã dùng thần thức quét khối sắt này một lượt, chợt phát hiện những văn tự màu vàng kim trong óc bỗng có động tĩnh lạ.
Phát hiện này khiến Diệp Viễn vô cùng kinh ngạc.
Từ lúc Diệp Viễn nhận được những văn tự màu vàng kim này đến nay vẫn luôn không có cách nào khiến chúng có chút biến động. Tuy hắn vẫn luôn nỗ lực tìm hiểu chúng nhưng tiến triển cực kỳ chậm chạp.
Chuyện những văn tự màu vàng kim này chủ động xuất hiện biến động như thế này là lần đầu tiên Diệp Viễn bắt gặp.
Trước đó hắn còn tưởng rằng sẽ không có ai tranh giành miếng sắt vụn này với mình, nào ngờ gã Ngũ Kiếm Đồng kia lại cố tình khiến hắn tốn thêm chín triệu địa nguyên tinh nữa.
Món nợ này, Diệp Viễn cũng đã âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Thấy Đường Phàm hỏi, Diệp Viễn chỉ khẽ mỉm cười nói: “Dạo này ta đang thu thập một ít chất liệu, nếu đại sư Mục Nguyên Phi đã nói khối sắt này là chất liệu thượng hạng thì dĩ nhiên nên tìm cách mua về.”
Chuyện về những văn tự màu vàng kim kia quá quan trọng, dĩ nhiên Diệp Viễn sẽ không dễ dàng tiết lộ, vì vậy đành tìm đại một lý do để giải thích cho qua chuyện.
Cũng may vị đại sư Mục Nguyên Phi này đủ sức nặng để làm cớ, lời của hắn sẽ không khiến nhiều người nghi ngờ.
Phần tiếp theo đó của buổi đấu giá, Diệp Viễn đã không còn nhiều hứng thú.
Những thứ được đấu giá thực ra không tệ, nhưng căn bản vẫn chưa lọt vào mắt hắn được. Hắn chỉ muốn buổi đấu giá này mau chóng kết thúc, để còn trở về nghiên cứu khối sắt đen kia.
Rốt cuộc, mười hai món đồ phía trước đã có người mua hết, buổi đấu giá đang tiến vào cuộc đua với món đồ cuối cùng.
Tất cả mọi người đều lên tinh thần, buổi đấu giá hôm nay cũng tiến vào cao trào sau cùng của nó.
Đến lượt món đồ áp trục đưa lên đấu giá, Thải Nguyệt hưng phấn đến run rẩy cả người, khiến người nhìn vào đều cảm thấy mặt mày tỏa sáng.
“Ta biết trong số các vị khách đây có không ít người đều tới là vì Thánh Khí áp trục của đêm nay. Thải Nguyệt ta có thể bảo đảm với các vị, Thánh Khí này tuyệt đối không làm các vị thất vọng đâu! Thực ra khi Thải Nguyệt biết đến lai lịch của Thánh Khí này thì đã cảm thấy mình được chủ trì đêm đấu giá hôm nay quả là một vinh hạnh tột cùng! Không cần nói nhiều nữa, xin mời món đồ đấu giá áp trục của đêm nay lên đây!”
Trong lúc giới thiệu vật phẩm đấu giá này, vẻ yêu mị trên mặt Thải Nguyệt đã tan hết, toàn thân đều có vẻ nghiêm túc hẳn, so với trước thì quả thật đã như một người khác hoàn toàn.
Điều này khiến Diệp Viễn cũng thoáng ngạc nhiên và chú ý, rốt cuộc là dạng Thánh Khí gì mới có thể khiến một mỹ phụ diễm lệ thay đổi nhiều đến thế.
Lời giới thiệu của Thải Nguyệt cũng khiến mọi người ở đây đều tò mò đến tột cùng.
Càng đến gần lúc Thánh Khí ra mắt, tâm trạng của mọi người càng thêm khẩn trương.
Trước mắt bao người, một thanh trường kiếm mềm nhẹ đã được đưa lên đài. Mọi người đều tò mò đánh giá thanh trường kiếm, cấm chế vẫn chưa được giải trừ, bọn họ không biết rốt cuộc thanh trường kiếm này lợi hại ở chỗ nào.
Nhưng nghe Thải Nguyệt nói thì dường như thanh trường kiếm này có lai lịch rất lớn.
“Chậc chậc, tuy cấm chế của thanh kiếm này còn chưa giải trừ nhưng nhìn đã thấy có vẻ rất lợi hại.” Mục Vân nói.
“Này, Diệp huynh, ngươi nói xem nếu ta đấu giá bắt được thanh trường kiếm này, khi thi triển thuật khoái kiếm liệu uy lực có tăng mạnh được không?”
Đường Phàm cười đùa hỏi, nhưng lại không nhận được lời hồi đáp của Diệp Viễn, hắn quay đầu nhìn sang, thấy ánh mắt Diệp Viễn đã dán chặt vào thanh trường kiếm kia, toàn thân như bị trúng thuật định thân vậy, chỉ ngồi yên không nhúc nhích.
“Diệp huynh? Ngươi làm sao vậy?” Đường Phàm đẩy nhẹ Diệp Viễn một cái.
Bấy giờ Diệp Viễn mới giật mình sực tỉnh, phát hiện mình vừa thất thố, bèn gượng cười nói: “Đây là lần đầu tiên ta thấy Thánh Khí nên có hơi kích động, ha ha.”
Đây là lần đầu tiên Đường Phàm và Mục Vân thấy Diệp Viễn thất thố đến thế, tuy không quá tin tưởng lý do mà Diệp Viễn đưa ra nhưng cũng không gặng hỏi gì thêm.
Vừa lúc đó, cấm chế trên trường kiếm được cởi bỏ, một luồng kiếm khí cực kỳ cường đại nháy mắt đã bao trùm toàn bộ phòng đấu giá.
“Kiếm khí này bén nhọn thật! Đây là uy phong của Thánh Khí sao?”
“Thanh kiếm này quả là lợi hại, bất kể phải tốn bao nhiêu, ta nhất định phải giành được nó.”
“Ha ha, Thánh Khí này quả là không giống bình thường, thảo nào cửa hàng Thiên Duyên lại coi trọng đến thế! Trường kiếm còn chưa có bất kỳ kẻ nào thôi động đã có thể tự phát sinh kiếm ý cường đại cỡ này, quả là rất lợi hại!”
Trong phòng đấu giá liên tiếp vang lên tiếng cảm thán, hiển nhiên, thanh trường kiếm này vừa xuất hiện đã khiến mọi người đều chấn kinh!
Cả đám người hằm hè xắn tay áo, chuẩn bị túi tiền, dự định giành bằng được quyền mua thanh kiếm này.
Thải Nguyệt mỉm cười nói: “Xem ra mọi người đều rất hài lòng với thanh kiếm này. Nhưng xin các vị bình tĩnh một chút ạ, trước tiên xin để Thải Nguyệt được giới thiệu lai lịch của thanh kiếm này.”
Thải Nguyệt dừng một chút, vươn ngón tay như ngọc nhẹ vuốt thân kiếm, trong mắt tràn đầy sự sùng kính.
“Thanh kiếm này, được gọi là Tinh Nguyệt Kiếm. Ta nghĩ các vị ở đây đều còn bỡ ngỡ trước cái tên này, nhưng hẳn các vị lại cực kỳ quen thuộc với tên của chủ nhân thanh kiếm! Chủ nhân thanh kiếm này... được gọi là Thanh... Vân... Tử!” Thải Nguyệt chậm rãi nói.
“Thanh Vân Tử! Chính là vị Thanh Vân Tử - Đan Đế bậc đỉnh trẻ tuổi nhất kia! Đây... đây là bội kiếm của hắn!”
Mọi người dưới đài đều hít mạnh một hơi, thật sự là cái tên này ở Thần Vực thuộc dạng quá vang dội.
Dù cho Bạch Võ Vực xa xôi đến thế nhưng đại danh của Thanh Vân Tử vẫn vang dội như sấm bên tai.
Bọn họ thật sự không ngờ được rằng, thanh kiếm này lại là bội kiếm của Thanh Vân Tử!
Nghe được cái tên này, Diệp Viễn không nhịn được, toàn thân run lên, trong lòng vui buồn lẫn lộn, hắn cũng không biết cảm giác trong lòng lúc này là thế nào.
Giây phút đầu tiên nhìn thấy Tinh Nguyệt Kiếm, cái loại cảm giác quen thuộc ấy đã nảy sinh trong lòng, loại cảm giác này, phảng phất như đã cách xa cả một đời.
Diệp Viễn có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng, hắn có thể gặp lại bội kiếm kiếp trước của mình ở nơi này.
Tuy rằng hắn không thăng cấp bằng võ lực nhưng thanh kiếm Tinh Nguyệt này cũng đã theo hắn nhiều năm, tình cảm thực rất sâu đậm.
Gặp lại Tinh Nguyệt Kiếm, sao Diệp Viễn có thể không kích động.
“Ở Thần Vực này, trừ người đó ra, còn ai dám xưng ba chữ ‘Thanh Vân Tử’? Đúng vậy, thanh Tinh Nguyệt Kiếm này chính là bội kiếm của vị Thanh Vân Tử đó! Thanh kiếm này từng là Thánh Khí cực phẩm, nhưng sau khi Thanh Vân Tử đại nhân ngã xuống, thanh kiếm này đã bôn ba luân chuyển khắp nơi, cũng đã mất đi nhuệ khí ban đầu. Trận pháp đỉnh cấp khắc trên thân kiếm đã bị tổn hại nghiêm trọng, thân kiếm cũng không còn sạch sẽ. Tinh Nguyệt Kiếm lúc này đã chỉ là một Thánh Khí hạ phẩm.” Thải Nguyệt tiếc hận nói.