Chương 788: Miếng sắt màu đen
Hoàn cảnh thoạt nhìn rất náo nhiệt nhưng trong lòng mọi người đều đã có cái nhìn riêng của mình.
Tối nay mọi người tới đây, có một phần lớn là vì Thánh Khí được đấu giá cuối cùng.
Tổ chức một buổi đấu giá, dĩ nhiên cửa hàng Thiên Duyên cũng sẽ tiết lộ chút tin tức ra bên ngoài.
Bán đấu giá Thánh Khí, đương nhiên sẽ khiến rất nhiều người tò mò tới xem.
Cho nên cuộc chiến cuối cùng của tối nay vẫn là cuộc chiến vì món Thánh Khí kia.
Chỉ cần Thánh Khí không phải thứ đồ bỏ đi gì, thì món đồ được đấu giá cuối cùng nhất định sẽ tạo thành cuộc chiến tranh đoạt kịch liệt.
Những món đồ trước đó chỉ như món khai vị trước bữa ăn mà thôi.
Mãi cho đến khi kết thúc màn đấu giá món đồ thứ tám, Diệp Viễn vẫn chưa từng ra tay lần nào.
Mục Vân thì đã để ý đến một thứ, nhờ sự chỉ bảo của Diệp Viễn nên đã đấu giá thành công.
Thứ Mục Vân muốn mua chính là một môn võ kỹ chuẩn cấp chín, có thể coi là một thứ tốt ở Thánh Địa Xích Hà.
Có điều môn võ kỹ chuẩn cấp chín này, đối với đại gia tộc trong Thánh Địa thì chỉ thuộc dạng có cũng được mà không có cũng chẳng sao, cho nên cạnh tranh mua nó không quá kịch liệt.
Dưới sự chỉ dẫn của Diệp Viễn, Mục Vân đã mua nó với giá mười triệu địa nguyên tinh.
Khi tuyên bố kết thúc cuộc đấu giá đó, ánh mắt Thải Vân thoáng lóe lên chút bất đắc dĩ, hiển nhiên cô nàng rất không hài lòng với giá bán được.
“Tiếp theo đây chúng ta bắt đầu đấu giá món đồ thứ chín của tối nay, nói đến món đồ này, thật ra cửa hàng Thiên Duyên của chúng ta cũng không biết tác dụng của nó. Nhưng chúng ta đã mời rất nhiều bậc thầy giám định, bọn họ đều khẳng định, cục sắt màu đen này tuyệt đối không phải thứ tầm thường. Chúng ta đã mời đại sư Mục Nguyên Phi giám định khối sắt đen này, cuối cùng đại sư đưa ra kết luận rằng, nó có thể là một chất liệu luyện khí cực kỳ cao cấp. Đương nhiên, công năng cụ thể ra sao, e rằng phải dựa vào chính các vị đây đi tìm hiểu. Khối sắt này có giá khởi điểm là một triệu địa nguyên tinh, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn một trăm ngàn, bắt đầu đấu giá.”
Thải Nguyệt giới thiệu xong, không ít người đã mất đi hứng thú với khối sắt đen sì xấu xí này.
Ngay cả cửa hàng Thiên Duyên cũng không biết rõ công dụng của nó thì nói gì đến người khác.
Còn về lời giám định đó là một tài liệu luyện khí cao cấp, trời biết liệu có thể dùng được hay không. Cho nên khi Thải Nguyệt vừa dứt lời, bầu không khí có vẻ hơi nhạt nhẽo.
Thải Nguyệt quét mắt nhìn khắp hội trường, sắc mặt thoáng lộ vẻ thất vọng.
Xem ra, món đồ này phải để lại đấu giá sau rồi. Nhưng đây cũng là chuyện nằm trong dự định, bọn họ đã thử rất nhiều cách nhưng vẫn chưa tìm hiểu ra công dụng của khối sắt đen này.
“Một triệu một trăm ngàn.”
Ngay khi mọi người cho rằng món đồ này không bán được, bỗng nhiên có người báo giá. Mọi người quay nhìn theo tiếng hô kia, nhận ra đó là một thiếu niên Thần Du Cảnh, chẳng phải là Diệp Viễn thì còn có thể là ai?
Ngay cả Đường Phàm và Mục Vân đều hết sức kinh ngạc, suốt buổi tối Diệp Viễn không hề để mắt đến thứ gì, lúc này lại đột ngột có hứng thú với một cục sắt.
Thải Nguyệt bị bất ngờ, lập tức lộ vẻ mừng rỡ, hiển nhiên không ngờ tới lại có người ra giá.
“Vị tiểu huynh đệ này ra giá một triệu một trăm ngàn, còn ai trả giá cao hơn không?”
Thải Nguyệt nhìn khắp bốn phía, hi vọng lại có một người khác tham gia đấu giá.
“Hai triệu!”
Đúng lúc này, trên lầu truyền đến tiếng một người báo giá, đó chính là Ngũ Kiếm Đồng của phòng chữ Thiên số hai.
Hơn nữa, giá tăng một mạch chín trăm ngàn!
“Quý khách phòng chữ Thiên số hai ra giá hai triệu, có còn ai cho giá cao hơn không?” Thải Nguyệt thoáng lộ vẻ hưng phấn nói.
“Hai triệu một trăm ngàn.” Diệp Viễn lạnh nhạt liếc nhìn trên lầu, tăng giá mà không chớp mắt một cái.
Gã trên lầu kia nhất định là muốn quấy rối, không cần đoán Diệp Viễn cũng biết cái gã vung tiền như rác ở phòng chữ Thiên số hai là ai.
Tính bảo mật của phòng trên lầu rất cao, người phía dưới không biết ai ở trong phòng, nhưng các vị khách trên lầu lại có thể thấy rõ tình huống bên dưới.
Ngũ Kiếm Đồng thấy Diệp Viễn lại tăng giá, bèn nhịn không được muốn đùa vui chút.
“Ba triệu!” Ngũ Kiếm Đồng hô lên.
“Ha ha ha, tên kia nhất định là một kẻ nghèo rớt, thấy đồ rẻ liền muốn nhặt của hời, ta không cho hắn được như ý đấy!” Kêu giá xong, Ngũ Kiếm Đồng đắc ý nói với bọn Ngũ Kiếm Thanh.
“Ha ha, mấy thứ trước đó đều có giá cao phát sợ, chỉ có cái này rẻ hơn chút. Xem ra hắn thực sự muốn nhặt của hời, Ngũ huynh quả là cao tay!” Bành Yến giơ ngón cái khen.
“Ba triệu một trăm ngàn!” Diệp Viễn vẫn bình tĩnh hô.
“Bốn triệu!”
...
“Chín triệu một trăm ngàn.”
“Mười triệu.”
Mỗi lần Ngũ Kiếm Đồng tăng giá, Diệp Viễn đều thêm vào một trăm ngàn, bình thản như không.
Nhưng lần này, Diệp Viễn dừng lại.
Mọi người ở đây đã choáng váng rồi, bọn họ không ai ngờ được, một miếng sắt vụn lại có thể bán được giá mười triệu địa nguyên tinh.
Hiển nhiên, vị trên lầu kia cố ý tăng giá, chọc tức Diệp Viễn.
Diệp Viễn trước sau đều tỏ vẻ chẳng sao, mọi người còn cho rằng hắn cũng là một gã chuyên tiêu tiền như nước.
Nhưng hắn chợt dừng lại, đồng thời cũng đẩy vị trên lầu kia đến sát bờ vực thẳm.
“Không biết là người kia đoán được điều gì mà còn cố ý tăng giá theo chúng ta.” Ngũ Kiếm Thanh cau mày nói.
Ngũ Kiếm Đồng không nói gì, nhưng sắc mặt cực kỳ khó coi.
Hắn chỉ là muốn chọc tức Diệp Viễn chứ căn bản không nghĩ đến chuyện mua thứ này.
Ai biết Diệp Viễn không bị chọc tức, lại tự mình làm mình ghê tởm rồi.
“Mười triệu lần thứ nhất!”
Thải Nguyệt thấy Diệp Viễn vẫn không có phản ứng gì, không khỏi thoáng chút thất vọng.
“Mười triệu lần thứ hai!”
Sắc mặt Ngũ Kiếm Đồng đã vô cùng khó coi, mục tiêu lần này của hắn là Thánh Khí, nhưng vì trước đó đã mua Tam Sinh Thạch, hao tổn đã hơi quá dự liệu rồi.
Mười triệu đối với hắn chẳng là gì, nhưng mua về một miếng sắt vụn thì hắn sẽ bị người ta cười chết.
Hơn nữa, mức mười triệu này, chưa biết chừng còn có thể có tác dụng then chốt trong cuộc chiến tranh đoạt cuối cùng kia.
Địa vị của Ngũ Kiếm Đồng tuy cao nhưng ngạch độ tài chính có thể vận dụng cũng có hạn chế cả, hắn không có khả năng lĩnh tài chính vô hạn độ.
“Mười triệu lần thứ...”
“Mười triệu một trăm ngàn.”
Đến giây phút quyết định, thanh âm của Diệp Viễn lại lần nữa vang lên.
Lúc này, thanh âm của hắn đã có vẻ thoáng do dự.
“Ha ha ha, ta đã nói mà, cái tên nghèo rớt này đến cả mười triệu cũng không lấy ra nổi, lại còn dám tham dự một buổi đấu giá như thế này!”
Ngũ Kiếm Đồng cất tiếng cười to, một mặt là cho rằng mình nhìn thấu ‘cực hạn’ của Diệp Viễn, mặt khác còn là để che dấu sự xấu hổ trước đó của mình.
“Kiếm Đồng, mục tiêu của chúng ta hôm nay là Thánh Khí, đừng dính vào chuyện gì phức tạp nữa.” Ngũ Kiếm Thanh nhắc nhở.
Ngũ Kiếm Đồng gật đầu, thuận theo ý đó mà bỏ cuộc.
Theo như y đoán, ‘cực hạn’ của Diệp Viễn chính là ngần đó.
Nếu còn tăng giá nữa, chưa biết chừng khối sắt vụn đó sẽ về tay hắn mất thôi.
“Mười triệu một trăm ngàn lần thứ nhất! Mười triệu một trăm ngàn lần thứ hai! Mười triệu một trăm ngàn lần thứ ba! Kết thúc! Chúc mừng vị tiểu huynh đệ này đã mua được vật phẩm đấu giá thứ chín.”
Giọng nói của Thải Nguyệt vẫn còn mang theo chút mừng rỡ ngoài ý muốn, nàng ta hoàn toàn không ngờ tới, món đồ trước đó còn bị cho rằng sẽ không bán ra được lại có thể tăng giá tới hơn mười triệu, thật đúng là một niềm bất ngờ đáng mừng.
Diệp Viễn dĩ nhiên cũng có đôi chút buồn bực trong lòng, hắn còn tưởng có thể chi chừng một triệu mua món hời này, ai ngờ gã Ngũ Kiếm Đồng kia lại thò chân ngáng giữa đường, làm hắn tự dưng tốn thêm chín triệu nữa.